Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 471: Xung Tiêu Kiếm lâu (thượng)



Lục Nguyên mạnh lùi lại, pháp lực đại đạo cảnh bát tầng, hơn nữa còn là đỉnh cao, cái này đúng là muốn chết người. Đại đạo cảnh không chỉ là pháp lực đại đạo cảnh bát tầng thôi, kiếm thuật khá giỏi, là loại kiếm pháp long xà khởi phục, e rằng đã đến đỉnh cao cảnh giới ngũ hầu, kém một bước liền vào cảnh giới kiếm hoàng.

Thú vị, lại đến, để mình thử một lần khiêu chiến người pháp lực đỉnh cao đại đạo cảnh bát tầng, xem coi kết quả thế nào.

Lục Nguyên đi ra khỏi Xung Tiêu Kiếm Lâu, những người khác hỏi thành tích của hắn.

Lục Nguyên lạnh nhạt nói:

- Vượt qua cửa thứ ba nhưng không qua được cửa thứ tư.

Lời vừa thốt ra toàn trường kinh ngạc. Lục Nguyên quả nhiên là Lục Nguyên, xông qua được cửa thứ ba.cửa thứ ba khó khăn hơn cửa thứ hai gấp mười lần, không bao giờ ngờ hắn có thể qua được. Tuy còn chưa qua cửa thứ bốn nhưng thực lực của Lục Nguyên đã khá ghê gớm.

Vậy là chỉ còn lại một người cuối cùng, chính là Kiếm Chi Tinh Kiếm Văn Hào.

Kiếm Văn Hào cười ha hả nói:

- Giờ đến lượt ta!

Gã tự cho rằng thực lực của mình thắng Lục Nguyên, gã cảm giác rõ rệt pháp lực hùng hậu hơn hắn rất nhiều, Lục Nguyên có thể vượt qua cửa thứ ba thì gã chắc chắn vượt qua càng cao.

Gã tràn đầy tự tin đi, qua thật lâu sau bước ra, lắc đầu nói:

- Xông qua cửa thứ ba, kết quả không vượt qua được cửa thứ tư.

Gã và Lục Nguyên khác nhau, Lục Nguyên là pháp lực không được đấu không lại Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách đỉnh đại đạo cảnh bát tầng. Kiếm Văn Hào pháp lực đã tới đại đạo cảnh bát tầng, chẳng qua kiếm thuật không được, bị Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách áp chế đánh bại.

Vậy là lần này tám người mới ngoại vực và bốn mươi hai người mới trung ương thiên triều tỷ thí là thế hòa.

Lục Nguyên cùng Kiếm Chi Tinh Kiếm Văn Hào là thế hòa.

Bây giờ Kiếm Chi Tinh Kiếm Văn Hào cảm thấy thế giới của mình thác loạn, tại sao mình lại cùng Lục Nguyên thế hòa được chứ? Mình là thân đệ đệ của Kiếm Chi Tử, chính là Kiếm Chi Tinh, có được pháp lực đại đạo cảnh bát tầng, khi trùng kích kiếm lâu thế mà giống như Lục Nguyên xông qua cửa thứ ba, thất bại cửa thứ tư.

Mạnh quá! Bốn mươi mốt người mới trung ương thiên triều khác đều bị Lục Nguyên chấn nhiếp.

- Sao có thể, chẳng phải nghe nói người nước ngoài yếu lắm sao?

- Đúng vậy, nghe nói người nước ngoài cái gì đại đạo cảnh thất tầng liền xưng là tông sư cảnh. Ở trung ương thiên triều chúng ta đại đạo cảnh thất tầng nhiều biết mấy, đâu được xưng là tông sư chứ.

- Người nước ngoài đều là yếu hết biết.

- Đúng vậy, tại sao người nước ngoài này cường đến vậy, có thể đấu ngang tay với Kiếm Chi Tinh.

- Người nước ngoài tên Lục Nguyên này quả nhiên là thiên tài.

- Đúng vậy, dù không bằng Kiếm Chi Tử nhưng cũng là thiên tài hiếm có,

Bốn mươi mốt người mới trung ương thiên triều vừa rồi có một số định khiêu khích Lục Nguyên, nhưng giờ thấy kết quả xông quan của hắn, tới đến cửa thứ ba thì chấn kinh không thể nói nên lời. Mấy người vừa rồi còn định khiêu khích hắn phát hiện may là mình không làm, nếu không thì chết cũng chẳng biết tại sao.

Kiếm Văn Hào nhìn Lục Nguyên, nói:

- Tốt lắm, ngươi quả nhiên rất mạnh, lại có thể ngang tay với Kiếm Chi Tinh ta ở mặt xông quan, quả nhiên có chút thiên phú, bổn công tử thừa nhận thực lực của ngươi. Chúng ta lại so một lần xem ai có thể nhanh hơn xông qua cửa thứ sáu, trở thành chân truyền đệ tử, cược thượng phẩm linh thạch đi, thấy sao?

Thượng phẩm linh thạch, một cái đủ bằng một vạn trung phẩm linh thạch.

Thần hiệu của thượng phẩm linh thạch là không thể miêu tả.

Đại đạo cảnh thất tầng, bát tầng bình thường không có cả một thượng phẩm linh thạch, nhưng Kiếm Văn Hào là Kiếm Chi Tinh, thân đệ đệ của Kiếm Chi Tử, gia tài kếch sù. Lần này gã phát hiện bản thân đánh ngang tay với Lục Nguyên, thấy không cam lòng cho nên muốn cược một lần, cược hết số tài sản.

- Tốt!

Lục Nguyên không chút do dự gật đầu kêu tốt.

Không sai, mình đúng là không có tài sản mười thượng phẩm linh thạch, bây giờ chỉ có mấy ngàn trung phẩm linh thạch mà thôi, nhưng lần này mình có niềm tin tất thắng.

Kiếm Chi Tinh, chỉ là đệ đệ của Kiếm Chi Tử mà thôi, thiên phú cách biệt một trời một vực với Kiếm Chi Tử.

Người như vậy nếu mình không có tự tin thắng thì còn mơ gì khiêu chiến Kiếm Chi Tử?

Cho nên Lục Nguyên không chút chần chờ cá cược, chuẩn bị phát tài một mớ, thắng là tài sản gấp mấy chục lần.

Kiếm Chi Tinh Kiếm Văn Hào thấy Lục Nguyên hào khí can vân đồng ý cười thì cười nham hiểm, tiểu tử, ngươi đừng trách ta à, là ngươi đang tự tìm chết. Ngươi có cái gì? Ngươi chỉ là một người nước ngoài không có chỗ dựa, Kiếm Môn ai không biết mình là đệ đệ của Kiếm Chi Tử? Kêu huynh trưởng dạy mình vài chiêu thì chẳng phải là cường hơn ngươi nhiều?

Trận chiến này ta thắng chắc.

Kiếm Văn Hào kiềm không được nhìn Sư Phi Tiên, lý do gã cược một là đích thực không cam lòng mình ngang tay với Lục Nguyên, gã nhất định phải thắng hắn. Hai là gã muốn kiếm mặt mũi trước mắt cô gái thanh lệ như tiên này, đàn ông ở trước mặt cô gái mình thích rất là sĩ diện.

Cược!

Đó là một thứ rất kỳ diệu.

Chỉ cần đặt cược đủ to là ngươi dù là tiên nhân cũng không thể kiềm chế bị hấp dẫn.

Mười thượng phẩm linh thạch, tiền đặt cược này lớn kinh người! Kiếm Văn Hào và Lục Nguyên một khi bắt đầu ván cược, bên cạnh bốn mươi tám người mới có ai không bị hấp dẫn? Thật sự cược!

Bảy người mới đến từ ngoại vực như Sư Phi Tiên, Hoắc Nhất Bộ, Địch Vân đều hy vọng Lục Nguyên chiến thắng. Người trung ương thiên triều theo lý cũng đứng bên cạnh Kiếm Chi Tinh Kiếm Văn Hào, hơn nữa từ lý trí họ không cho rằng Lục Nguyên có bao nhiêu cơ hội thắng, không phải nói thiên phú của hắn không cao, Lục Nguyên có thân phận ngoại vực mà xông đến mức này thì đã lộ ra thực lực rồi, đáng tiếc huynh trưởng của Kiếm Chi Tinh là Kiếm Chi Tử.

Kiếm Chi Tử, cường giả hỗn động cảnh, nổi danh nhất trong bảy thiên tài vô địch toàn trung ương thiên triều.

Không sai, trên tuyệt thế chính là vô địch.

Chỉ có Kiếm Chi Tử mới xứng đôi bốn chữ thiên tài vô địch. Kiếm Chi Tử tùy tiện dạy vài chiêu quá đủ cho Kiếm Văn Hào thắng ván cược này.

Cho nên, Lục Nguyên chắc chắn sẽ thua.

Hiên Viên Thập Nhị chắp tay sau lưng, cái nhìn của gã khác với mọi người. Cảnh giới kiếm đạo của Lục Nguyên khá sâu, chẳng qua pháp lực thiếu hụt, tiểu tử này thiên phú tuyệt đối không so được với Kiếm Chi Tử, cũng không sánh bằng bốn tuyệt thế thiên tài khác bắt đầu từ đời Kiếm Chủ trước tại Kiếm Môn ngộ sinh kiếm ý, nhưng Lục Nguyên cũng rất thiên tài, trên thiên tài bình thường. Những người khác không phát hiện ra nhưng gã ở Đại Dong thành có thấy Lục Nguyên ra tay, ấn tượng rất sâu.

Tiểu tử này, tương lai khó đoán. Nếu đơn thuần bàn về thực lực, thiên phú, tiềm lực thì Kiếm Văn Hào dạy lâu như vậy, lớn lên ở trung ương thiên triều linh khí cực kỳ sung túc, đầy đất linh dược lần này trong quá trình so tài xông quan với Lục Nguyên thế ngang tay, bàn về kiếm thì Kiếm Văn Hào không bằng Lục Nguyên, nhưng huynh trưởng của gã là Kiếm Chi Tử.

Cho nên, ván cược này rốt cuộc là ai thua ai thắng thì khó nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thôi, tạm thời mỏi mắt trông chờ đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv