Tuy rằng thức đêm đối với thân thể mà nói thì không tốt lắm, nhưng lần này tất cả mọi người cùng thức với y, vừa qua khỏi giờ tí [từ 11pm-1am], y từ trên giường bò xuống, cùng bọn Tô Tam ngồi ở bên ngoài chờ.
Những người khác cũng đã sớm đến đây, đều chờ ở phía bên ngoài, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau.
Lại nói, Tô Thập cũng trúng Triền ti a, hôm nay cũng có thể là ngày cuối cùng, không biết hắn thế nào.
Vốn không nghĩ sẽ nhắc đến Tô Thập, bởi vì nhắc đến sẽ nhớ tới thời gian hai năm ở trong căn hầm đá kia, nhưng thực ra ước nguyện ban đầu của Tô Thập chỉ là mong mình được an toàn chỉ có điều lại đi tin nhầm người.
“Tô Thập…hắn thế nào?” Ở đâu suốt ba ngày nay?
Y chỉ thấp giọng hỏi Tô Tịch, kết quả lại thu lấy chú ý của chín người kia.
Cùng với Tô Tịch, mười ánh mắt đồng thời chăm chú nhìn vào y.
Ngượng ngùng ngậm miệng.
Mọi người lập tức dời ánh mắt đi, tiếp tục an tĩnh.
Nhưng Tô Tịch hừ lạnh nói: “Không biết ở cái góc nào kéo hơi tàn chứ sao.”
“Đừng như vậy tiểu Tịch…” Tô Thần ngăn nàng nói ra lời khó nghe. Bản thân lại không thể nói ra, Tô Thập chính là cậu ruột của ngươi a.
“Ngươi biết vì sao hắn làm ra cái tâm kế tối ngu xuẩn như vậy mà cung chủ vẫn còn chưa giết hắn không?”
Điều này khiến Tô Thần rất ngạc nhiên, nhưng bởi vì đủ loại chuyện tình hỗn loạn, lại quên không hỏi Tô Kỳ.
“Đó là bởi vì cung chủ muốn hắn thấy hắn vĩnh viễn mắc nợ ngươi, vĩnh viễn đeo trên lưng gánh nặng này, như vậy, lúc ngươi gặp nguy hiểm hắn sẽ là người trước tiên cứu ngươi, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Tô Kỳ chỉ cần không phải chuyện của ta, vĩnh viễn sẽ không có hảo tâm như vậy, nhưng mà, tiểu Tịch không phải mới đây còn chán ghét Tô Kỳ hay sao, sao lại có cảm giác đang nói tốt cho hắn?
Tô Tịch dường như hiểu được ánh mắt hoang mang của y, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ là thấy có nhiều chuyện không may như vậy, nên không muốn giấu diếm chuyện gì nữa thôi.”
Tâm tình tiểu Tịch không được tốt lắm, vậy nên Tô Thần không nhắc lại nữa, tiếp tục ngây người.
Y cũng không phải chán ghét bầu không khí thế này, tuy rằng mọi người trong phòng này đều không thể nhìn thấy mặt, nhưng không có cảm giác chán ghét, mọi người đều có chuyện lo lắng, yên tĩnh này khiến y cảm thấy thoải mái.
Cũng không biết là trải qua bao lâu, Tô Lục cùng Tô Cửu đột nhiêu đứng lên nhìn nhau.
“Đến lúc rồi đó.” Tô Tam nhìn các nàng một chút, cùng đứng lên nói với Tô Thần.
Tô Thần đứng dậy định chạy ra ngoài, nhưng là vừa bước một bước chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa té nhào may mắn Tô Tịch nhanh tay lẹ mặt đỡ hắn.
“Ngươi đã ở đây, nhất định ngươi sẽ là người đi đầu tiên, cho dù tốc độ ngươi chậm, mọi người cũng sẽ theo phía sau ngươi.” Tô Tịch bất đắc dĩ nói, “Ngươi cũng đừng nóng ruột thế, không có ai đi dành với ngươi.”
Tô Thần đỏ mặt: “Ta không có ý tứ này.” Ta chỉ không muốn cản trở mọi người đang muốn nhìn thấy Tô Kỳ…
“Phải phải phải.” Tô Tịch không cùng y tranh luận, chỉ trả lời lấy lệ.
Tô Tịch như thế càng khiến Tô Thần xấu hổ, cước bộ cũng chậm lại.
“Cho dù ngươi không đi cũng không thể chứng minh được cái gì, ngược lại mọi người đều phải chờ ngươi.” Tô Tịch cười khổ. Tại Trường Nhạc cung này, ngoại trừ Tô Kỳ là người lớn nhất ra, ai dám đi phía trước mặt ngươi a…
Tô Thần không nói gì, chỉ chăm chú đi về phía trước.
Đứng trên đất trống trước cửa đá, lại không thấy cửa mở, bên trong cũng không có chút động tĩnh nào.
“Chủ tử thường nghỉ ngơi trong phòng nhỏ đó, sau khi khôi phục mới đi ra.” Tô Bát giải thích.
Lời vừa dứt, cửa đá phát ra thanh âm nặng nề, chậm rãi mở ra, vẫn không nhìn thấy người, chỉ thấy sương trắng mang hương vị nồng đậm phả vào mặt.
Đó là mùi đặc thù trên người Tô Kỳ.
Nói là sương, không bằng nói là hơi ẩm, phả vào mặt ẩm ướt, ấm nóng.
Khi cửa đá hoàn toàn mở ra, chỉ thấy Tô Kỳ sắc mặt mệt mỏi đứng phía sau cánh cửa.
Đồng thời hắn cũng nhìn thấy Tô Thần đang đứng trước mọi người, dường như không tin tưởng nên chớp mắt mấy cái.
Cho dù trong lòng có bao nhiêu kích động, lên đến miệng cũng chỉ có một câu nói. Chậm rãi tiến về phía Tô Kỳ, mỉm cười: “Khổ cực rồi.”
Tô Kỳ cũng ngây ra một chút, sau đó chậm rãi cong lên khóe môi: “…Ân.”
Mọi người Trường Nhạc cung phía sau có thể là cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy chủ tử họ như thế, nên cả đám đều quên thỉnh an, đứng tại chỗ.
Nhìn Tô Kỳ tươi cười như vậy, Tô Thần cuối cùng cũng có thể trả lời chính mình: không thể, ta không thể sản sinh cái gì tình thân với hắn được nữa rồi. Trong thời gian chúng ta ở chung, ta đối với hắn đều là ánh nhìn mang theo cảm xúc khác, mỗi giây mỗi khắc chậm rãi tích lại, cho nên, không còn khả năng phá vỡ, không có khả năng trở lại từ đầu.
“Cung chủ khổ cực rồi.” Tô Tịch tiến lên, phá vỡ cục diện bế tắc, sau đó mọi người như tỉnh mộng đều tiến lên hành lễ, rồi đem ghế nằm an trí cho Tô Kỳ, đưa hắn hồi cung.
Tô Thần có chút lo lắng nhìn bóng lưng Tô Kỳ – người này không có việc gì a, thoạt nhìn hình dạng mệt chết đi.
“Phát ngây cái gì, đi thôi.” Tô Tịch đến bên người y.
“Đi?” Tô Thần ngây ngốc.
“Ta không phải nói muỗn dẫn ngươi đi nói chuyện riêng sao?” Tô Tịch cười mắng, “Trí nhớ Thần Thần thực khiến người ta khâm phục a~.”
Tuy rằng Tô Tịch đang cười, nhưng ở chung với Tô Tịch không phải ngày một ngày hai, nên biết tâm tình nàng không tốt, vì vậy cẩn thẩn hỏi thăm: “…Tiểu Tịch không cao hứng sao?”
Tô Tịch cười, không trả lời y, chỉ là vẫy vẫy tay, “Đi theo ta.” Mang Tô Thần rời Đại Sầm các.
Một đường yên lặng đi qua hoa viên, đình viện, Tô Tịch đi chậm để Tô Thần có thể theo kịp.
Tô Thần sợ làm cho hài tử này sinh ra tâm lý khó chịu gì đó, cũng không dám nói gì, chỉ đi theo sát phía sau.
Đi một đoạn đường rất dài, Tô Tịch mới dừng bước: “Muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Tô Thần suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Đừng cậy mạnh.” Tô Tịch nhẹ giọng thở dài, ngồi trong đình nghỉ mát kéo kéo y, “Nghỉ ngơi trước một lát lại đi a.”
Tô Thần liền thành thật ngồi xuống.
“Ngươi không sợ ta sẽ giống như Tô Thập lừa người ra khỏi Trường Nhạc cung?” Tô Tịch đột nhiên nở nụ cười hỏi.
Tô Thần chăm chú suy nghĩ một chút lắc đầu: “Tiểu Tịch tuy rằng độc mồm độc miệng, nhưng sẽ không để ta chịu khổ sở, cũng sẽ không ép buộc ta làm chuyện ta không thích.”
“Thật chán mà!” Tô Tịch kéo dài thanh âm, chậm chậm nói: “Thần Thần cứ tin tưởng người khác như thế, sao dám không biết xấu hổ mà lừa ngươi.”
Cảm giác như Tô Tịch giống như trước đây làm nũng, vì vậy Tô Thần cũng buông xuống tâm tình cấp bách, cười nhẹ.
“Thần Thần, ta cùng tiểu Hoa có nói qua, sau ngày mai phải rời đi.” Thanh âm Tô Tịch vui vẻ, đích thực không nghe ra uể oải li biệt.
Vậy nên Tô Thần nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nghi hoặc nhìn nàng: “Đi?”
“Tiếp tục ngoạn các loại sự tình a, tiếp tục du lịch tôi luyện chính mình.” Tô Tịch cười, “Kì thực lúc mới bắt đầu ta cũng không muốn du lịch trên giang hồ lắm, nhưng sau khi đi, cảm thấy ngoài ý muốn, rất thích hợp với ta, vì vậy định tiếp tục ra ngoài ngoạn.”
Tuy rằng Tô Tịch nói thế, nhưng bởi vì biểu hiện kì quái lúc trước, khiến Tô Thần không thể không hoài nghi: “Tiểu Tịch chán ghét ta rồi sao?”
Tô Tịch sững sờ một chút, mới kiên quyết lắc đầu: “ Sao lại như vậy, cho dù tiểu Hoa có khiến ta chán ghét ta cũng không bao giờ chán ghét Thần Thần.”
“…Vậy vì sao phải rời đi?”
Tô Tịch cúi đầu trầm mặc. Qua một hồi, mới trả lời: “Bởi vì ta a, thấy ánh mắt Tô Kỳ như vậy ta rất chán ghét, Thần Thần trước đây là của ta, nhưng hiện tại bị hắn lấy đi lại dùng nhãn thần như vậy nhìn, ta cảm thấy rất chán ghét rất chán ghét…” thanh âm có chút cường điệu cho thấy tâm tình nàng có bao nhiều khó chịu. “Cho nên ta phải rời Trường Nhạc cung, tiểu Hoa nói ta vẫn chỉ nhìn thấy có mình Thần Thần, cho nên thế giới của ta rất nhỏ bé, nếu như kết bạn càng nhiều, ta có thể hiểu được tình cảm dành cho Thần Thần rồi.”
Tiểu Hoa nói không sai, tiểu Tịch với mình không phải giống như tình yêu nam nữ, chỉ là giống như hài tử cố chấp giữ lấy, xét đến cùng có thể là vì có quá ít người có thể để tiểu Tịch để trong lòng, nếu để nàng tiếp tục tiếp xúc thể giới bên ngoài có thể tốt hơn, chỉ là, thật khó khăn mới có thể gặp lại, giờ đã phải xa: “…Tiểu Tịch đi rồi ta rất luyến tiếc.”
Sau hai năm bị nhốt kia đã nhận ra rằng, có lời gì muốn nói nhất định phải nói cho người ta nghe, đem tâm ý của mình truyền đạt cho đối phương, không nên lưu lại cái gì để rồi hối hận tiếc nuối.
Đôi mắt Tô Tịch dưới ánh sao long lanh, thậm chí so với ngọc còn sáng hơn vài phần, nàng căn môi, thấp giọng: “Ân, ta biết.”
“ Thế nhưng, ta hi vọng ngươi có thể hạnh phúc.” Thấy Tô Tịch cười thật lòng, tâm tình y cũng tốt lên.
“Ân.” Tô Tịch cúi đầu, cố sức gật đầu: “Ta cũng vậy, ta cũng hi vọng Thần Thần hạnh phúc, so với bất cứ ai đều hạnh phúc hơn.”
“Mặc dù sau này không cùng một chỗ, thế nhưng” Tô Thần ngẩng đầu, nhìn bầu trời, “Bầu trời mà chúng ta nhìn thấy, chỉ là một đúng không? Vô luận ngươi cách xa ta thế nà, chỉ cần cùng ta ngẩng đầu, thương thức trời đêm mỹ lệ, ta đã cảm thấy rất vui vẻ.”
Tô Tịch học y ngẩng đầu, nhìn bầu trời, trong miệng thì thầm: “Ân, nhìn sao buổi tối, ta sẽ giống như nhìn thấy… Thần Thần.”
“Ân?”
“Nói chung, cảm thấy thật tốt quá, may là ngươi là Tô Thần, may là Thần Thần là Tô Thần, cho nên ta thực sự cảm thấy phi thường phi thường hạnh phúc.” Tô Tịch dùng mấy từ phi thường để hình dung tâm tình của nàng.
Tô Tịch cũng không biết được lời này vào tai Tô Thần có bao nhiêu chấn động.
Đúng, nếu như không phải là ta, nếu Tô Thần kia ngay từ đầu không chết, tiểu Tịch nhỏ như vậy đã làm vong hồn dưới kiếm Tô Kỳ, cho dù không chết, Tô Tịch cũng sẽ không có thần tình như bây giờ, bởi vì ta đã dùng chính cách của mình bảo hộ nàng, bởi vì là ta, tiểu Tịch mới có cảm giác hạnh phúc kia.
“Ân, ta cũng thấy mình rất may mắn.” Y thởi dài một hơi, cười nói. Trong lòng kết thúc, mọi khúc mắc đều được hóa giải rồi.
“Được rồi, nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta đi tiếp.” Tô Tịch cười đứng lên, cuối cùng cũng khôi phục thần tình bình thường trước mặt Tô Thần.
“Ân.” Tô Thần đi theo, được vài bước: “Không đúng, tiểu Tịch, ngươi đi ngược lại a?”
Tô Tịch cười hì hì quay đầu lại: “Làm sao ngươi biết ta đi không đúng đường?”
“A?”
“Ta lúc trước là định lừa ngươi ra khỏi cung nha.” Tô Tịch cười gian trá.
“A…”
Khom người theo Tô Tịch đến một cái sân nho nhỏ.
Tô Thần quan sát bốn phía, sau đó thập giọng hỏi Tô Tịch: “Tiểu Tịch, nơi này cả đèn cũng không đốt a…” có người ở đây sao?
“Không sai không sai, là đây, tên kia không muốn đốt đèn.” Tô Tịch đáp, dung lực đá cửa: “Trong phòng có ai không? Không có ai thì ta phá cửa!”
Vẫn là yên lặng.
“Tiểu Tịch…” Tô Thần thấp giọng gọi nàng.
“Thần Thần ngốc, ngươi không phát hiện sao? Ta ầm ĩ như thế vẫn chưa từng gặp thị vệ ở nơi này, như thế vẫn không rõ tình huống a.” Tô Tịch buồn cười.
“A…” Đúng nha.
“Còn nữa, ta là cố đá mạnh a.” Tô Tịch làm bộ lắc đầu, nhấc chân, cố sức chuẩn bị đá.
Bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến thanh âm: “Ngươi tới còn chưa tính, lại đem cả thiếu chủ đến đây, không phải là mang thêm phiền toái cho ta sao?”
“Ngươi không gặp hắn, chỉ sợ là sau này gặp chủ tử ngươi có mà hối hận đến thối ruột.” Tô Tịch nhàn nhã trả lời.
“Ta không đem người kia xem là chủ tử gì.” Người mở cửa ra, lộ ra khuôn mặt.
Tô Thần nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ngây dại