Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 303: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (41)



Tên đàn ông kia thấy Thẩm Lan Linh cảnh giác lui ra sau thì cũng không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhìn cô nhếch môi cười, “Đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì em đâu, chỉ là muốn khiến em vui vẻ mà thôi.”

Khuôn mặt Thẩm Lan Linh nháy mắt đỏ bừng lên vì phẫn nộ, “Anh---- Ah…!!!”

Não bộ đột nhiên như bị người cầm dùi đục đâm mạnh vào, sắc mặt Thẩm Lan Linh hóa trắng bệch, cả người run lên mềm oặt xuống. Cô vội bám vào thành bàn để ổn định cơ thể tránh cho ngã sấp xuống, nửa quỳ trên sàn nhà, tay còn lại ôm lấy trán, vội vàng điều động tinh thần lực để đối chọi với tinh thần lực ngoại xâm kia.

Cơn đau trong đầu tạm thời giảm bớt, Thẩm Lan Linh phẫn nộ trừng tên đàn ông trước mặt. Cô không ngờ rằng một kẻ có tinh thần lực cấp A như hắn, tiền đồ xán lạn như vậy lại dám đi làm loại chuyện phạm pháp này!

Trước cái trừng mắt của Thẩm Lan Linh, tên đàn ông kia không những không thấy sợ hãi mà còn cảm thấy thích thú, người anh em của hắn cũng đã bắt đầu hưng phấn nhộn nhạo lên. Hắn ta nở nụ cười đáng khinh, chậm rãi bước về phía cô.

“Thật xin lỗi em nhé, anh cũng không muốn làm đau một mỹ nhân như em đâu. Chỉ là mấy cô gái như em luôn thích kiểu trình diễn cho người ngoài xem, mà anh lại thích tận hưởng riêng tư mình đôi ta, cho nên em chịu khó một chút nhé. Đợi lát nữa anh nhất định cố gắng hết sức, dẫn em đến miền cực lạc, bù đắp lại cho em.”

Những lời nói bỉ ổi thô thiển của hắn ta khiến cho dạ dày Thẩm Lan Linh cuộn trào. Cô tức giận đến xanh cả mặt, ánh mắt như hóa thành ngàn vạn mũi dao phóng về phía hắn ta, hận không thể băm nát hắn ta ra thành trăm đoạn.

Tên đàn ông kia cười sung sướng, đưa tay bế cô lên. Thẩm Lan Linh chịu đựng cơn buồn nôn, khóe mắt thoáng liếc về một góc nơi căn phòng, trong lòng tự nhủ phải nhịn xuống, để mặc cho hắn ta ôm mình đặt lên giường.

“Mỹ nhân đợi anh một chút, anh lập tức phục vụ em ngay.”

Hắn ta vừa cười vừa bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt dâm loạn khắp thân thể Thẩm Lan Linh. Bởi vì chỉ ở trong ký túc xá, Thẩm Lan Linh chủ quan chỉ mặc áo ngủ cho thoải mái, bên trong không hề có áo lót che đậy, lúc này liền cảm thấy nhục nhã phẫn nộ muốn điên lên.

Cô siết chặt nắm đấm, âm thầm tự nhủ trong lòng, nếu hắn ta bắt đầu cởi quần mà đám người kia còn không có động tĩnh, cô nhất định sẽ không nhịn nữa. Mặc kệ cái gì mà nghi ngờ vì sao thân thủ quá tốt hay là đấu lại được tinh thần lực cấp A, cô thậm chí còn muốn kiện ngược lại bọn họ đã không làm tròn trách nhiệm!

May thay, đám người kia rốt cuộc cũng không để cô có cơ hội đó.

Còn đang mở cúc áo thứ tư, tên đàn ông kia đột nhiên tái bệch mặt, đau đớn ôm lấy đầu mình, loạng choạng bước ra sau vài bước.

Mà đồng thời là cùng lúc đó, cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở.

*

Hôm nay là sinh nhật của Hoa lão gia. Ông ta cho người thuê đại sảnh lớn nhất của một trong những khách sạn hàng đầu của thành phố A, mời rất nhiều bạn bè và đối tác làm ăn quan trọng đến. Mặc dù là tiệc sinh nhật nhưng nó thực chất cũng chỉ là một phương tiện để mọi người xã giao, lôi kéo hợp tác, bàn chuyện làm ăn mà thôi.

Bên trong đại sảnh, nhóm thanh niên con cháu có một khu vực riêng của mình, tách biệt với bên người lớn, như vậy vừa thuận tiện để cha mẹ mình bàn chuyện công việc mà bọn họ cũng được thoải mái hơn. Hoắc Đình Quân sau khi cùng cha mẹ đến chúc mừng Hoa lão gia sinh nhật vui vẻ xong liền lập tức tách ra, đi đến chỗ mà Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y đang đứng.

Trong suốt bữa tiệc, anh vẫn luôn ở cạnh hai người họ. Hoa Lan Ninh là đại tiểu thư của Hoa gia nên phải bận rộn đón tiếp chào hỏi khách khứa, không thể ở cạnh ba người lâu, vẫn luôn đi đi về về. Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y cũng hiểu cho cô nên không hề để ý, còn Hoắc Đình Quân thì lại không quan tâm.



Buổi tiệc qua hơn một nửa, Hoa Lan Ninh mới dần rảnh rỗi hơn. Lúc ba người đang dùng bữa, Hoa Lan Ninh từ bên phía nhóm người lớn tiến đến chỗ ba người họ.

“Phù! Cuối cùng cũng xong rồi,” Hoa Lan Ninh tươi cười nhẹ nhõm nói, “Ba người các anh thế nào? Có thiếu cái gì không?”

“Không thiếu cái gì cả, em cứ thoải mái đi,” Tần Đông Vũ đại diện trả lời, “Em đã ăn cái gì chưa? Nếu chưa thì ăn cùng với bọn anh luôn đi.”

“Ok,” Hoa Lan Ninh hào sảng cụng ly rượu với anh, “Em tranh thủ đứng cùng mọi người một lúc. Chắc lát nữa em lại phải qua chỗ ba em thôi.”

Hoa Lan Ninh cùng ăn tối với bọn họ. Phần lớn chỉ có ba người nói chuyện, Hoắc Đình Quân chỉ đứng bên cạnh yên lặng nghe mà thôi, nhưng ba người họ cũng đã quen, không hề cảm thấy không vui, cũng không cố ý lôi kéo anh vào trong cuộc trò chuyện.

Hơn một năm nay, kể từ sau khi Hoa Lan Ninh nói rằng cô sẽ buông tay, Tình Nhụy Y và Tần Đông Vũ để ý thấy cô quả thật nói được làm được. Mặc dù quá trình chậm rãi, nhưng hai người đều nhìn ra được Hoa Lan Ninh đang thật sự cố gắng buông bỏ tình cảm này, vì thế mà hai người họ đều rất vui mừng thay cho cô ta. Lâu dần thời gian trôi qua, bọn họ thậm chí còn không nhớ rằng đã từng có một đoạn quá khứ ấy tồn tại.

Bữa tối nhanh chóng kết thúc. Hoa Lan Ninh nhìn giờ, cảm thấy sắp đến lúc phải đi, bèn gọi một người máy đến cầm một ly rượu lên làm động tác cụng ly với ba người, “Chúng ta cùng uống một ly trước khi em lại đi nào.”

Ly nước trên tay Hoắc Đình Quân đã hết, nghe cô nói vậy bèn tiện tay cầm ly nước trái cây duy nhất trên khay của người máy lên, nể tình cụng ly với bọn họ, đưa lên miệng uống.

Hoa Lan Ninh uống rượu, nơi khóe mắt nhìn qua Hoắc Đình Quân, đáy mắt chợt lóe lên.

Đột nhiên, Hoắc Đình Quân khựng lại. Thấy anh nhìn ly nước khẽ nhíu mày, trái tim cô ta giật thót, ngón tay bất giác siết chặt thân ly rượu.

Không thể nào, anh ấy không thể phát hiện ra được.

“Loại chất này không màu không mùi, lại không tồn tại trong danh sách các hợp chất mà L432 có thể phân biệt nên em cũng không biết nó có tác dụng gì.”

Hệ thống của bọn họ đương nhiên là cực kỳ tiên tiến, nhưng những thế giới khác nhau đều có những điểm khác nhau, có một số thế giới sẽ tồn tại một số loại chất mà những thế giới khác không có. Lúc nãy khi Hoắc Đình Quân uống rượu, L432 đã phân tích ra được có một loại chất lạ không tồn tại trong danh sách của nó, Lance vừa biết liền lập tức báo lại cho Hoắc Đình Quân.

Nghe Lance giải thích, sắc mặt Hoắc Đình Quân nháy mắt sầm xuống.

Thật ra vẫn có khả năng là bọn anh lo xa, loại chất kỳ lạ mà L432 phát hiện ra kia có khả năng chỉ là một chất vô hại mà thôi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, Hoắc Đình Quân vẫn bỏ ly rượu xuống, xoay người đi ra ngoài.

Hoa Lan Ninh vẫn luôn lén lút quan sát anh, thấy anh bỏ đi liền vội đuổi theo sau anh, “Lão Hoắc, anh đi đâu vậy?”

Tần Đông Vũ cũng cảm thấy khó hiểu, ba bước thành hai chạy đến bên hai người họ, “Lão Hoắc, sao vậy?”



“Không có chuyện gì, tớ chỉ đi hóng gió một chút thôi.”

Hoắc Đình Quân trả lời anh rồi vòng qua Hoa Lan Ninh, tiếp tục hướng ra ngoài. Nhưng mới đi được vài bước, Hoắc Đình Quân đột nhiên lảo đảo.

“Lão Hoắc!”

Tần Đông Vũ hốt hoảng chạy đến, đỡ lấy một bên vai anh, lo lắng hỏi, “Cậu rốt cuộc bị sao vậy?”

Hoắc Đình Quân bấu chặt lấy cánh tay của Tần Đông Vũ cố gắng giữ vững cơ thể mình, nhưng không hiểu sao anh cứ có cảm giác như sức lực toàn thân đang bị rút đi từng chút một. Đầu anh đặc biệt choáng váng, hai mắt hoa lên, mọi thứ trước mắt cứ bị bẻ cong rồi xoay vòng, càng khiến cho cơn choáng váng của anh thêm nặng nề.

Hoắc Đình Quân nhắm chặt mắt lại, ý đồ muốn để mình tỉnh táo hơn, nhưng đến khi mở mắt ra thì mọi thứ lại vẫn như cũ. Cơn choáng váng chóng mặt gây nên áp lực lớn lên tinh thần anh, hai bên thái dương anh khẽ giật, gân xanh nổi lên, tinh thần lực giống như đang muốn thoát khỏi xiềng xích một lần nữa.

“Đi… bệnh viện…” Hoắc Đình Quân khó nhọc rít gằn từng chữ.

Đây là lần đầu tiên Tần Đông Vũ thấy Hoắc Đình Quân rơi vào tình huống như vậy, lòng nhất thời cũng như có lửa đốt, vội vàng đáp, “Được được, cậu ráng chịu đựng một chút. Y Y, mau gọi xe, chúng ta đi bệnh viện!”

Tình Nhụy Y vừa nghe liền biết có chuyện không ổn, lập tức lấy điện thoại ra, đang định gọi xe của mình đến thì Hoa Lan Ninh đột nhiên vọt lên trước, ngăn bọn họ lại, “Đừng đi bệnh viện! Lão Tần, anh cứ đưa anh ấy lên phòng nghỉ đi. Em sẽ gọi bác sĩ đến khám riêng cho anh ấy.”

Cô ta không thể để anh rời khỏi đây được!

Tần Đông Vũ nghe vậy thì nhất thời do dự. Làm theo cách của Hoa Lan Ninh thì sẽ nhanh hơn, nhưng anh lại không biết Hoắc Đình Quân gặp chuyện gì, nếu như cuối cùng vẫn phải đi bệnh viện, vậy thì làm như vậy chỉ có làm chậm trễ quá trình chữa trị của Hoắc Đình Quân mà thôi.

“Hôm nay là sinh nhật cha em, lão Hoắc có thân phận thế nào, nếu hai anh cứ đi bệnh viện như vậy, bọn họ sẽ lời ra tiếng vào gia đình em mất. Lão Tần, anh cứ đưa anh ấy lên phòng đi. Bây giờ em lập tức gọi bác sĩ đến, sẽ nhanh thôi, mấy phút thôi!”

Tần Đông Vũ do dự hai giây, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Hoa Lan Ninh.

“Được, Y Y, em----”

“Em biết rồi! Mọi người chờ em một lát!”

Còn chưa đợi anh nói hết lời, Tình Nhụy Y đã biết anh muốn nói gì, lập tức chạy ra ngoài đi tìm nhân viên khách sạn để thuê phòng.

Hoa Lan Ninh nhìn Hoắc Đình Quân đang tựa như là mất hết sức lực dựa vào Tần Đông Vũ, đáy lòng vừa khẩn trương lại vừa mong chờ. Cô ta lén lút hít thở sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, vội nghĩ xem lát nữa khi lên phòng rồi thì cô ta phải nói thế nào để dụ hai người kia rời đi.

Sau đó, chỉ cần cô ta làm theo kế hoạch, gạo nấu thành cơm với anh, Thẩm Lan Linh bên kia lại cũng gạo nấu thành cơm với người khác, Hoắc Đình Quân chắc chắn sẽ là của cô ta!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv