Hạng mục này rất quan trọng đối với công ty, nhưng sau khi Hoắc tổng nhận một cuộc điện thoại của Niên Nhã Tuyền, cứng rắn hủy hết lịch trình trong khoảng thời gian này, vội vàng chạy về Việt Thành.
Bên trong xe trầm mặc một hồi, Trọng Hải Trình có thể nhìn ra vẻ ưu tư của Hoắc Lăng Trầm có gì đó không thích hợp. Cho dù không có được câu trả lời, cũng không dám hỏi nhiều một chữ, chỉ đành im miệng.
Chuông điện thoại của Trọng Hải Trình đột nhiên vang lên, anh ta gắn tai nghe bluetooth: "Chào anh.. Gì cơ? Lúc nào? Được, tôi biết rồi, cảm ơn!"
Cúp điện thoại xong, anh ta nhìn người đàn ông ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, hắng giọng nói: "Chuyện là.. Hoắc tổng, phu nhân xảy ra chuyện rồi."
Hoắc Lăng Trầm đột ngột mở mắt ra, chút tâm trạng trong mắt anh dọa Trọng Hải Trình thiếu chút nữa đạp lên chân phanh.
Nửa tiếng sau
Trong đồn cảnh sát, đã trễ lắm rồi, đồn cảnh sát vốn vắng tanh, lúc này lại có đầy nam nữ thanh niên đang ngồi đó.
Nhóm cậu ấm vẫn cà lơ phất phơ, bộ dạng không sợ trời không sợ đất. Các cô gái cũng không có khí thế như lúc đánh nhau vừa rồi, ra vẻ con gái nhà lành ngồi ở đó.
Hàn Huệ Minh chỉ vào khuôn mặt sưng lên của mình, ngồi đối diện cảnh sát lấy lời khai: "Tại sao đánh nhau?"
Cậu ta dùng cằm chỉ một cậu ấm không tốt hơn cậu ta bao nhiêu, nhìn về phía cảnh sát giả bộ vô tội: "Anh hỏi cậu ta đi, tôi cũng không hiểu sao bị đánh."
Chẳng lẽ cảnh sát không nhìn ra chút gian xảo của cậu ta sao? Bàn tay vỗ bàn một cái, nghiêm túc nói: "Không nói đúng không! Không nói thì năm nay tôi để cậu ngồi trong phòng tối ăn tết!"
Đúng vậy, còn hơn một tháng nữa là đến tết rồi.
Niên Nhã Tuyền không quan tâm bọn họ, tựa đầu vào vai Trịnh Hiểu Kha ngủ vùi, cho dù ai gọi cô cũng không mở mắt. Ép cô, cô trực tiếp đáp nhân viên cảnh sát một câu: "Đưa người phụ nữ kia tới đây, chính cô ta ra tay trước!"
Người phụ nữ vừa rồi là ai? Chính là cô hai nhà họ Cố! Một cuộc điện thoại của Cố Mặc Thành, đâu còn ai dám động đến cô ta nữa.
Đương nhiên Niên Nhã Tuyền không phục, nhưng cô lại không dám gọi cho Hoắc Lăng Trầm, huống chi bây giờ cô vẫn còn giận anh. Vì thể diện, cô cũng sẽ không gọi cho Hoắc Lăng Trầm.
Có điều, cô cũng không cần lo lắng, bởi vì cô tin Hàn Huệ Minh sẽ đưa cô ra ngoài.
Bộ dạng bướng bỉnh không nghe lời của cô, khiến nhân viên rất đau đầu, chỉnh đành hỏi Trịnh Hiểu Kha bên cạnh.
Trịnh Hiểu Kha cũng không phải chưa từng đến đây, thống nhất với Niên Nhã Tuyền, là Cố Thần Hi ra tay trước.
Sau cùng, nhân viên không dây dưa với bọn họ nữa, lại thêm chuyện thân phận của bọn họ không thấp, không bao lâu liền nói một câu: "Gọi cho người nhà của các người đi, nói bọn họ tới đây ký tên dẫn các người về!"
Thật sự đến lúc nên đi rồi, Niên Nhã Tuyền lập tức tỉnh táo, đôi mắt mang tia máu đỏ trừng Hàn Huệ Minh: "Đừng gọi cho anh cậu."
Hàn Huệ Minh thật đúng là muốn gọi cho Hàn Tiêu, ít nhất sẽ không đạp cậu ta như ba cậu ta!
Nghe Niên Nhã Tuyền nói như vậy xong, cậu ta chỉ đành gọi cho mẹ.
Trịnh Hiểu Kha phất tay với Hàn Huệ Minh, nhận lấy điện thoại trong tay cậu ta: "Tớ gọi cho ba tớ, chuyện này bởi vì tớ mới xảy ra."
"Không cần đâu, chuyện cũng không lớn lắm!" Hàn Huệ Minh lại giành lấy điện thoại.
Ngay lúc hai người giành nhau điện thoại, một bóng người từ bên ngoài bước vào, Niên Nhã Tuyền thấy người kia, lập tức kéo hai người bạn thân xoay người lại.
Trịnh Hiểu Kha cũng quen rồi, dù sao cũng gặp mấy lần.
Hàn Huệ Minh chỉ lo ôm điện thoại nghĩ nên mở miệng với mẹ thế nào, nhất thời không chú ý tới Trọng Hải Trình, đề - xi – ben không nhỏ hỏi cô: "Niên Ca, làm gì vậy?"
* * * Niên Nhã Tuyền thật muốn đạp một cái vào đùi Hàn Huệ Minh, thật đúng là đồng đội heo.
Lần này thì hay rồi, Niên Nhã Tuyền lặng lẽ quay đầu, Trọng Hải Trình đi về phía bọn họ.
"Phu nhân, tôi tới đón mọi người về."
Được rồi.. Nghe câu này, chắc Trọng Hải Trình đã biết bọn họ xảy ra chuyện gì rồi.
Nếu Trọng Hải Trình biết, thì Hoắc Lăng Trầm nhất định cũng đã biết.
Cô xoay người đối mặt với Trọng Hải Trình, cố gắng ổn định cơ thể lảo đảo, thử thăm dò: "Ông chủ của anh biết không?"
Trọng Hải Trình cười yếu ớt, thành thật trả lời: "Ừm."
* * *
Ký xong, thuận lợi đưa ba người ra khỏi đồn cảnh sát.
Lúc đi ra, Hàn Huệ Minh cõng Niên Nhã Tuyền ra, từ lúc cô biết Hoắc Lăng Trầm cũng biết chuyện này, hai chân nhũng ra không bước đi được.
Thấy Đế Tước ở bên kia đường, Hàn Huệ Minh khẽ nói với Niên Nhã Tuyền: "Hình như chồng cậu cũng tới rồi."
Cơ thể Niên Nhã Tuyền cứng đờ, ôm sát cổ Hàn Huệ Minh: "Tớ muốn đi với cậu!"
"Xin cậu! Tha cho tớ đi mà!"
"Nếu hôm nay cậu không mang tớ đi, Hàn Huệ Minh, hai chúng ta tuyệt giao!"
"Tớ tình nguyện tuyệt giao với cậu, cũng không muốn chọc tới tôn đại thần kia."
* * *
Trọng Hải Trình nghe bọn họ nói nhỏ, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Cửa ghế sau của Đế Tước được Trong Hải Trình mở ra, Hàn Huệ Minh xoay người, cắn răng bỏ Niên Nhã Tuyền vào trong. Ai ngờ cánh tay trên cổ cậu ta, không chịu buông, sắp siết chết Hàn Huệ Minh rồi, Niên Nhã Tuyền cũng không có ý định buông tay.
Hàn Huệ Minh bị siết đến đỏ mặt tía tai, khó thở nói: "Niên Ca, chồng cậu tới rồi, mau buông tớ ra.."
"A? Chồng tớ?" Niên Nhã Tuyền nghe vậy mơ hồ mở mắt ra, quét một vòng trong xe, lúc đối diện với cặp mắt âm trầm của người đàn ông bên cạnh, rùng mình, vội vàng buông Hàn Huệ Minh ra.
Hít thở bầu không khí thoáng đãng, Hàn Huệ Minh không nói hai lời, lập tức đóng cửa, sau đó đầu cũng không quay lại.. Chạy?
Cô gái trong xe, thông qua kính xe, nhìn thằng bạn chạy như chạy trốn, mặt đầy mơ hồ còn có cả tuyệt vọng. Người này, cứ như vậy ném cô cho.. Chó sói ở bên cạnh?
"Hừ.. Bye bye Hàn Huệ Minh, bye bye Trịnh Hiểu Kha, tớ rất buồn ngủ! Tớ đi ngủ chút đây!"
Nói xong, cô tựa đầu vào cửa xe, nhắm hai mắt lại.
Lúc đến biệt thự, Niên Nhã Tuyền thật sự đã ngủ, cho đến lúc cửa xe mở ra, gió lạnh ùa vào, cô mới mơ màng mở mắt ra.
Rất nhanh sau đó, cô liền rơi vào lồng ngực quen thuộc.
Vì để trốn qua khỏi cửa ải này, cô chỉ đành giả điên giả ngu thôi.
"Hoắc Lăng Trầm, là anh sao.. Tôi là ai? Đây là đâu?"
Người đàn ông yên lặng.
Trong lòng cô lộp bộp giật mình, bắt đầu hát: "Lá là là lá la, tôi là mặt trời nhỏ.. Uệ.." Cô chịu không nổi, nhanh chóng chạy đến một gốc đại thụ, ôm gốc cây nôn ra.
Một chai nước đưa tới, Niên Nhã Tuyền cũng không thèm nhìn, trực tiếp rót vào miệng, súc miệng xong, lại uống thêm một ngụm nước nữa, mới cảm thấy dạ dày hơi thoải mái đôi chút.
Một trận gió lạnh thổi tới, cô lắc lư cái đầu đã tỉnh táo lại không ít, khi ánh mắt đối diện với người đàn ông cách đó không xa, cô bị dọa sợ trực tiếp vứt chai nước.. Không tự chủ được run rẩy, lập tức đứng nghiêm: "Hoắc.." Còn Hoắc cái gì nữa, trực tiếp gọi chồng chứ: "Chồng ơi.. Chào anh."
Hoắc Lăng Trầm trầm giọng mở miệng: "Tỉnh rồi sao?" Khuôn mặt đẹp trai viết đầy chữ anh không vui, anh vô cùng không vui!
Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Niên Nhã Tuyền nhanh chóng xoay chuyển, cười ha ha, gật đầu: "Ừm, chúng ta mau về phòng ngủ thôi!"