Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 470: Kiếm Văn Hào (hạ)



Thành tích rất tốt, những người khác một cửa còn không phá được, mà nàng đã phá hai cửa chỉ thua tại cửa thứ ba.

Tiếp theo Hoắc Nhất Bộ bắt đầu xông quan. Hoắc Nhất Bộ óc lực lượng đỉnh đại đạo cảnh thất tầng, không xếp ở mặt trước là vì đụng phải Tiêu Phong Hùng. Lần này gã xông quan tiêu hao một ít thời gian.

Cuối cùng bước ra gã lạnh nhạt nói:

- Phá hai cửa, đáng tiếc đến cửa thứ ba đã bại.

Cơ bản bây giờ thế cục đã rõ ràng, đáoó người không thể xông qua cửa thứ nhất.

Ngẫu nhiên có người cường một ít xông qua cửa thứ nhất nhưng bại tại cửa thứ hai.

Như Sư Phi Tiên, Hoắc Nhất Bộ phá cửa thứ hai, đến cửa thứ ba mới thất bại là cực kỳ ít ỏi. Trong năm mươi người chỉ có ba là có thực lực như vậy mà thôi.

Như vậy thì còn lại hai người cuối cùng.

Lục Nguyên và Kiếm Chi Tinh Kiếm Văn Hào.

Lục Nguyên đạp bước tiến vào, rốt cuộc bước vào trong Xung Tiêu Kiếm Lâu, phát hiện tại tầng thứ nhất đối thủ là một kiếm khách đang lạnh lùng nhìn mình.

Kiếm khách vô cùng lạnh lùng nói:

- Ta là Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách, đánh bại ta là có thể tiến vào cửa thứ hai.

Loại Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách không phải sinh mệnh thật sự, hoàn toàn do đại năng nhân sĩ có lực lượng vô cùng cường đại trực tiếp hóa ra sinh mệnh. Loại sinh mệnh này không có nhiều linh trí, chỉ hiểu chiến đấu, hơn nữa coi như bị đánh nát một lần, chỉ cần không đánh nát bổn mệnh phù chú của Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách là qua không lâu sẽ lành lại như cũ, gần như Hoàng Cân Lực Sĩ trong truyền thuyết. Tất nhiên Hoàng Khăn bổn mệnh phù chú sẽ không ở đây, ngươi chỉ cần đánh chết Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách một lần là tính thông qua cửa thứ nhất.

Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách giơ tay lên đánh ra một kiếm chiêu vô cùng huyền diêu, đây là kiếm chiêu gì vậy. Dường như trong phút chốc kiếm chiêu của gã biến mất, thậm chí gã cũng mất, người và kiếm chiêu biến mất hết, đây là kiếm thuật gì thế này! Lục Nguyên ở trong thử thách trăm quốc thấy nhiều kiếm thuật của nhiều quốc gia nhưng chưa từng thấy qua loại như vậy.

Đằng trước!

Cảnh giới kiếm hoàng đối với kiếm có cảm giác bản năng, Lục Nguyên giơ Dưỡng Ngô linh kiếm trong tay lên lấy hiểm chiêu nghênh qua, một kiếm này nhanh, hiểm, kỳ, ngoan, chuẩn.

Kiếm thuật của hắn trải qua thử thách trăm quốc tôi luyện càng tăng một tầng, không thể có bất kỳ sơ sẩy gì.

Tuy Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách có ẩn kiếm ý nhưng Lục Nguyên là cảnh giới kiếm hoàng, chỉ cần kiếm hơi có dao động là cảm giác được ngay. Một kiểm đâm thẳng, Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách dùng ẩn kiếm thuật còn tưởng mình tuyệt đối an toàn, không kịp phản ứng liền bị một kiếm của Lục Nguyên tập kích.

Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách này không tầm thường, vô tình bị nhìn thấu vẫn kịp né sang bên, khi ngực bị Lục Nguyên đâm xuyên còn có thể trở tay một kiếm đâm thẳng hắn. Nhát kiếm ác độc, thật nhanh.

Đáng tiếc Dưỡng Ngô linh kiếm của Lục Nguyên giơ lên, nâng tay chém nát Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách.

Phút chốc Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách hóa thành bụi mù.

Cửa thứ nhất thông qua, trong cửa này mình chỉ biết đến một ẩn kiếm thuật, ẩn kiếm thuật này là có chuyện gì? Trước giờ Lục Nguyên là kiếm si, lúc này ngồi xếp bằng suy nghĩ xem ẩn kiếm thuật là sao. Gã thật sự tồn tại, một là đánh lừa thịt giác, hai là dị độ không gian.

Tại trung ương thiên triều có dị độ không gian, ẩn kiếm thuật rốt cuộc là loại nào?

Đáng tiếc trong phút chốc không nghĩ ra được.

Kỳ thực bây giờ Lục Nguyên đã nghĩ thông tại sao đa số người không qua nổi cửa thứ nhất. Cửa thứ nhất là Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách đại đạo cảnh thất tầng, nếu chưa đến đại đạo cảnh thất tầng thì rất khó làm đối thủ, mà bây giờ đa số người mới chủ yếu là đại đạo cảnh lục tầng, chưa đến pháp lực đại đạo cảnh thất tầng.

Thôi, đi cửa thứ hai thôi.

Tính tình Lục Nguyên tiêu dao, không nghĩ thông thì để sau tính tiếp. Hắn bước vào cửa tứ hai, phát hiện đối mặt là mười Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách.

Cửa thứ nhất là một tên, cửa thử hai trực tiếp lên mười tên? Lục Nguyên giơ tay lại đánh ra một chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh, đấu với Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách thứ nhất. Chiêu này vừa nhanh vừa gấp, Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách bản năng đánh trả, hai thanh kiếm ở trên không trung giao nhau dấy lên kiếm khí cực điểm. Đấu với Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách, Lục Nguyên đã tính ra một điều.

Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách này là pháp lực đại đạo cảnh thất tầng.

Tức là nói mười Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách, pháp lực còn ngừng ở đại đạo cảnh thất tầng.

Rất tốt, có thể đấu, tin tưởng thắng dược.

Hắn mới nghĩ vậy thì chớp mắt rơi vào hiểm cảnh. Mười Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách chớp mắt động, mỗi tên lấy ra sát chiêu riêng. Trong đó kiếm chiêu của một Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách như vô số long xà ẩn núp, một chiêu đã có long xà khởi lục khí tượng, đó là loại kiếm thuật gì vậy! Trong chín trăm chín mươi chín quốc gia thử thách trăm quốc không có kiếm thuật như vậy, không ngờ một kiếm có long xà khởi tượng đại khí tượng, long xà khởi lục, sát khí cuồn cuộn bao trùm Lục Nguyên.

Một Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách khát trong nhát kiếm dường như xuất hiện tinh thần, đây là kiếm thuật gì, chẳng ngờ có vị tinh thần, dường như tràn ngập ánh sao đập hướng ngươi.

Còn có một Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách nhát kiếm ra như chưa ra chỉ hướng sơ hở Lục Nguyên, không vội xuất chiêu, chỉ ở đó chỉ vào nhược điểm của hắn. Lục Nguyên biến mấy lần là gã biến vài lần, kiếm thuật này cũng kỳ dị.

Một Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách khác dùng là kiếm đạo tập nhất thuật, vô số kiếm chiêu xuất hiện trong một chiêu, thẳng như kiếm trường giang đại hà vậy. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Từng chiêu kiếm pháp, từng chiêu thật mạnh.

Kiếm thuật thật mạnh! Thật thú vị!

Những kiếm pháp này cơ bản so với từng thấy tại thử thách trăm quốc càng thú vị hơn nhiều.

Đây chính là niềm vui!

Vô cùng sung sướng!

Mình tủy tìm chẳng phải chính là vui sướng như thế này sao? Nhìn đủ các loại kiếm, xem đủ loại kiếm chiêu, Lục Nguyên dâng lên hào hùng, kiếm trong tay tung bay, đấu với đủ các loại kiếm thuật. Kiếm hơi động, hóa thành không biết bao nhiêu kiếm chiêu, dùng không biết bao nhiêu kiếm thuật.

Thú vị!

Thật là thú vị!

Lục Nguyên đấu rất vui sướng, nhưng đánh vui thì vui, qua chốc lát đã đánh gục hết mười Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách. Kỳ thực những Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách dùng kiếm chiêu đúng là không tệ, đáng tiếc Lục Nguyên là cảnh giới kiếm hoàng, cảnh giới kiếm đạo cao quá đáng, mặc kệ ngươi có kiếm thuật gì lợi hại cũng vô dụng.

Được rồi, đi cửa thứ ba nào.

Hắn đi qua thang lầu tiến vào cửa thứ ba, mới bước vào cửa lập tức phát hiện mình bị bao vây. Tầng tầng trùng trùng Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách bao vây chính mình, đầu óc Lục Nguyên lập tức đếm ra có một trăm người. Cửa thứ balà một trăm Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách đại đạo cảnh thất tầng ư?

Đến cửa thứ ba, một trăm Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách dùng lực lượng huyền diệu đến cực điểm ập đến. Lúc này thì Lục Nguyên hết cách, triển khai lực luân hồi. Lực luân hồi vừa phát ra lập tức đánh bay tất cả.

Phá xong cửa thứ ba, tiến vào cửa thứ tư.

Hắn mới bước vào cửa thứ tư, phát hiện trong cửa này đứng một Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách, nhưng Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách so với ở cửa thứ nhất có khí thế rất nhiều. Lục Nguyên lòng máy động, thi triển kiếm pháp tấn công trước, Hoàng Cân Ngũ Kiếm Khách vừa động phản kiếm, kiếm quang của hai người ở trên không trung kịch liệt giao nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv