Lời Hàn Huệ Minh nói có ý gì, mọi người đều hiểu rõ, đặc biệt là rất nhiều người đích thực đã từng chơi!
Cậu ta không giữ miệng khiến tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Cố Thần Hi, sắc mặt hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại đen, cuối cùng xấu hổ chỉ vào mũi Hàn Huệ Minh: "Hàn Huệ Minh, mày thật không biết xấu hổ, mày cho rằng ai cũng hư hỏng như mày sao?"
Lại còn dám vũ nhục nữ thần của bọn họ? Cậu ấm ở gần Hàn Huệ Minh cũng nổi giận, kéo cổ áo Hàn Huệ Minh lại, muốn đấm cậu ta một cú: "Hàn Huệ Minh, mẹ mày, tự tìm chết có phải không?"
Mắt thấy nắm đấm sắp đánh vào mặt Hàn Huệ Minh, Trịnh Hiểu Kha bị dọa sợ vội vàng kéo tay cậu ấm đó lại: "Nói chuyện thì nói thôi, động thủ làm gì!"
Bước chân Niên Nhã Tuyền lảo đảo đi đến gần đám người đó, vỗ lên vai chàng trai đang ra tay kia: "Này."
Cậu ấm đó nghi ngờ quay đầu lại, hóa ra là một con ma men, phiền não hét lên: "Cút ngay!"
Niên Nhã Tuyền không giận, trái lại cười ha ha, nhìn thấy nụ cười của cô, cậu ấm kia lại có chút thất thần.Một khắc sau, cậu ta cảm thấy một quả đấm đang vung về phía mình, cậu ta không kịp né tránh, quả đấm đập thẳng vào mặt cậu ta.
"..."
Chàng trai đau đớn kêu lên.
Niên Nhã Tuyền thổi nắm tay phát đau, đúng là lâu rồi không đánh nhau, không quen tay, đấm vào mặt người ta mà khiến tay cô đau muốn hét lên!
Niên Nhã Tuyền vừa ra tay, cả căn phòng nhỏ liền loạn lên, thậm chí cô cũng không thấy rõ chuyện gì xảy, mọi người trong phòng đều đứng lên..
Đương nhiên, người bị vây lấy là cô và Hàn Huệ Minh, Trịnh Hiểu Kha không biết võ, bị Hàn Huệ Minh đẩy sang một bên.
Trong nháy mắt cả phòng trở nên hỗn loạn.
Mấy nữ sinh chơi thân với Cố Thần Hi, nhào về phía Trịnh Hiểu Kha, muốn thay Cố Thần Hi dạy dỗ cô ấy. Mặc dù Trịnh Hiểu Kha không đánh nhau, nhưng cũng không phải loài động vật ăn cỏ, cầm một vỏ chai rượu đập vỡ, chặn trước người, không có ai dám tới gần.
Có điều ở giữa cũng có người khuyên can, những người này đều thuộc loại không đắc tội với ai, nhưng không có kết quả.
Niên Nhã Tuyền loại bỏ một tên không đứng đắn, cũng không thèm nhìn hắn ta một cái, quay lại cho hắn ta một cú đá móc, tên không đứng đắn đó liền nằm trên đất kêu rên.
Ợ ra một ngụm hơi rượu, cô lầm bầm: "Hàn Huệ Minh, tớ không muốn đánh nhau, tớ buồn ngủ!"
Hàn Huệ Minh sụp đổ: "Chờ ông đây đánh chết hết bọn họ, sẽ đưa cậu về ngủ! A.. Đau chết ông đây!"
Chỉ lo nói chuyện với Niên Nhã Tuyền, Hàn Huệ Minh bị đánh thâm mắt.
Niên Nhã Tuyền chỉ buồn ngủ, đi tới trước mặt Hàn Huệ Minh, dễ dàng giải quyết toàn bộ mấy cậu ấm vây quanh cậu ta.
Vô tình liếc qua Cố Thần Hi bình tĩnh đứng một bên, cô vung chân đạp lên mặt bàn trước mặt Cố Thần Hi một cái, bàn bị đạp sát lại gần chỗ Cố Thần Hi. Cuối cùng cô ta không kịp né tránh, bảy tám chai rượu trên bàn đổ xuống, không ít rượu chảy lên đôi bốt đắt tiền của cô ta.
"Niên Nhã Tuyền!" Cố Thần Hi hét lên.
Hai ngày trước mới hủy mất một bộ dạ phục của mình, bây giờ lại phá hỏng đôi bốt bản hạn chế của mình, con nhóc đáng chết!
Niên Nhã Tuyền lắc lắc đầu, nghiêm túc hỏi Cố Thần Hi: "Cô gọi tôi? Sao thế?"
Thấy hình như cô đã say thật, Cố Thần Hi hít sâu một hơi, đè lại lửa giận trong lòng, giẫm một chân lên bàn: "Lau sạch giày cho tôi!"
Niên Nhã Tuyền gật đầu một cái: "Ồ! Được!"
Cô nhặt một miếng thanh long đỏ trong cái khay bên cạnh, trong sự khó tin của Cố Thần Hi, ném lên giày cô ta, miệng còn lẩm bẩm: "Thật ra thì, cô đi giày đen thật khó coi, mang màu đỏ đi! Đẹp biết bao! Cô nhìn xem!"
Bốt đen bị Niên Nhã Tuyền mạnh mẽ bôi lên một lớp thanh long đỏ.
Cho dù bình thường Cố Thần Hi cao lãnh hơn nữa, cũng bị Niên Nhã Tuyền chọc tức mất hết hình tượng: "Niên Nhã Tuyền, giày của tôi một trăm ba mươi ngàn! Cô có thể bồi thường được không?"
Niên Nhã Tuyền hiền lành gật đầu: "Đền không nổi, tôi không có tiền!" Tiền bây giờ cô tiêu đều là của Hoắc Lăng Trầm.
Cố Thần Hi nghe cô thừa nhận mình không có tiền, lửa giận trong lòng bớt đi một chút, khinh thường nói: "Tôi mặc kệ cô có tiền hay không, hôm nay cô phải đền giày cho tôi, còn cả lễ phục lần trước nữa, bằng không tôi nhất định khiến cô đẹp mặt!"
Một cậu ấm vội vã ra mặt giúp Cố Thần Hi, bị Niên Nhã Tuyền đấm một cú sấp mặt rồi quay về.
Đúng lúc đó, cửa phòng riêng bị đẩy ra. Mấy người đàn ông mặc đồng phục đi vào, hô to một tiếng: "Tất cả dừng tay, cảnh sát đây!"
* * *
Trong một biệt thự ba tầng mới tinh, Lam Anh San hai tay nâng cằm, ánh mắt lom lom nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình ăn mì: "Chú.. Thật ra thì, có chuyện này không biết có nên nói với chú không."
"Nói đi." Mặc dù Hoắc Lăng Trầm ngồi đây ưu nhã ăn mì, nhưng tâm tư đã sớm không còn ở đây nữa rồi.
Lam Anh San mặt đầy do dự, cuối cùng dưới ánh mắt nghi ngờ của Hoắc Lăng Trầm, mở miệng nhỏ giọng nói: "Ngày đó ở bãi đậu xe, cháu thấy một người đàn ông hôn thím nhỏ.."
Động tác cầm đũa của Hoắc Lăng Trầm hơi dừng lại: "Ừ, chú biết rồi." Sau đó cũng không có phản ứng gì nữa, tiếp tục ăn mì.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, Lam Anh San có chút lúng túng, cố sức giải thích: "Cháu cũng không cố ý muốn nói, nhưng mà.. Chú, chú nên biết, cháu nói chuyện này với chú, cũng vì tốt cho chú. Thật ra, loại con gái như Niên Nhã Tuyền căn bản không xứng với người ưu tú như chú.."
"Anh San!" Giọng nói của Hoắc Lăng Trầm có chút nghiêm nghị.
Lam Anh San uất ức đỏ mắt, tùy hứng nói: "Trước đây chú chưa từng nặng lời với cháu bao giờ, nhưng từ khi có Niên Nhã Tuyền.. Nếu cô ta an phận thủ thường, cháu còn bằng lòng gọi cô ta một tiếng thím. Nhưng chú cũng thấy đấy, cô ta chẳng những gần gũi với cậu hai nhà họ Hàn, còn thừa dịp chú không ở đây, hẹn hò với người đàn ông khác.."
Hoắc Lăng Trầm buông đôi đũa trong tay xuống, rút khăn lau miệng, mặt không cảm xúc nói: "Anh San, cháu hiểu lầm cô ấy rồi, cô ấy và Hàn Huệ Minh chỉ là bạn tốt nhiều năm. Sau này, những lời như vậy đừng nói nữa, biết không? Cháu đi nghỉ sớm đi!"
Người đàn ông đứng lên khỏi ghế, chỉnh sửa lại trang phục, sải bước đi tới cửa.
Lam Anh San nhanh chóng đuổi theo, lúc Hoắc Lăng Trầm đổi giày, từ sau lưng ôm lấy eo anh, dán mặt lên lưng anh: "Chú, chú đừng giận, cháu cũng hi vọng chú có thể hạnh phúc.."
Hoắc Lăng Trầm bị hành động của cô ta làm cho có chút không vui, kéo hai tay bên hông ra, tách hai người ra: "Chú hiểu ý cháu, đừng nghĩ nhiều, đã trễ lắm rồi."
Lam Anh San nhìn thấy anh không vui, thức thời lui về phía sau một bước, khôn khéo đồng ý: "Chú, chú biết vậy là được, vậy cháu đi nghỉ trước, không tiễn chú nữa!"
Quả nhiên, sắc mặt Hoắc Lăng Trầm khá hơn đôi chút, gật đầu rồi rời khỏi biệt thư.
Trên xe
Trọng Hải Trình đang lái xe, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau nhắm mắt giả vờ ngủ, dè dặt mở miệng: "Hoắc tổng, sáng mai chúng ta nhất định phải quay vè thành phố Lâm tham gia kêu gọi đầu tư, anh xem bên này.."