Nay là đầu năm học, nên cô quản phòng không nói về việc nam sinh ra vào ký túc xá nữ, nhưng khi qua ngày báo danh thì nam sinh sẽ không được vào.
Tuyết Thanh được anh nắm tay đi, một tay anh cầm vali và đồ dùng cá nhân của cô.
Vào đến phòng, Tuyết Thanh là người đầu tiên đến. Trong phòng có bốn chiếc giường và một chiếc bàn dài cùng với bốn chiếc ghế dựa.
Trên giường có để tên của mỗi người, nhận thấy tên vợ mình nên anh để đồ xuống và đi kiểm tra xung quanh, từ ban công cho đến phòng vệ sinh, nhà tắm có hai phòng và hai bồn rửa mặt và hai bồn cầu. Nhìn cũng rất rộng rãi và sạch sẽ.
Trong phòng còn có điều hoà. Và quạt gió để làm mát, ngoài ban công cũng khá cao để chắn rất an toàn. Bên ngoài còn có một dây phơi quần áo.
Tuyết Thanh sắp xếp đồ dùng của mình lên trên bàn học, đồ dùng cá nhân như bàn chải sữa tắm thì cô cho vào một chiếc giỏ nhỏ để xách cho tiện lợi.
Anh để quần áo của cô vào trong tủ, chiếc tủ cũng được để tên một cách cẩn thận.
“Mọi thứ đều ổn cả, tên của họ anh sẽ điều tra, nếu dễ chung sống thì thôi”. Anh nói.
“Vâng ạ”. Sau đó cô trèo lên giường mình, thu xếp chăn mềm lại.
Vì anh sợ có muỗi đốt cô, nên khi Tuyết Thanh trải xong ga giường thì cô leo xuống rồi anh lại leo lên gắn lên trên tường bốn chiếc móc khoá để cho cô dễ gắn màn lại.
Anh còn chuẩn bị cho cô một đôi dép lông mềm mang trong phòng cho êm chân, phòng chống ngã do trơn trượt.
“Cái này anh cho bé cưng, thích gì thì mua nhé, đừng tiết kiệm cho anh”. Anh đưa cho cô một chiếc thẻ. Anh sợ vợ mình không đủ tiền tiêu, anh đi làm chủ yếu nuôi vợ mà.
“Hì cảm ơn chồng nhiều ạ”. Tuyết Thanh nhón chân hôn lên môi anh một nụ hôn. Anh cũng ôm lấy cô, sau đó anh đưa cô đến bên ghế, lần mò vào trong vạt áo khẽ vuốt ve làn da của cô, anh mơn trớn nó một cách nhẹ nhàng.
Cốc cốc….
Kétttt
Đúng lúc có người đẩy cửa nhẹ đi vào, Tuyết Thanh mở to mắt mà tỉnh táo. Vội đẩy anh ra.
“Ơ…chào cậu…”. Cô bạn nhìn thấy Tuyết Thanh đang thu xếp đồ đạc. “Tớ là Lục Ý”.
“Chào cậu, tớ tên Tuyết Thanh, rất vui được gặp cậu”,
“À à..”. Cô bạn cũng rất vui vẻ. “Dạ, em chào anh ạ”.
“Ừm”.
“Đây là chồng của tớ, hôm nay anh ấy đến giúp tớ dọn đồ dùng”.
“Hả???”. Chiếc túi trên tay Lục Ý rơi xuống đất, miệng há to vì ngạc nhiên.
Chồng??
Cô ấy có nghe lộn không nhỉ???
Họ chỉ mới mười tám tuổi thôi mà? Nếu như tính đến ngày sinh thì mới tròn, như cô ấy sinh tháng 11 nên tạm thời chưa đủ tuổi.
Vậy mà cô bạn này đã có chồng?
Hay quá!!!
Đúng lúc đó, Minh Hoàng Lễ có điện thoại, là mẹ Hoàng gọi đến, anh liền đưa cho cô.
“Bé cưng, làm thủ tục xong chưa con”.
“Dạ, xong rồi ạ, bọn con đang thu xếp ký túc xá ạ, Hàm Duyên đâu rồi mẹ?”.
“À? Nó với Nhất Dương và Thường Lâm đi chơi rồi con, hôm nay Kim Hà rảnh rỗi nên cùng với hai bảo mẫu đưa ba đứa đi chơi rồi”.
“Vậy con thu xếp đi nhé, thiếu cái gì thì cứ nói với Hoàng Lễ bảo nó mua cho con”.
“Dạ mẹ”.
Tuyết Thanh thấy mình không thiếu gì cả mọi thứ anh chuẩn bị đầy đủ cả rồi, nên cô vốn không lo lắng lắm.
Lục Ý cũng thu dọn đồ dùng của mình lên bàn học. Nhưng lại vô tình nghe được chuyện này.
“Anh phải nhớ chăm Hàm Duyên cho kỹ đó, nhớ cho con nó uống sữa ăn cơm”.
“Không được mắng con”.
Họ có con với nhau luôn hả???
“Anh biết rồi em, còn gì nữa không”.
“Để bé suy nghĩ đã”. Tuyết Thanh chỉ sợ anh bỏ bê con thôi chứ cô thấy anh cũng yêu con lắm.
Nếu cô mà không có nhà thì chỉ sợ bé cưng sẽ bị anh bỏ bê đó.
“Hàm Duyên là con em? Vậy anh không phải là chồng em à”. Nãy giờ cô cứ lo cho đứa con? Có lo gì đến anh đâu!
Tự nhiên lại thấy Hàm Duyên nó chướng mắt vô cùng luôn đó chứ.
Cảm thấy vì nó mà vợ không yêu hay quan tâm anh nữa rồi? Cảm thấy có người tranh sủng với mình.
Mà người này anh lại không đánh được.
Tuyết Thanh mắng anh vô sỉ. “Con nó còn nhỏ, em phải lo, anh lo chăm con đi đó”.
“Vâng thưa phu nhân”. Đồ dùng đã xếp xong, nên anh muốn đưa vợ mình đi ăn.
Hôm nay là thứ hai rồi, nếu muốn gặp cũng phải tìm cơ hội.
Nghĩ đến như vậy anh lại không vui chút nào, rõ ràng là vợ anh? Tại sao gặp phải lén lút không được công khai chứ?
Tuyết Thanh thấy mình cũng đói nên đi ăn, thấy Lục Ý cũng đã thu dọn xong. “Cậu đi ăn với tớ luôn nhé, đừng ngại”. Tuy họ lần đầu gặp nhưng tính cách của Lục Ý rất hợp với cô, nên Tuyết Thanh thấy rất thích.
“Hả. Thôi cậu với chồng cậu đi với nhau đi, một lát nữa tớ có hẹn”. Lục Ý từ chối, với lại vợ chồng son người ta đi riêng sẽ thoải mái hơn.
Tự nhiên mình lại làm bóng đèn cản trở lại không hay cho lắm.
Thấy Lục Ý nói như vậy thì Tuyết Thanh không nói gì thêm, sau đó cô với Minh Hoàng Lễ đi ăn với nhau, Lục Ý vẫn dọn lại sơ đồ của mình.
Sau đó thì cô tự mình thưởng cho mình một bữa ăn ngon mới.
…..
Tại sảnh khách sạn Kinh Tước.
Tuyết Thanh mới đến, nhưng anh đã đặt một phòng bao, hai người đi theo lễ tân đi vào.
“Hết phòng bao???”.
“Tôi rõ ràng đã đặt? Tại sao bây giờ các người lại nói không có”. Lục Ý nói chuyện với họ.
“Do hệ thống lỗi, chúng tôi xin lỗi cô”.
“Ủa Lục Ý”. Tuyết Thanh thấy thì vẫy tay gọi cô ấy.
“Hả??”. Lại gặp!! Trời ạ.
Lục Ý ngại ngùng, vốn định không phiền họ nhưng xem ra vẫn phiền rồi.
Lục Ý nói về việc mình đã đặt phòng nhưng lại hết, Tuyết Thanh chỉ cười rồi kéo cô nàng đi chung với mình, thêm một đôi đũa một cái chén thôi mà.
…
Minh Hoàng Lễ chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, sau đó giúp vợ mình cởi áo thoát, hôm nay trời có chút lạnh nên khi ra ngoài Tuyết Thanh mặc một chiếc áo lông mềm để giữ ấm cho cơ thể.
Tuyết Thanh nay rất sợ lạnh, nên trong nhà luôn có máy sưởi và rất nhiều áo ấm đầy màu sắc.
Cô gọi ba món ăn cho mình, Lục Ý cũng gọi thêm hai món khác.
“Thật là làm phiền anh với cậu quá”. Lục Ý ngại ngùng, mới gặp lần đầu mà làm phiền vợ chồng người ta quá rồi.
“Không sao đâu”. Tuyết Thanh xua tay.
Món ăn được đem lên rất nhanh, bữa cơm cứ như vậy mà trôi qua, hai cô gái nói rất nhiều chuyện với nhau, Minh Hoàng Lễ thỉnh thoảng xen vào vài câu mà thôi.
Còn lại thì hai cô gái nói chuyện với nhau là nhiều.
….
“Em đi toilet đã nhé”.
“Ừm, để nhân viên đi với em”. Anh vẫy tay bảo nhân viên phục vụ lại sau đó thì cô ta dẫn đường cho Tuyết Thanh rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người mà thôi.
“Lục nhị tiểu thư”. Im lặng mãi không phải là cách, anh vẫn lên tiếng trước.
“Dạ, anh Minh có gì muốn nói vậy?”. Lục Ý đương nhiên biết anh trên các mặt báo rồi.
“Vợ tôi vốn tính ham chơi, lại xinh đẹp, mong Lục nhị tiểu thư đây khi ở cùng chú ý giúp tôi một chút”.
“Anh không tin cậu ấy à??”,
“Tin chứ, nhưng tôi lại không tin đám thanh nhiên nhỏ các vị đây”. Vợ anh xinh đẹp như vậy thì sẽ có nhiều người để ý đến, khi đó những tên nhóc đó sẽ phiền đến vợ anh nghĩ ngơi.
Điều đó làm anh không thích.
“Vâng ạ”.
“Cảm ơn”. Sau đó thì họ không nói gì thêm, đến khi Tuyết Thanh quay lại thì anh tính tiền ra về, Lục Ý không định đi ăn chùa đâu, nhưng khi cô muốn trả thì Tuyết Thanh lại không đồng ý.
Cho nên chỉ đành hẹn lại khi khác, hai người đi Lục Ý sẽ mời lại mới được.
Sau đó thì cô ấy đi chung với họ về ký túc xá luôn.