Mấy tháng sau đó, Tô Tam cùng Tô Ngũ thay đổi thái độ với Tô Thần.
Có một số việc thậm chí tìm đến y thương lượng, điều này làm y rất hài lòng – dù sao, các nàng bây giờ mới là chân chính tiếp nạp y, không phải vì Tô Kỳ, mà bởi vì y là Tô Thần.
Tuy rằng Tô Ngũ không có nhắc lại chuyện lần kia, thế nhưng thái độ hai người Tam, Ngũ không cứng ngắc máy móc giống trước kia rồi.
Tô Kỳ có lẽ nhận thấy điểm này, nhưng cũng không nói gì, vẫn như cũ mỗi ngày dính lấy y.
Như vậy, hai người dừng ở bờ biển này đã đến năm mới, cơm nước cũng không phong phú hơn bình thường là mấy, thế nhưng do Tô Thần cường liệt yêu cầu, Tô Ngũ cùng Tô Tam ngồi cùng bàn ăn cơm tất niên – y thậm chí bắt đầu chờ mong, khi thiên hạ thái bình rồi, mọi người trong Trường Nhạc cung giống như lần trước tụ tập lại mở tiệc, mười bàn, thỏa thích sung sướng, cùng đón xuân.
Đương nhiên, muốn thỏa mãn nguyện vọng, Tô Thần trả giá cũng nhiều, Tô Thần lại bị Tô Kỳ mượn cớ ăn sạch sẽ…
Kỳ thực y biết, Tô Kỳ đã nhẫn nại lắm rồi, cũng rất tiết chế mà không đi đòi hỏi, thế nhưng mỗi lần đều giống như lúc đầu, đều là cả đêm hoan ái, gần như không được nghỉ ngơi – cho dù đang ngủ cũng bị hắn chọc cho tỉnh.
Tuy rằng tần suất không cao, nhưng cường độ lại quá lớn. [=))))]
Trong tình trạng cường độ cao như vậy mà thân thể lại có thể càng ngày càng … khỏe hơn, Tô Thần cũng chỉ có thể cảm thán tạo hóa thần kì, đương nhiên, cũng do tác dụng không nhỏ của các loại dược liệu quý mà Tô Kỳ tìm về.
Nói ngắn gọn, mùa xuân năm thứ hai, phụ tử Tô Kỳ rời bờ biển này, thân thể Tô Thần đã khôi phục đến tiêu chuẩn – dù sao căn bệnh do bị nhốt hai năm kia để lại, cuối cùng cũng không có khả năng bình phục hoàn toàn.
Công việc ở Trường Nhạc cung cũng bề bộn yêu cầu Tô Kỳ về, cho nên, hai người khởi hành về nhà.
Khoảng chừng còn hai ba ngày nữa về đến Trường Nhạc cung, Tô Kỳ một bên phê công văn, một bên nghe Tô Thần thao thao bất tuyệt.
“Ngươi làm sao biết Tô Lục?” Nghe Tô Ngũ nói qua thân thế, y dần dần đối thân thế những người khác hiếu kì.
“Tô Lục a.” Tô Kỳ thờ ơ nói, “Từng là công chúa Hán quốc, từ nhỏ chính là thần đồng võ học toàn quốc, võ nghệ cao cường, tài hoa nổi bật, ngay cả trạng nguyên đương triều cũng không đối lại nàng, bất quá, tiền nhiệm Hán Vương là cha Hoàng Hậu của phụ vương nàng đưa đến, để nàng thám thính tình hình Trường Nhạc cung.”
Cũng là một người bị thân nhân vứt bỏ a…
“Nhưng Trường Nhạc cung cũng không phải địa phương dễ dàng thám thính, hơn nữa khi nàng đến đây, phụ thân đã tạo áp lực với Hán vương, bức hắn giết mẹ đẻ nàng, đi được bước này, nàng cũng không còn thân quyến ở Hán quốc nữa.”
Như vậy, Tô Lục cũng sẽ không còn nơi nào khác để đi rồi sao?
Nhìn thấu bất mãn của Tô Thần, Tô Kỳ cười, hạ bút trong tay, sờ sờ đầu y: “Có được nhân tâm, ngoài ân tình còn phải có được ý nghĩ không muốn phản đội, chỉ có lấy uy ra áp, khiến cho bọn họ không còn cách nào có thể rời khỏi Trường Nhạc cung.”
“Nhưng là…” Thủ đoạn như vậy quá dứt khoát rồi.
“Yêu cũng được, hận cũng tốt, những điều này không quan trọng, chỉ cần làm các nàng không có cách nào rời khỏi Trường Nhạc cung là được rồi.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói.
Xem chừng, tình cảm lạnh nhạt không chỉ từ trong lòng người khác hình thành, mà còn từ ngoan cố của Tô Kỳ hình thành.
Tô Thần cũng không ép buộc hắn tiếp thu quan điểm của mình, chỉ gật đầu: “Khó trách ngươi nói kiếm thuật của Tô Lục chỉ thích hợp tỉ thí.”
Tô Kỳ cười: “Ngươi còn nhớ rõ.”
“Ân.” Gật đầu. Chính y hiện tại, đại khái đều đem những chi tiết nhỏ nhất nhớ kĩ a, vậy có nghĩa là địa vị người trong lòng chiếm chỗ không còn như trước đây nữa.
Tô Kỳ hài lòng ôm ôm vai y, cúi đầu ngửi mùi trên người y: “Ta thật cao hứng.”
“Lần sau lúc rảnh rỗi nói chuyện, lại vui đùa a.” y thuận theo để Tô Kỳ tùy ý ôm, nói.
“Hảo.” Tô Kỳ mỉm cười.
Chỉ mong sau này ta đây còn có thể làm bạn ở bên cạnh hắn, có thể làm tan băng trong lòng hắn, chỉ mong, hắn có thể thấy được thế giới này không chỉ có mình ta…
Tô Thần không tự giác mà hướng mặt lên, cười cười.
Tô Kỳ nhìn thấy bắt đầu ngây dại, ngơ ngác mà nở nụ cười theo.
Sau đó bắt đầu động tay, nghĩ muốn y.
Tô Thần khước từ hắn: “Không được, đang ban ngày, ngươi muốn làm gì…” Nhãn thần ẩn dấu dục vọng kia quá quen thuộc, người này sẽ không động dục giữa ban ngày đi, hắn không biết xấu hổ để ta bị người khác chê cười sao!
Thấy Tô Thần thái độ kiên quyết, Tô Kỳ cũng biết ban ngày thế này chắc chắn không thể được, không thể làm gì hơn là quay trở lại làm việc.
“Lại nói tiếp, dường như mỗi người đều không thể rời khỏi Trường Nhạc cung,” hiện tại Tô Nhất, Tô Tam, cùng Tô Cửu là cô nhi, rời Trường Nhạc cung không có chỗ nào đi, Tô Ngũ, Tô Lục bị thân nhân vứt bỏ nên ngoài Trường Nhạc cung đối những chỗ khác không có hảo cảm, “Như vậy, Tô Nhị, Tô Tứ, Tô Thất, Tô Bát sao?”
Tô Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó đưa mắt thắm thiết nhìn Tô Thần cười: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
Tô Thần sắc mặt mất tự nhiên, trừng hắn: “Ngươi quản ta!” gương mặt đỏ ứng lại nói kiểu khác a~
Đến gần, khẽ cắn môi y hôn một chút, mới nói: “Tô Nhị ở lại, lý do rất đơn giản, nàng thích kiếm tiền, hơn nữa, nàng chỉ thích mỗi kiếm tiền, ngoài ra không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, nhưng nữ nhân lại không thể xuất đầu lộ diện, không thể bàn đến đại sự gì, nếu rời khỏi Trường Nhạc cug, không có cơ hội phát triển hoài bão. Hơn nữa song thân nàng, từ sau năm tuổi đã mất.”
Người này cũng không còn bất cứ cái gì bận tâm sao?
“Tô Thất, dường như bị người truy sát đến Trường Nhạc cung, tìm kiếm sự bảo hộ từ ta, ta lấy việc để nàng làm việc cho mình mà giữ lại, võ công của nàng có thiên hướng *** kĩ, người giang hồ rất khinh thường, hơn nữa, nàng xác thực làm không ít chuyện khó giải quyết.” Tô Kỳ lộ ra tiếu ý, “Ta cũng đuổi cùng giết tận người truy sát nàng, chỉ nói nàng đang ở Trường Nhạc cung làm nhiệm vụ, làm khó nàng chính là đối nghịch ta, chỉ cần nàng rời Trường Nhạc cung liền không quan hệ.” Cười nhẹ, “Hiện tại những ngươi đó đại khái vẫn chờ nàng rời khỏi Trường Nhạc cung. Bất quá, nàng lúc trước tìm được hậu nhân của người nuôi nàng mười năm trước, không có khả năng muốn chết.”
Tuy rằng nói ra có chút lãnh khốc, nhưng cách Tô Kỳ kiềm chế các nàng rồi lại bảo hộ các nàng là cách tốt nhất.
Nghĩ vậy, Tô Thần đột nhiên nở nụ cười: “Kỳ thực, hài tử của ân nhân nàng, cũng là do ngươi hộ trợ tìm kiếm đi.”
Tô Kỳ gật đầu: “Tô Thất vẫn dùng được, chết đi có chút phiền toái.”
Tô Thần chỉ cười.
Đây là thủ đoạn của Tô Kỳ sao? Cho nên mọi người vì hận hắn lạnh lùng vô tình mà làm việc cho hắn, rồi lại vì hắn mà cực đoan tự thuyết phục chính mình bao che khuyết điểm.
Nhưng mà, trong mắt ta, hắn thật ra cũng chỉ là vì các nàng làm chút việc thôi.
Bởi vì Tô Thất là duy nhất, trong trời đất rộng lớn không dễ dàng kiếm ra được người tài ba xuất chúng, không có khả năng tìm được người thứ hai như Tô Thất.
Nói là ngươi lãnh khốc, rồi lại ngoài ý muốn có những hành động săn sóc nho nhỏ.
“Như vậy, Tô Tứ, Tô Bát thì sao?”
“Các nàng là thân tỉ muội, song thân mất sớm, hai người này do chiến tranh mà lạc nhau, Tô Tứ từng ở lại Trường Nhạc cung giúp việc bếp núc, sau đó quyết định lưu lại luôn, vì nàng có thể tìm thấy đủ loại nguyên liệu nấu ăn, lạc thú lớn nhất của nàng chính là nấu ăn, Tô Bát đi tìm Tô Tứ, thấy nàng ở chỗ này, mình cũng không có chỗ để đi, ở lại luôn.”
Hai người kia cư nhiên là tỉ muội?!!
Thật không nghĩ đến, vì tính cách Tô Bát chứng chạc có thể nói biện luận, Tô Tứ lại là ngươi hơi đơn thuần trì độn – người này thậm chí độ liều mạng so ngang với Tô Thập.
Nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới còn có một đôi tỉ muội: “Tô Kỳ, cái kia, có một đôi tỉ muội là thủ hạ của Tô Cửu a, sau này ta cấp tên cho, hai người đó là hai cô nương rất khả ái, nhớ không?”
Tô Kỳ gật đầu: “Cam Lam, Lục La.” Về chuyện của người, ta đều nhớ rõ ràng.
“Đúng, đúng, là kêu như vậy,” Tô Thần cũng nghĩ đến, “Thế nào lâu như vậy rồi không gặp các nàng?”
Tô Kỳ nhàn nhạt nói: “Các nàng đã cho ngươi rồi, ngươi là chủ nhân các nàng cũng không trông nom qua, ta đương nhiên không biết.” Khẩu khí mơ hồ có chút hậm hực, bởi vì nhờ đến lần thứ hai Tô Thần rời khỏi Trường Nhạc cung kia.
Tô Thần trừng mắt: “…Ngươi, không để cho các nàng trở về?”
Tô Kỳ không lên tiếng, thừa nhận.
“Các nàng đều là tiểu hài tử a, ngay cả năng lực sinh tồn cũng không có, ngươi thế nào có thể như vậy!” Tô Thần nóng nảy, đã hai năm trôi qua, hai hài tử kia không biết ra sao rồi.
“Các nàng là người của ngươi, ta đã sớm nói rồi.” Tô Kỳ khe khẽ nói, “Hơn nữa, ngươi cũng giữ không được, các nàng cũng sẽ không trở về.”
Ý thức được Tô Kỳ đang giận, Tô Thần kịp phản ứng, đưa tay ôm hắn một cái: “Xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa,” chần chờ một chút, “…ngươi biết các nàng hiện đang ở đâu?”
Tô Kỳ không nói gì nhìn ánh mắt tha thiết của Tô Thần, thở dài, sờ sờ đầu y: “Vừa rồi ngữ khí không tốt, xin lỗi.”
“Ngươi biết các nàng ở đâu không, hắn là không có việc gì?” Y đối việc này còn có hứng thú hơn việc Tô Kỳ xin lỗi.
“…” Tô Kỳ gật đầu.
“Ta muốn đi.”
“Không được, trong cung có việc phải xử lý.”
“Ta đi một mình.”
“Ngươi không biết tình cảnh nguy hiểm hiện tại sao?”
“Vậy mang theo vài người cùng đi, ta rất muốn biết các nàng hiện tại thế nào.” Hài tử nhỏ như vậy, rốt cuộc như thế nào sống sót.
Tô Kỳ không nói chuyện, chỉ nhìn y.
“Van cầu ngươi…” y thương cảm nhìn Tô Kỳ, tình huống bất đắc dĩ, liền ngay cả làm nũng cũng làm luôn.
“Ta đi một hồi lập tức trở về, để ta đi a…” Y kiên trì, đỏ mặt tiến đến khe khẽ hôn lên mặt hắn, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn: “Nếu không ngươi cho người mang các nàng trở về?”
“Các nàng không còn là người Trường Nhạc cung, hơn nữa, các nàng cũng không nguyện ý trở về.”
Tô Thần cũng biết quy củ Trường Nhac cung, một khi ly khai thì sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với Trường Nhạc cung nữa, không bao giờ được phép … bước vào Trường Nhạc cung.
“Vậy để ta đi, không có vấn đề gì đâu, ngươi xem hành tung chúng ta không có ai biết.” Y tiếp tục thân thân Tô Kỳ.
Hao hết nước miếng, Tô Kỳ cuối cùng cũng đồng ý để Tô Thần mang theo Tô Tam, Tô Ngũ, Tô Lục, Tô Cửu cùng đi.
Quả nhiên, Tô Kỳ cơ hồ mang ba người hắn tương đối tín nhiệm phái đi, Tô Lục đại khái là vì Tô Kỳ biết y thân thiết với nàng.
Chỉ là, đội hình này, cũng không tránh khỏi quá cường đại đi…