Tại biên cảnh Trường Nhạc cung, bọn Tô Tam dẫn theo một đám người chờ xe ngựa của Tô Kỳ.
Ách – xác thực mà nói, là mang theo một đội quân…
Sau khi xe dừng, Tô Thần vén rèm xe lên thấy được tình hình đó, mặt nhăn mày cau, buông màn xe, quay đầu hỏi Tô Kỳ: “…Ngươi không phải định Tô Tam mang theo một đoàn quân như thế cùng đi chứ.” Cam Lam, Lục La ở Trử quốc, nếu thực sự mang một đạo quân như vậy đi xuyên qua lãnh thổ một quốc gia, này giống như muốn đánh nhau nha.
Tô Kỳ mặt không chút biểu tình.
“Ngươi đây cũng quá khi dễ người khác.” Tô Thần bất đắc dĩ, “Nếu không chuẩn bị kĩ càng mà khơi mào chiến tranh, sẽ có rất nhiều người chết.”
“Cho dù chuẫn bị xong xuôi rồi, vẫn như vậy chết rất nhiều người.” Tô Kỳ không cho là đúng.
“…Ta là chỉ người của Trường Nhạc cung.” Tô Thần thở dài —– không đến bao lâu, ta cũng liền ích kỉ như vậy, cũng xem nhẹ tính mệnh người khác.
Nhưng Tô Kỳ lại vui vẻ mà ôm cổ y: “Ừ.” Ngữ khí vô cùng ngọt ngào.
Tô Thần thúc vào người Tô Kỳ: “Mọi người vẫn còn ở bên ngoài nha.”
Tô Kỳ cọ xát cọ xát, sau đó không hài lòng mà tách ra.
Ra bên ngoài xe ngựa, Tô Tam, Tô Ngũ, đang đứng chờ, Tô Cửu đang thấp giọng phân phó thuộc hạ phía sau, Tô Lục đơn độc đứng ở một bên.
Mỗi lần nhìn thấy Tô Lục, đều cảm thấy an toàn, tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt nàng dưới lớp khăn che, nhưng cảm thấy nàng đang dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mình.
Các nàng ở phía sau chuẩn bị xe ngựa xong xuôi hết rồi.
Tô Kỳ đưa mắt nhìn xe ngựa kia, thở dài.
Tô Thần nghe thấy ngẩng đầu lên, vừa lúc đón lấy ánh mắt không đánh lòng của hắn.
Thấy Tô Thần nhìn, Tô Kỳ vội vã bày ra vẻ mặt thương cảm để Tô Thần thay đổi quyết định.
Tô Thần bật cười – hắn lúc này tựa như nữ nhân bị phu quân vứt bỏ, đã không còn là cung chủ Trường Nhạc cung Tô Kỳ kiêu ngạo lãnh khốc.
“Ta rất nhanh sẽ trở lại.” Y xấu hổ không dám làm ra hành động quá mức thân thiết, chỉ dám khe khẽ nắm tay hắn, “Ta sẽ không để chính mình gặp nguy hiểm.” Mắt nhìn thẳng phía trước, lấy thanh âm chỉ Tô Kỳ nghe được nói.
Tô Kỳ nắm chặt tay y, một lát sau mới cúi đầu đáp: “Ừ.” Sau đó mới buông tay.
Tô Thần đi đến chỗ bọn Tô Tam, biết Tô Kỳ nhất định sẽ dùng ánh mắt trông mong mà nhìn mình, cho nên không quay đầu nhìn.
Mặc dù có luyến tiếc, thế nhưng nhất định muốn đi xác nhân tình hình của Cam Lam, Lục La, nếu không không thể an tâm.
Xe ngựa của Tô Thần tiêu thất trong tầm mắt từ lâu, nhưng Tô Kỳ còn si ngốc nhìn quanh.
Tô Thất bên cạnh hồi lâu mới nói: “Chủ tử, Tô Tam trong lúc đi Trử quốc Ngài do ta chăm sóc, thiếu chủ phân phó Ngài nhất định phải ăn cơm đúng lúc, không được làm việc quá sức.”
Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó gật đầu, nhìn về hướng Tô Thần đi khuất, ôn nhu đáp: “Ừ.”
Xe chạy hơn nửa khắc, xác nhận Tô Kỳ không nhìn thấy mình nữa, nghe không được thanh âm mình nữa, Tô Thần mới ngồi trên xe ngựa thở dài, cả người như mất hết khí lực ngồi phịch trên đệm.
Thế nào chứ, mới rời khỏi có một tí, ta đã bắt đầu tưởng niệm rồi.
Theo sách nói còn người có hai loại nghiện…
Nếu một ngày kia, y phải rời hắn đi thật xa, này chẳng phải sẽ tưởng niệm đến điên lên?
Y biết mình bốc đồng, đang trong tình cảnh cùng các nước đối địch, mọi sự chú ý đều dồn lên người mình, chuẩn bị dùng y để uy hiếp Tô Kỳ, thế nhưng lại cố tình rời hắn đi Trử quốc.
Nhưng mà, ta là ta a, ta có kiên trì của chính mình, tuy rằng ta khả năng cũng yêu thương hắn sâu đậm rồi, nhưng ta không thể cứ phụ thuộc hắn mãi.
Tô Kỳ đại khái cũng hiểu được đạo lý này, cho nên tuy rằng rất lo lắng, vẫn để y rời đi.
Ở trên xe ngựa chưa đến năm ngày, đã đi qua cửa thành Hoa Hạm, cảnh sắc trước mắt dần dần trở nên quen thuộc.
Tuy rằng trên đường phong cảnh vẫn như cũ, nhưng đến tận đây, chính y mới cảm thấy quen thuộc – dù sao y cũng ở lại hai năm.
Tô Thần dùng ánh mắt hoang mang nhìn Tô Cửu ngồi phía trước xe ngựa: “Cam Lam cùng Lục La các nàng thực sự ở đây sao?”
Tô Cửu khẽ gật đầu: “Phải.”
“Này…” Y nhăn mày, “Đây là trấn nhỏ lúc trước ta ở a.”
“Các nàng từ sau khi thiếu chủ rời đi, vẫn ở lại nơi này.” Tô Cửu trả lời.
Đến Trử quốc lần này do Tô Thần kịch liệt yêu cầu cải trang một chút, thoạt nhìn giống với thường dần lánh nạn chiến tranh, không còn mặc trang phục bạch sắc của Trường Nhạc cung – này một đường đến đây đã tránh được không ít phiền toái.
Xe ngựa đi vào ngã rẽ, chậm rãi dừng trước một tiểu viện.
Không lường trước được có ngày về lại chỗ này, Tô Thần trong lòng có chút chờ mong cùng với bi thương vô cớ — nơi này đại khái đã loạn thất bát tao lên rồi, trước kia là một nơi rất náo nhiệt.
Tô Cửu đỡ y đến bóng cây trước tiểu viện. Bây giờ trời hạ còn chưa quá nóng bức, mặc dù đã đến trưa, Mặt Trời cũng không quá chói chang, nhưng vì thói quen, tất cả mọi người vẫn đối với y cẩn thận.
Nhìn lén qua hàng rào, tiểu viện hoang vắng không như y tưởng tượng, được dọn dẹp sạch sẽ, dường như không có người rời đi.
Vậy đại khái là Cam Lam dọn dẹp a, đưa bé Lục La kia sẽ không dọn.
Bên cạnh tiểu viện có tấm bảng ghi ba chữ “Trác Ngọc trai” nhìn qua cũng không có gì thay đổi, ngoại trừ hơi cũ.
Lặng yên, cảm thấy hương vị tịch liêu.
Tô Thần nhìn sân kia mà buồn bã đến xuất thần.
Lại nghe cửa phòng khách được mở, bên trong một người cần chổi bước ra.
Đi đến giữa sân, quét vài đường, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay trở lại phòng khách.
Từ chỗ Tô Thần có thể nhìn vào bên trong, bày biện không thay đổi gì, bàn thờ vẫn đoan chính ở ngay chính diện, hai bên bày bàn trà và ghế.
Người kia đi đến trước bàn thờ, cầm hương cắm vào lư, sau đó quỳ xuống nghiêm túc vái.
Lại đi đến bàn trà, cầm một chén sứ màu xanh, cuối cùng cầm cái gì bỏ vào mồm cứ và vào mồm cái bánh bao có hình dạng kì quái, vừa nhai nuốt, vừa cầm chổi đi ra sân.
Vung chổi lên quét, bụi bay mù mịt.
Người kia biểu hiện nghiêm mặt tránh khỏi đám bụi liên tục hắt hơi.
Trong đại sảnh, hai nữ hài tử nho nhỏ đi ra, cũng bái lạy trước bàn thờ, sau đó tiểu cô nương mặc áo vải thô màu lam chỉ vào góc nhà cùng hài tử mặc màu lục nói gì đó, nữ hài màu lục đi sang bên kia, hài tử màu lam cũng cầm cái hốt rác đi ra.
Bị đám bụi lớn kia làm cho hắt xì một cái thật to, sau đó tiến lên đoạt lấy cái chổi trong tay kẻ phá hư kia, chỉ vào cái hốt rác muốn hắn đứng sang một bên.
Người nọ bất mãn nói lầm bầm, đi đến chỗ cửa.
Cảm thấy có người nhìn chăm chú, người nọ đem ánh mắt tìm đến phía bóng cây nơi Tô Thần đứng.
Nhìn thoáng qua, xác nhận mình không quen người này, đem ánh mắt rời đi. Tựa vào thân cây, ngẩng đầu, nhìn tán lá màu xanh, cũng không có biểu tình gì, chỉ cảm thấy hắn có chút cô đơn.
Tô Thần không thể nhìn tiếp, đi đến phía trước vài bước, nhẹ giọng gọi hắn: “…Li Du…”
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, thế nhưng người kia vẫn nghe thấy, trừng lớn mắt, dường như không thể tin được mà nhìn Tô Thần.
“Ta đã trở về…”thần tình người kia hoài nghi thính giác khiến Tô Thần cảm thấy khoang miệng đau rát, lại cao hứng.
Vốn cho rằng hắn cùng tiểu Hổ đã rời đi, bởi vì ta không còn, vậy nên hắn cũng không có lý do gì ở lại, ta cho rằng hắn sẽ không nông cạn mà cố chấp ràng buộc như vậy.
Nhưng là, tại đây lại thấy hắn một mực ở lại.
Người này, thực sự là, không có gì thay đổi.
Ngoại trừ — hắn đã bắt đầu cầu khẩn thần linh mà lúc trước không hề tin tưởng.
Li Du cao lớn hơn một chút, dung mạo so với trước đây thêm vài phần khí khái nam tử, cho dù là ở góc độ nào, hắn vẫn là một mỹ nam tử, không còn là thiếu niên nhu nhược trước kia.
Đôi môi Li Du hơi run lên, trên mặt là vui mừng là bi thương cùng không thể tin tưởng.
Tô Thần cười khổ: “Xin lỗi … trễ hơn ba năm…”
Nhưng không ngờ vẻ mặt kinh hỉ lại biến thành phẫn nộ, cầm lấy hót rác trong tay hướng y đập: “Con mẹ nó, ngươi bỏ lảo tử đi đâu rồi! Ba năm a, không phải ba ngày, ba tháng a, một câu xin lỗi là được sao!”
Tô Thần ngăn Tô Cửu bên cạnh đang muốn hộ vệ mình, trước mặt một cái hốt rác bay đến, khiến mấy người kéo Tô Thần ra phía sau.
Cam Lam bên kia đang quét sân đứng thẳng người lên, kinh hỉ nhìn qua bên này.
Li Du nắm lấy vạt áo y, nhẹ nhàng kéo lại: “Đi một hồi lại thành cái hình dạng quỷ này! Ta thật muốn đánh ngươi!”
Tô Thần vô lực mà đem sức nặng cơ thể đặt lên người hắn, cười khổ: “Xin lỗi…” Ta không nghĩ rằng các ngươi ở lại nơi này một mực chờ ta trở lại.
Li Du đưa nắm tay lên, khuôn mặt đoan chính thanh nhã trở nên hung dữ, trừng mắt một lát, cuối cùng buông xuống, thở dài: “Là ai làm.” Ngữ khí rất bình thản, nhưng ẩn sâu trong đó là lửa giận khiến Tô Thần không khỏi ngẩng đầu.
Li Du vẫn rất tức giận, thế nhưng trong mắt nhìn y lại tràn ngập lo lắng cùng khổ sở.
Nhìn thấy như vậy, Tô Thần cười cười: “Kỳ thực, Tô Kỳ là Trường Nhạc cung cung chủ…” Chuyện Trường Nhạc cung vi cứu Trường Nhạc công tử đánh vào Khải quốc, đã là chuyện cả thiên hạ đều biết.
Li Du ngạc nhiên há mồm, bộ dạng khiếp sợ.
“Ta nghĩ ngươi có thể từ cách ăn mặc của Tô Kỳ đoán ra.” Tô Thần hơi bất đắc dĩ cười, “Không nghĩ ngươi phải đợi ta nói ngươi mới biết.”
Li Du hoàn hồn, trừng mắt: “Xin lỗi a, ta không có thông minh như vậy.”
Bên kia, thân ảnh màu lục từ phòng khách đi ra, trong miệng phát ra tiếng hô vui mừng: “Thần Thần ~”
Đến trước mặt Tô Thần bị Tô Cửu ngăn lại, hoang mang chớp mắt mấy cái: “Cửu tiên sinh?”
Lụa trắng trên mặt Tô Cửu không viết chữ, thế nhưng dù sao cũng là do chính nàng huấn luyện ra, hài tử này rất rõ các chiêu thức của nàng.
Tô Cửu nhàn nhạt nói: “Thiếu chủ thân thể không chịu nổi ngươi xông lên như thế.”
Tiểu cô nương nháy mắt mấy cái, nhìn Tô Thần: “Thần Thần ?” Rõ ràng không tin được.
Tô Thần hơi hơi cúi xuống, sờ sờ đầu nàng, cười: “Ừ, Lục La thành đại cô nương rồi.”
Tuy rằng hình dạng thay đổi, đại khái cảm nhận được Tô Thần vẫn ôn nhu vơi mình, Lục La hài lòng để tay y chạm vào.
Bên kia, Cam Lam cũng chậm chậm bước qua, viền mắt có chút ửng đỏ.
“Cam Lam cũng thay đổi rồi.” Tô Thần mỉm cười.
Cam Lam há mồm, sau đó chạy đến, ôm hai chân y gào khóc.
Lục La tâm tình đang tốt, lại nghe thấy tỷ tỷ gào khóc, không hiểu gì, cũng khóc một cách khổ sở.
Li Du viền mắt ửng đỏ, hung dữ trừng y, dịch thể trong suốt quật cường không rơi xuống.