Khang Nam lần nữa nghẹn ứ đồ ăn ở cổ họng. Anh rất muốn bảo vợ rằng anh là chồng cô đây, trai thẳng chính hiệu chứ gay đâu mà gay. Vậy nhưng... không thể nói được. Thôi thì cứ để cô nghĩ vậy đi.
Khương Diệp vẫn cứ bị mùi xạ đàn hương hấp dẫn nên hay nhìn Khang Nam. Hai người đàn ông này ở cùng nhau mà chỉ có một người mang mùi hương ấy còn người kia thì không. Cô nhìn anh ta không chớp mắt, tại sao cô lại cứ thấy tim đập mạnh khi nhìn anh ta như vậy chứ?
- Tôi là Khương Diệp, không biết nên gọi hai anh là gì ạ?
- Tôi là Quý Hải còn anh ấy là Khang Nam.
- Khang Nam?
- Cô quen người nào tên giống tôi sao?
Khang Nam đã ăn xong, liền đứng dậy chầm chậm đi tới bàn trà ngồi xuống.
- Tôi không quen ai tên ấy cả, cũng không hiểu vì sao lại buột miệng như vậy nữa. Xin lỗi đã thất lễ rồi ạ.
- Không sao, cô có uống trà không?
- Xin phép hai người, tôi muộn giờ rồi nên phải về. Lần sau tôi sẽ đến hậu tạ hai anh nhé!
Quý Hải hồ hởi như được tăng lương.
- Thật nhé! chị đến đây nhiều nhiều vào được chứ?
- Không phiền hai anh chứ?
- Không phiền chút nào, nếu muốn uống rượu thì đến đây cũng được.
- Vâng, vậy tôi về đây ạ.
- Quý Hải, cậu đưa cô ấy về đi.
- Không cần, tôi bắt taxi đi được.
- Chị đừng khách sáo, chúng ta là bạn mà. Đi tôi đưa chị về.
Quý Hải lấy khóa xe, trước khi đi còn hỏi Khang Nam.
- Anh có đi cùng không?
- Không, cậu đưa cô ấy về đi, đi cẩn thận.
- Dạ, em sẽ cẩn thận hết sức có thể.
Quý Hải nghe theo lời Khang Nam mà lái xe đi chậm không dám phóng nhanh vượt ẩu. Dừng đèn đỏ, anh nảy ra một sáng kiến.
- Chị này.
- Ừ, có chuyện gì sao?
- Ông anh em ở nhà rảnh rỗi nên buồn chán lắm, chị có thể thường xuyên nhắn tin nói chuyện với anh ấy được không?
- Cậu không ghen à?
- Không ạ, anh ấy có thêm bạn thì tính khí sẽ không còn cục tính nữa, tôi ít bị mắng ạ.
- Vậy cho tôi số điện thoại của anh ấy đi. À mà anh ấy không nhìn thấy thì sao nhắn tin được.
- Anh ấy có dùng phần mềm đọc chữ chị ạ, chị yên tâm đi.
- Vậy thì được, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.
Quý Hải vui mừng mà tủm tỉm cười suốt.
Về đến nhà, cái Hoa chạy ào ra lo lắng.
- Chị đi đâu cả đêm không về vậy ạ? Sáng sớm nay bà chủ tức tốc đến công ty tìm chị đấy.
- Vậy hả? Chị làm việc giờ về thay đồ.
Cái Hoa nhìn thấy Khương Diệp trở về cùng một người đàn ông lạ mặt thì lo lắng. Dù cả nhà đã dặn không nhắc đến cậu chủ nhưng mà cứ đà này thì cậu chủ mất vợ như chơi. Nghĩ vậy, nó ra gõ cửa kính Quý Hải nhắc nhở.
- Tiểu thư nhà tôi đã có gia đình rồi, phiền anh đừng có ve vãn chị ấy.
- Hoa, em làm gì vậy? Cậu ấy chỉ là bạn chị thôi.
Nó nhì Khương Diệp cong môi lườm cái.
- Chị là gái đã có chồng không nên đi với đàn ông nghe chưa?
- Chị biết rồi, bà già khó tính ạ.
Khương Diệp đẩy nó vào trong rồi chào tạm biệt Quý Hải mới vào phòng.
- Chị, hôm qua chị lại có hộp quà trái tim màu tím đấy.
- Vậy hả? Có tên người gửi không?
- Dạ không ạ.
- Hộp thứ năm rồi đấy nhỉ? Chẳng biết ai lại rảnh hơi như vậy nữa.
Lếch thếch về phòng, dù biết quà là cái gì nhưng cô vẫn mở ra xem. Một chiếc khăn màu khác và lần này là chữ G. Cô sắp có một bộ sưu tập khăn bảy sắc cầu vòng rồi. Bây giờ cô nghiện mùi xạ đàn hương rồi, bất giác lại nghĩ tới người đàn ông khiếm thị kia. Mùi lưu lại trên những chiếc khăn chính là mùi trên người anh ta. Anh ta nói mùi này phải đặt, chẳng lẽ người tặng khăn cho cô cũng đặt cùng chỗ còn anh Dương và anh Phong, chẳng lẽ cũng vậy sao? Hay anh ta là bạn với hai anh ấy nhỉ?
Dù nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng nên cô lại cất chiếc khăn vào hộp cất đi rồi chuẩn bị đi làm.
Cởi quần áo ra tắm, cô phát hiện trên người mình có dấu tích lạ. Rõ ràng cô có va chạm đâu nhỉ? Sao lại có các vết này? Cô cố nhớ xem đêm qua mình say có ngã không hay có đánh nhau không mà lại có vết tim tím thế nhỉ? Cô xoay người đếm số vết để lại, nó tản mát khắp cơ thể, hay cô bị trúng gió nhỉ? Chẳng hiểu vì sao nên cô tặc lưỡi bỏ qua, nhanh chóng tắm rồi đi làm.
Giờ nghỉ trưa, cô lấy điện thoại ra liền nhắn tin cho Khang Nam.
" Anh ăn cơm chưa? Tôi là Khương Diệp"
Rất nhanh cô đã thấy anh nhắn lại.
"Ăn rồi, còn cô?"
"Tôi ăn rồi, bây giờ chuẩn bị chợp mắt một lúc."
"Chúc ngủ ngon!"
Khương Diệp tự dưng thấy hụt hẫng, anh ta nhắn vậy là muốn cắt đứt hội thoại rồi còn gì. Nhắn tin không hào hứng gì cả, có lẽ anh ta chỉ thích nam giới nên nói chuyện mới chẳng có hồn vậy. Nghĩ vậy cô thở dài rồi đặt điện thoại xuống bàn lên giường nằm. Nhưng lại không ngủ được, sao cô lại có cảm giác hồi hộp khi nhắn tin với anh ta vậy nhỉ? Còn nghe rõ cả nhịp tim đập nhanh bất thường nữa.
Cuối tuần, cái Oanh hẹn cô và Nhi đi ăn ốc. Nó khoe cái dây chuyền mới được tặng có mặt ghép bởi hai chữ cái tên nó và người yêu.
- Có thể mà cũng khoe được.
- Hừ, ai chẳng biết mày được Khang Nam tặng toàn quà đẳng cấp nên mới thấy quà của tao bình thường nhưng nó vô cùng ý nghĩa đấy nhé!
Khương Diệp thả bốp con ốc xuống, nhìn cái Oanh chằm chằm.
- Mày vừa nói Khang Nam là ai?
- Mày vẫn chưa nhớ được tên chồng mày sao hả con kia?
- Chồng tao tên Khang Nam hả?
- Ừ, nhớ kĩ vào đi, quên tên ai cũng được nhưng tên chồng phải nhớ.
Khương Diệp lại nghĩ tới người đàn ông khiếm thị cũng có cái tên ấy. Cô lại nhìn cái dây có hai chữ cái của Oanh rồi chợt nhớ ra mỗi chiếc khăn của cô là một chữ cái thì vội vàng đứng bật dậy không nói không rằng chạy ra bắt xe taxi trở về nhà. Từ ngày cô bị tai nạn thì không đi xe nữa, toàn trợ lí đưa đón không thì sẽ bắt xe đi.
Về đến nhà, cô chạy xồng xộc lên nhà, lôi hết đống khăn ra, trải những chữ cái trước mặt bắt đầu ghép. Cô nhớ lại trình tự khăn được tặng, xếp theo đúng thứ tự thì ra chữ KHANG N... cô ngồi nhìn chằm chằm vào nó. Chắc chắn còn hai hộp nữa sẽ được gửi tới. Liệu ghép lại có phải là "Khang Nam", đây là quà chồng cô gửi về phải không? Có lẽ là anh rồi, tại sao anh không gọi cho cô lấy một cuộc chứ? Vì sao người đàn ông khiếm thị kia cũng có tên giống chồng cô như vậy?
Cô lại gấp khăn vào, lao ra khỏi nhà nhanh như lúc về rồi bắt xe đến nhà Khang Nam. Thật may là họ ở nhà, Quý Hải nhìn thấy Khương Diệp thì vui mừng chào đón.
- Chị nay rảnh rỗi thế?
- Tôi mua bia đến nhậu cùng hai người, các anh không phiền chứ?
- Không ạ, chị vào đi.