Hơn nữa do chuyện ngày hôm nay, e rằng tiền đồ của anh ở biên giới phía Bắc cũng giảm mạnh!
“Chủ tịch Phong Vân! Là anh đã huỷ hoại tôi…
“Có thù không báo không phải người!”
“Hạng Hồng Vũ nghiến chặt răng, gầm lên những lời thề độc ác.
Anh đã sống hơn 20 năm nay nhưng chưa bao giờ phải chịu cảnh tủi hổ như vậy.
Mặc dù Tần Vũ Phong giữ lại cái mạng cho anh, nhưng so với việc trực tiếp giết chết anh thì còn khiến anh khó chịu hơn.
Sau này, Hạng Hồng Vũ ở biển Hoa Đông sẽ phải sống chui lủi như một con chuột người người hò hét
Hơn nữa cả nửa đời sau, anh sẽ phải mang danh “phế vật!
Người vô dịch trong cuộc thi đỉnh cao mà lại thua một doanh nhân, làm mất mặt doanh trại Thần Sách phía Bắc.
Đồng thời gia đình Lâm Yến Vân cũng chịu tổn thất nặng nề.
Vốn dĩ Lâm Yến Vân chỉ muốn thể hiện thân phận với tư cách là “nữ chủ nhân tương lai nhà họ Hạng” đồng thời làm bẽ mặt Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như.
Ai ngờ rằng lại là tự lấy đá đập vào chân mình!
Cô ta không những không được hưởng lợi mà trở thành một người hèn hạ, đồng thời cũng mất đi con rể
Lúc này, Lâm Yến Vân thật sự muốn chết.
“Xoet! Xoet! Xoet!”
Đúng lúc này, Tần Vũ Phong cởi bỏ mặt nạ hoàng kim ra, thay trang phục thường rồi quay lại.
“Vừa rồi anh bị đau bụng, bụng trằn trọc cả ngày nay rồi! Này, có chuyện gì thế? Hạng Hồng Vũ vừa rồi bị đánh ra thế nào rồi?” Tần Vũ Phong cố ý giả vờ như không biết, để lộ ra biểu cảm khác thường.
“Tần Vũ Phong, sao bây giờ anh mới quay lại? Lần này nhờ có chủ tịch Phong Vân, chúng ta lại thoát được…
Lâm Kiều Như lập tức kéo anh và nói những chuyện vừa mới xảy ra một lượt.
“Thì ra là thế!”
Tần Vũ Phong lộ ra nét mặt bàng hoàng.
“Khốn nạn, từ đầu anh đã biết chủ tịch Phong Vân sẽ đến, đúng không hả? Anh Hồng Vũ bị đánh trọng thương, anh cũng không trốn khỏi liên can đâu!” Lâm Yến Vân nổi giận mắng anh, giống như con báo cái đang phát điên vậy.
“Tôi không phải là chủ tịch Phong Vân, sao tôi có thể biết được lịch trình của anh ấy? Hơn nữa, Hạng Hồng Vũ làm nhiều điều ác, ức hiếp nhiều người, sớm muộn rồi cũng gặp báo ứng! Thiện ác đều có báo ứng, trời xanh còn có luân hồi. Nếu không tin thì cô ngẩng đầu nhìn lên ai sẽ được ông trời tha thứ!” Tần Vũ Phong nhún vai nói.
“Anh!”
Lâm Yến Vân tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng bây giờ, đã không còn Hạng Hồng Vũ hậu thuẫn nữa, cô ta cũng không thể làm gì Tân Vũ Phong được.
“Kiều Như, bây giờ cát bụi đã lắng xuống, chúng ta đi về thôi!”
Tần Vũ Phong nắm lấy tay Lâm Kiều Như bước ra ngoài.
Trên đường đi, vẫn còn rất nhiều khách khứa chỉ chỉ trỏ trỏ anh.
“Cậu bạn này lúc nãy cũng mất mặt quá đi, sợ đến mức đau bụng luôn!”
“Anh ta sao lại có thể đủ dũng khí mà dính líu đến người chủ tịch Phong Vân yêu thương chứ?”
“Đúng thế! Ông đây không thể chịu được luôn á!”
“Mỹ nhân kia chắc bị mù rồi mới nhìn trúng đồ bỏ đi này?”
Tất cả mọi người đều phẫn nộ, dường như đang đấu tranh cho sự bất công với chủ tịch Phong Vân, cho rằng Tân Vũ Phong là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Tân Vũ Phong như dậy sóng, thậm chí anh còn muốn cười một tiếng nữa.
Anh nhanh chóng đưa Lâm Kiều Như ra khỏi nhà họ Hạng, ngồi lên xe jeep.
“Tần Vũ Phong, chiếc xe này ở đâu ra thế anh?” Lâm Kiều Như tò mò nghiêng đầu hỏi.
“Anh mượn của bạn đó!”
Tần Vũ Phong thản nhiên giải thích.
“Vâng!”
Lâm Kiều Như gật đầu, cô bỗng nhiên phát hiện ra hộp kê tay vẫn chưa được đóng cẩn thận.
Cô vô thức đưa tay ra đóng lại.
“Am!”
Đúng lúc này, chiếc mặt nạ hoàng kim rơi xuống.
Không hay rồi!
Trong lòng Tần Vũ Phong như hằng một nhịp.
Mới vừa rồi, anh còn vội vội vàng vàng nhét mặt nạ vào hộp kê tay mà quên không kiểm tra xem nó đã được đóng chặt hay chưa, không ngờ bây giờ nó lại rơi ra ngoài.
Vậy thì thân phận của anh há chẳng phải không thể giấu nổi nữa sao?
Đúng như dự đoán
Khuôn mặt Lâm Kiều Như lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô quay đầu nhìn anh hét lên: Vũ Phong, chủ tịch Phong Vân, là anh sao…?”