Tâm trạng Tần Vũ Phong chùng xuống, không ngờ rằng chỉ vì một sai sót nhỏ mà anh đã để lộ ra thân phận của mình!
Ai ngờ rằng lúc sau, Lâm Kiều Như lại nói tiếp: “Chủ tịch Phong Vân là anh tìm đến sao? Từ lâu anh đã biết sự tài giỏi của chủ tịch Phong Vân vì thế mới mời anh ấy tới, thay chúng ta ra mặt! Chiếc mặt nạ này cũng là của chủ tịch Phong Vân để lại nhỉ.
“Há?”
Nghe xong Lâm Kiều Như nói, Tần Vũ
Phong ngây người.
Vừa nãy anh đã chuẩn bị sẵn sàng để thừa nhận thân phận rồi, ai ngờ rằng Lâm Kiều Như lại “hiểu lòng người đến thế, thay anh tìm ra một cái cớ hoàn hảo.
“À à…Kiều Như, em thông minh thật đấy, chỉ một lúc mà đã đoán ra sự thật! Không sai, chủ tịch Phong Vân là do anh mời đến đó!” Tần Vũ Phong thuận miệng nói ra. Lâm Kiều Như lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế, sau đó lại cau mày: “Vậy từ giờ…chúng ta bớt làm phiền chủ tịch đi anh! Nợ tình nghĩa là thứ nợ khó trả mà…”
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Tần Vũ Phong và chủ tịch Phong Vân khác xa một trời một vực.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì sẽ mọi người đều sẽ không do dự mà chọn chủ tịch Phong Vân.
Tuy nhiên Lâm Kiểu Như đã sớm một lòng nguyện bên cạnh Tần Vũ Phong!
Cô không phải loại người thực dụng ham mê vật chất, nếu không thì dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình cô đã sớm được giả vào gia đình giàu có rồi.
Bây giờ, cô nguyện từ bỏ vinh hoa phú quý đề cùng Tần Vũ Phong sống một cuộc đời bình thường, giản đơn.
Thế nhưng còn về chủ tịch Phong Vân đã nhiều lần ra tay giúp đỡ họ, cô không biết nên báo đáp ra sao.
“Haiz…Chúng mình cứ về nhà trước đi đã!” Lâm Kiều Như nói.
Tần Vũ Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần này, xem như là anh đã thoát rồi!
Anh không cố tình lừa đổi Lâm Kiều Như, nhưng anh cũng không muốn tiết lộ thân phận thật sự của mình quá sớm. Đợi đến nửa tháng sau, tại lễ trao giải!
Dưới ánh nhìn của cả ngàn người, anh sẽ tặng cho Lâm Kiều Như một bất ngờ, hứa với cô ấy sẽ cho cô ấy một đời vinh quang!
Những ngày tiếp theo, cơn bão đã dần dẫn lắng xuống.
Nhà họ Hạng vốn đang chuẩn bị tiến lên như diều gặp gió nay lại quay trở về như ban đâu.
Hạng Hồng Vũ bị thương nặng, được đưa trở lại trại chiến đấu để được chữa trị và đồng thời anh ta cũng bị tạm giam.
Còn về nhà họ Lâm, họ cũng bị liên luỵ.
Cả nhà Lâm Yến Vân bị đá bay khỏi biệt thự Star River, lại chuyển về nhà cũ.
Ngôi nhà cũ của nhà họ Lâm.
Tất cả người thân đã tụ tập đông đủ, gương mặt ai nấy đều đượm buồn, bầu không khí u uất, ngột ngạt.
Bà nội đang ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm nghị.
Là trưởng họ, sắc mặt Lâm Đông Hải cũng xám xịt, mệt mỏi.
“Thưa trưởng họ, vừa rồi nhà họ Ngô, họ Vương, họ Lưu và cả chục gia tộc khác mới tuyên bố cắt đứt quan hệ với chúng ta, không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.”
“Các nhà cung cấp của chúng ta trước đây cũng lần lượt chấm dứt hợp đồng và yêu cầu hoàn lại tiền!”
“Nếu cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ đổi mặt với khoản bồi thường cả trăm tỷ đồng, kể cả chúng ta có bán nhà cũng không thể lấp đầy lỗ hổng này!
Từng người từng người một, tin xấu lần lượt đến
Do tình hình hỗn loạn này, nhà họ Lâm vốn đã bấp bênh nay chẳng còn bao lâu nữa sẽ phá sản. anh cả, đều tại con không tốt nên làm khổ cả gia
Lâm Quốc Kiến vẻ mặt đầy tội lỗi, hùng hổ tự tát cho mình cả chục cái bạt tai, đến mức phát ra cả tiếng đồm đốp.
Còn ba người Dương Nguyệt Dung, Lâm Yến Vân, Lâm Hoàng Quân cũng đứng phía sau ông ta, cúi gằm mặt, giống như những tù nhân sắp bị đưa đi xét xử.
Ngay sau đó có người chỉ thẳng vào mặt họ mà chửi rủa: “Đồ sao chổi! Đều tại các người mà cái nhà này phải hứng chịu kết cục như vậy!”
“Đắc tội với chủ tịch Phong Vân, ai còn dám làm ăn với nhà họ Lâm chúng ta nữa?”
“Bây giờ, kể cả có đi cứu Lâm Kiều Như, e rằng cũng chẳng có lợi gì!”
“Mấy người phạm tội các người, mau quỳ xuống tạ tội với bà nội và bác cả đi!”
Đối mặt với những lời chỉ trích này, Lâm
Yến Vân mím môi, trong lòng đầy bất mãn nhưng không thể phản bác lại.