Chớp mắt, đã qua nửa tháng, nói chuyện với Tô Bát quả thực hữu dụng, Tô Thần hiện nay đã có thể nói ra mấy câu lưu loát, biểu tình trên mặt cũng đã thay đổi rất nhiều.
Cuối cùng, cũng tới cuối thàng.
Triền ti trong cơ thể Tô Kỳ bạo phát.
.
.
Sáng sớm tỉnh lại, Tô Thần đi ra ngoài, không thấy thân ảnh Tô Kỳ, không khỏi ngẩn người.
“Thiếu chủ, chủ tử bế quan.” Thị nữ không đợi y hỏi, liền nói.
Tô Thần nhất thời không nghĩ kĩ, chỉ nhíu mi — đã nói với Tô Kỳ rất nhiều lần, kêu hắn…đừng liều mạng luyện công nữa, dựa vào công phu hiện tại của hắn, dù qua năm mươi năm nữa cũng không có người có khả năng vượt lên hắn, vì sao hôm nay lại chạy đi bế quan?
Nhưng mà chính mình có tư cách gì nói hắn, dù sao cũng chỉ là con nối dõi của hắn mà thôi.
Ra đến bên ngoài vài bước, đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm thị nữ vừa nói với mình: “…Ngươi…”
Thị nữ hơi cúi người xuống, cung kính đáp: “Vâng.”
“…Ngươi tên gì?” Thật kì quái, trên người người này có một loại hương vị quen thuộc.
“Hồi thiếu chủ, nô tỳ kêu Cảnh nhi.” Thị nữ vẫn cung kính đáp.
Tô Thần cau mày nhìn nàng một chút, rồi lại không nhìn ra được có vấn đề chỗ nào, có thể là do chính mình quá mẫn cảm, không có Tô Kỳ bên cạnh chung quy vẫn không an toàn. Vì vậy tiếp tục đi ra phòng ngoài, “Bừa sáng chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Đã chuẩn bị thỏa đáng rồi.”
Tô Thần gật đầu, đi ăn điểm tâm.
Sau bữa trưa là thời gian Tô Bát sang nói chuyện, nhưng lại không thấy đâu, lại thấy tiểu Tịch sang đây một lát.
Ngồi ở hoa viên ngây người, rốt cuộc cũng cảm thấy hơi tịch mịch.
Từ lần phát hiện Tô Kỳ trưa nào cùng đi tìm Ảnh phi triền miên, thì đối với Tô Kỳ sinh ra cảm giác mâu thuẫn, tuy rằng không có bất an, thế nhưng một khi hắn nỗ lực tới gần sẽ theo bản năng tránh né.
…Ta đây rốt cuộc là làm gì a…
Chính y cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Thôi thôi thôi, đi ngủ a.
Cứ như vậy, hai ngày trôi qua, Tô Bát vẫn không đến, y rốt cuộc cũng nhớ lại đã là cuối tháng rồi.
Tô Kỳ bế quan không phải là vì luyện công, mà là trốn đi ức chế thống khổ do độc phát tác.
Điều này cũng không thể trách Tô Thần, vì trong hai năm kia, y hầu như không có quan niệm gì về thời gian, nếu là mỗi ngày đều thấy rõ rõ ràng ràng, chỉ sợ sẽ không đợi được bọn Tô Kỳ tới cứu đi rồi.
Vì vậy buổi sáng nhờ Tô Tịch đưa thư cho Tô Lục, hỏi chỗ Tô Kỳ. Chưa đến trưa, Tô Tịch mang hồi âm của Tô Lục đến.
Cuối cùng sau khi Tô Tịch một mực đòi đi theo, hai người cuối cùng cũng đứng trước các lâu Tô Kỳ đang ở.
Trong lòng có chút ảo não— ta thế mà lâu như vậy mới phát hiện ra, ta nên mang theo chút điểm tâm.
Trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh ngắt quãng khi cùng Tô Kỳ ở chung.
Tỉ mỉ nghĩ đến, trong trí nhớ hắn đối với mình có bao nhiêu chăm chút thân thiết.
Hết lần này đến lần khác ta lại vì chút việc nhỏ giận dỗi hắn, trước lúc hắn độc phát lại không thể bình thường với hắn.
Ta có thể đối bất cứ ai khoan dung sắn sóc, vì sao không thể đối với hắn như vậy? Rõ ràng hắn đối với ta nỗ lực rất nhiều, biết rõ ràng hắn phi thường quý trọng ta, ta lại…
“…Thần Thần?” thanh âm Tô Tịch khe khẽ khiến Tô Thần đang tự trách bừng tỉnh.
“Ân?” Y ngẩng đầu, nhàn nhạt kéo khóe môi, mỉm cười lấy lệ.
“…Sắc mặt ngươi thoạt nhìn không được tốt lắm.” Tô Tịch lo lắng, “Không nên đi nhanh quá như vậy, từ đây đến Đại Sầm các còn một đoạn, ngươi đi như vậy thân thể không chịu nổi.”
Y miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì.” Ta muốn nhanh nhanh nhìn thấy hắn, tuy rằng hắn không thể tiếp thu, nhưng ít ra, ta cũng vì hắn mà nỗ lực.
…Ta thật là ngu ngốc cực điểm a.
Cho dù hắn hiện tại thực sự xem ta như nữ tử mà quan tâm chăm sóc thì sao? Tình cảm không phân biệt giới tính, yêu thích hay chán ghét, chỉ cần hiểu hắn đối với ta là yêu thương sâu đậm là được rồi, hà tất phải rõ ràng như vậy?
Nếu hắn lại nguyện ý coi ta như hài tử mà đối đãi, như vậy, ta cũng có thể đưa hắn thành phụ thân mà xem trọng…
Mang theo chút chần chờ, một chút đau lòng không rõ, y cứ như vậy nói với chính mình.
Cuối cùng là Tô Tịch cõng y đến Đại Sầm các.
Phi thường chán ghét bản thân vô dụng, nhưng lúc này tình thế bức bách, nếu chính mình tự đi qua, chỉ sợ Tô Kỳ đã đi rồi.
Đại Sầm các là lầu các xây dựng từ trúc dựa lưng vào vách núi, bình thường không cho bất cứ kẻ nào ra vào, ánh sáng từ bên ngoài nhìn vào có chút âm trầm, tảng đá điêu khắc hình mái hiên có răng nanh uốn lượn, nhìn khắp lầu các cảm giác áp bách phi thường sung mãn.
Xa xa nhìn thấy rất đông người gắt gao cảnh giới bốn phía.
Tuy rằng không có nhiều người nhận thức Tô Tịch, nhưng cái người gầy yếu trên lưng nàng vẫn được nhiều người biết đến — trước đó không lâu Trường Nhạc cung cung chủ là vì người này mà ngoại lệ đánh tới Khải quốc.
Tô Thần là lần đầu xuất hiện nơi nhiều người như thế trong Trường Nhạc cung. Mọi người đều hiếu kì bộ dạng y, nhưng lại không ai dáng ngẩng đầu nhìn.
Tô Tịch cõng Tô Thần đến trước lâu.
Ngoại trừ Tô Thập, mọi người đều ở tại đây, Tô Tịch thả Tô Thần xuống.
“Thiếu chủ.” Tuy rằng chín người kia chỉ hơi hơi cúi người hành lễ, thế nhưng toàn bộ những người khác đều quỳ xuống.
Mỗi người phát ra một thanh âm không lớn, nhưng tập hợp nhiều người như vậy, thanh âm khiến Tô thần kinh hách.
Tô Kỳ không ở đây, lại không thể chạy trốn. Y nhất thời không kịp phản ứng, cư nhiên đứng ngây dại.
Tô Tịch nhìn thấy dáng dấp ngây ngốc, khụ khụ, trong mắt hiện lên tia cười.
Tô Thần lúc này mới khôi phục, nhỏ giọng: “…Đứng lên đi.” Trước mắt đông nghịt người là người, khiến y có cảm giác không quen.
Tô Tịch thấy y đỏ mặt xấu hổ, trong lòng ngứa ngáy, hận không thể đi qua cọ cọ hắn.
Tô Tịch còn đang hoa mắt si mê, bên kia Tô Thần đã bắt đầu hỏi tình huống Tô Kỳ: “…Khi nào thì đi ra?”
“Hồi thiếu chủ, khoảng đến giờ sửu mới có thể đi ra.” Thanh âm Tô Tam có chút uể oải.
Mặc dù nhiều người như vậy, nhìn không rõ, nhưng thấy cử chỉ có phần chậm chạp liền đoán ra không có người nào nghỉ ngơi tốt.
“…Các ngươi về nghỉ ngơi một lúc, ta ở lại đây, lưu lại mấy người trực tiếp báo tin.” Y vừa nói, vừa đi đến sương phòng.
“…Vâng.” Phía sau vài tiếng đáp lại.
Tô Thần quay lại, Tô Tam, Tô Lục, Tô Cửu còn tại chỗ, chỉ là thay đổi tư thế quỳ.
Thở dài, “Đứng lên đi.” Nhưng người khác không tính, nhưng để Tô Lục quỳ trước ta như vậy chẳng phải là đánh chết ta sao?
“Đa tạ thiếu chủ thành toàn.”
“Thay phiên cảnh giới, người nào chưa đến phiên liền vào phòng nghỉ ngơi một chút.” Tô Thần lắc đầu, những người này thoạt nhìn đều thông minh, lại có suy nghĩ liều chết.
Lần nay ba người không có phản đối, Tô Tam canh chừng đầu tiên, hai người kia theo Tô Thần vào nhà nghỉ ngơi.
Sương phòng ở đây không khác biệt mấy với chỗ ở của y, có lẽ là vì gần rừng nên trong nhà có chút râm mát, trêm mặt đất có thảm mỏng.
Tô Thần đem theo Tô Tịch vào trong, Tô Lục cùng Tô Cửu ở bên ngoài nghỉ ngơi.
Y cũng không cố chấp yêu cầu các nàng giống như mình, nếu như quá mức, sẽ chỉ khiến các nàng bất hảo.
Phân phó chuẩn bị cơm trưa, sau đó trải rộng chăn ra chuẩn bị nghỉ ngơi — vừa ‘vận động kịch liệt’ làm cho thân thể y uể oải không chịu được.
Tô Tịch đang nằm trên tháp bên cạnh giường.
Thân thể nằm lên giường, thì giống như mất đi khí lực chống đỡ, khẽ động cũng không muốn động, y thoải mái mà thở dài.
“Thần Thần.” Tô Tịch đang cuộn mình trên tháp đột nhiên gọi y.
“Ân?”
“Ngươi còn nhớ rõ không?”
“Cái gì?”
“Ngươi là của ta, chúng ta cùng nhau đến cuộc đời này, cùng nhau lớn lên, ta không muốn đem ngươi nhượng cho người khác.” Khẩu khí Tô Tịch có chút chăm chú.
Tô Thần không hiểu được tại sao nàng lại nói những lời này, nghi hoặc đưa mắt nhìn nàng.
Tô Tịch ngửa đầu, nhìn y, thần sắc trịnh trọng: “Bởi vì có ngươi, cho nên, ta bây giờ vẫn là tiểu Tịch trong trí nhớ ngươi, ngươi hiểu không?”
Tô Thần cũng chăm chú gật đầu: “Ân, ta hiểu.”
“Kỳ thực, có đôi khi, ta cảm thấy ta cùng cung chủ thực sự rất giống.” Tô tịch đột nhiên nói.
Mặc dù tiểu Tịch chưa từng hỏi quan hệ của nàng cùng Tô Kỳ, nhưng y biết tiểu Tich đã phát hiện rồi,nhưng đột nhiên nói đến chuyện này, khiến y theo bản năng mà trầm mặc.
“Cho nên, nghĩ đến hắn có thể cướp ngươi khỏi ta, thì ta chán ghét vô cùng…” Tô tịch thấp giọng nói. “Thần Thần, vẫn là của ta, chỉ nghĩ đến chuyện của ta, cho dù sau này gặp lại bọn Li Du, ta vẫn là đệ nhất, thế nhưng ngươi xem, hiên tại ta…” Không hiểu vì sao thanh âm run run không nói được, “Ngươi đã nói…Chúng ta vốn là một người, chỉ là vận mệnh khiến chúng ta chia làm hai thân thể, đúng không?”
Điều này là khi tiểu Tịch còn nhỏ Tô Thần có nói, khi đó nàng vẫn không hiểu chuyện, luôn mâu thuẫn, vì vậy Tô Thần lấy điều này ra hù nàng.
Không nghĩ nàng còn nhớ rõ.
Tô thần cười nhạt: “Ân, lẽ nào ngươi hiện tại không thể dựa vào ta, có lẽ ta đã không tín nhiệm người rồi?”
Tô Tịch vùi mặt vào trong chăn, không nói nữa.
Tô Thần không cho là nàng đang buồn bực, vì vậy khẽ nhắm mắt lại, có chút loạn không biết tại sao không thả lỏng được.
Tô Kỳ đi ra, ta như thế nào đối mặt hắn?
Lấy thân phận như một nữ nhân đáp ứng hắn thân thiết, ta làm được sao?
“Thần Thần.” Không nghĩ tiểu Tịch lại đột nhiên kêu y.
“Ân?” Y nhìn Tô Tịch.
“Nếu như ngươi tin ta, như vậy trả lời ta, người, đối người kia…” Tô Tịch chần chờ, bất an, “Ngươi có chút động tâm, đúng không?”
Tô Thần ngạc nhiên, nhất thời không hiểu nên nói gì cho phải.
“Ngươi vừa mới nói, ngươi tin ta, đúng không?” Hết lần này tới lần khác Tô Tịch không cho Tô Thần kịp thở, từng bước ép sát.
“…Ta…” Nói thật đi, ta — ngỡ ngàng. Đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Bởi vì y cho tới bây giờ không lo lắng tính đến khả năng này, cho nên khi nghe Tô Tich hỏi như vậy, đầu tiên là trong đầu cãi lại: làm sao có thể! Sau đó lại chần chở tự hỏi mình: hẳn là không phải đâu…
Cuối cùng là do dự mãi không hồi đáp được.
Nhìn thấy biểu tình Tô Thần, Tô Tịch buồn bã mà rũ mắt: “…Ta nghĩ ta đã hiểu…”
“Không phải, tiểu Tịch, không phải như thế, ta…” Y muốn giải thích, lại không hiểu được phải giải thích cái gì, lắp bắp một lát, trong ánh nhìn của tiểu Tịch mà nghẹn lời.
“Ta đã cho ngươi cơ hội giải thích rồi, ngươi lại không thể nói ra…” Tô Tịch lắc đầu, “Thần Thần trong trí nhớ của ta không phải là người không thẳng thắn như thế.”
Tô Thần trầm mặc.
“Cho nên, ta mới chán ghét hắn a, cho dù hắn_một phụ thân cường đại như vậy, cho dù hắn khiến ta sùng kính thế nào, nhưng trong bất giác hắn cướp đi Thần Thần của ta.” Tô Tịch thở dài, “Thần Thần vốn là của ta, hiện tại lại dần dần gần về với hắn.”
Tô Tich vô cùng bình thản mà đem chuyện Tô Kỳ là cha mình nói ra.
Nếu như sự tĩnh đã vậy, Tô Thần cũng không thể trốn tránh. “…Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”
“Phát hiện cái gì? Phát hiện hắn là cha ta hay là phát hiện ra hắn đối với ngươi có ý nghĩ không an phận hay là phát hiện ra ngươi cũng với hắn đã dây dưa động tâm?” Khẩu khí Tô Tịch tuy rằng mềm nhẹ, nhưng lại chưa bao giờ bén nhọn như thế.
“…”Tô Thần lại trầm mặc, Tô Tịch khiến hắn thấy khổ sở.
“…” Tô Tịch cũng không nói gì thêm, qua một hồi lâu, mới cúi đầu: “Xin lỗi, Thần Thần…”
“Ân, không sao.”
“Phát hiện ra hắn là phụ thân là do xử lý chuyện trong cung chậm rãi nhận ra, ta cũng không phải là người trì độn, phát hiện hắn đối với ngươi là ở một khắc cứu ngươi ra kia, nhìn ánh mắt của hắn ta biết…” Trầm mặc một chút, “Còn có ngươi cũng là…”
Chính bản thần y hoàn toàn không giác ngộ được, cho nên, bị bức bách nói ra suy nghĩ của mình, y chỉ cảm thấy hỗn loạn, không biết thế nào đối mặt với chuyện này. “Tô Kỳ hắn, ngươi thoạt nhìn tựa hồ là hắn có ý nghĩ gì khác, trên thực tế, chỉ là phương thức biểu đạt của hắn không đúng, hắn hiện tại, chỉ là tận trách nhiện phụ thân đối với hài tử.”
Tô Tịch đầu tiên lặng đi một chút, sau đó nghĩ đến điều gì, đang muốn lộ ra sắc mặt kinh hỉ, nhìn lại Tô Thần ảm đạm: “Làm sao có thể.”
Thế nào không có khả năng, hắn không muốn chạm vào ta, đây không phải là biểu thị rõ ràng nhất hay sao? Tô Thần không thể đem lời kia nói ra miệng, không còn cách nào chỉ trầm mặc.
Tô Tịch nhìn y một lát, sau đó, dường như cam chịu: “Chờ hắn đi ra, ta mang ngươi đi gặp hắn, ngươi sẽ biết.”
“Ân?” Tô Thần không hiểu được nàng đang nói gì.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nếu không hai người các ngươi liền có thể song vai nằm ba ngày.” Tô Tịch tức giận.
Thấy Tô Tịch khôi phục bình thường, Tô Thần cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ân.”
Nghe thấy Tô Thần phát ra hô hấp trầm ổn, Tô tịch mới cúi đầu, cuộn tròn người, nhìn nhìn ngón tay xanh nhạt, sau đó chậm rãi buông hai tay, nhìn hai tay một lát, cuối cùng khẽ thở dài, trong miệng nghiến răng nói thầm: “Tiểu Hoa đáng chết.”