Sớm tinh mơ ngày hôm sau, Lâm Khương định lén trốn đi bệnh viện dò thăm tình hình của mẹ, mới vừa rời giường lại nghe được tiếng xe trong sân, kéo rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề ra, bị giọt nước trên thủy tinh chắn tầm mắt, lại từ trong sương sớm mơ hồ thấy bóng dáng vội vàng của ba, cậu chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ra khỏi cửa phòng đi xuống, hai cha con gặp mặt nhau tại đầu bậc thang.
Lúc cậu gặp ba ở công ty, mặt lạnh lùng không nói lời nào lại làm cho cấp dưới kinh sợ, thậm chí khi cậu đi ra từ phòng làm việc của ba gặp Tổng thanh tra quen biết trong ngành gần 40 tuổi, cợt nhã theo sát tiểu thái tử là cậu hỏi thăm tâm tình Tổng giám đốc mới quyết định có nên báo cáo công việc hay không. Mà ở trong nhà thì ba chững chạc mà hòa nhã, trừ mấy lần cậu gây ra họa lớn ra, ngày thường cực ít khi lạnh mặt với bọn họ, những công tử kia, từ nhỏ đến lớn có ai không hâm mộ cậu có người cha sáng suốt, mà bây giờ, ba cậu luôn luôn trấn định trầm ổn, có lẽ bởi vì thức đêm, cằm cùng bên quai hàm nhô ra chút râu, chỉ mặc áo lông cừu, giày da đã thay ở cửa, có lẽ đi nhanh từ vườn tới đây nên tuyết bám đầy ống quần, một nửa tan chảy một nửa muốn rơi không rơi, trên tay có đeo băng, từ trong ống tay áo bên dây dưa ra ngoài cho đến năm ngón tay, biểu hiện trên mặt phức tạp khó phân biệt vừa tựa như hưng phấn khẩn trương, anh giương mắt nhìn Lâm Khương đi xuống, bước nhanh mấy bước trên cầu thang, vội vã hỏi: “Quy Sinh đâu?” Lâm Khương lo lắng chỉ chỉ trên lầu, nói: “Ở trong phòng, có lẽ chưa rời giường.” Ba cậu một bước cũng làm hai bước, lên trên, cậu lo lắng đi theo sát, chờ khi đến cửa phòng Quy Sinh thì ngược lại ba do dự một lúc, đứng ở cửa thở hổn hển, cậu ở sau lưng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao mẹ con ở bệnh viện?”
Lâm Đồng Chương quay đầu lại nhìn con trai lớn nhất, chớp mắt mấy cái, cười cười, muốn cười to nhưng có chút khẩn trương, khiến cho vẻ mặt nhìn qua cứng ngắc, Lâm Khương chưa từng thấy ba như vậy. Anh cao hơn Lâm Khương một cái đầu, anh cúi đầu trầm giọng nói, “Khương tử, chúng ta, chúng ta đều trách lầm mẹ con rồi.” Âm thanh có chút quái dị, anh nghẹn ngào nói tiếp, “Quy Sinh là con ba, là con trai của ba và mẹ con, chúng ta trách lầm mẹ, mẹ không phải là đi theo người khác.”
Lâm Khương không thể lập tức hiểu những lời này, ba đã hít sâu một hơi, xoay người đẩy cửa đi vào.
Đứa bé vốn ngủ sớm nên tỉnh sớm, anh vừa mới tiến vào, Quy Sinh đã lật người mở trừng mắt, cậu nhìn thấy ba đi vào, lập tức ngồi dậy, động tác rất mạnh làm Phương Nha tỉnh, hai đứa bé cũng vuốt mắt nhìn, Phương Nha nhìn thấy chú đứng ngoài, cảm thấy vẫn còn quá mệt nhọc, kéo chăn lên đầu tiếp tục ngủ.
Quy Sinh kêu ba liền ngáp một cái, miệng há rất to, mắt cũng híp lại thành một đường may, sau có vẻ trong trẻo, cậu ngáp xong phát hiện ba còn đứng ở đó, không tới gần cũng không đi ra ngoài, muốn hỏi tại sao, nhưng bởi vì mởi tỉnh, đầu còn chứa thạch hoa quả và rừng kẹo ở trong mộng, thoáng một cái đã qua, cũng không nhớ vấn đề của mình, gõ đầu một cái, có chút tỉnh liền bắt đầu bò đến ghế sa lon cuối giường cầm áo khoác cùng quần bông mặc.
Lâm Đồng Chương vẫn đứng đó nhìn cậu, mình sai rồi, sai trầm trọng.
Anh tưởng rằng mình không ngại cha ruột Quy Sinh, anh tưởng rằng mình có thể làm như cha ruột, mà đêm qua lúc Vãn Niếp mê sảng làm cho anh phát hiện, không phải như vậy, đột nhiên phát hiện đây là ruột thịt máu mủ của mình, anh cảm thấy còn có thể cưng chiều cậu thương cậu nhiều gấp mấy chục lần, những thứ trước kia hoàn toàn trở thành phế thải, anh nghĩ như vậy.
Anh đứng im tại chỗ nhìn, gần như sắp rơi lệ, đây là con anh, là đứa con Vãn Niếp sinh cho anh. Tại sao anh ngu xuẩn như vậy, nhìn xem, dáng vẻ ngốc nghếch và làn da kia cực kỳ giống Lâm Khương lúc bốn năm tuổi, cặp mắt kia lại giống Lâm Hòa như đúc, sao anh ngốc vậy, sao lại tổn thương Vãn Niếp, tổn thương Quy Sinh.
Anh nghĩ như vậy, Quy Sinh đã mặc quần áo tử tế đi tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn ba, tay quấn eo ba, bắp chân co lên, không nói lời nào, nhưng ý đang muốn nói, ba ôm.
Lâm Đồng Chương ngồi xổm xuống, Quy Sinh nhào vào trong lòng anh, vẫn còn đang đánh ngáp, đôi tay đã ôm cổ ba, quá ấm, tựa vào trong bả vai nhanh chóng ngủ.
Lâm Đồng Chương ôm cậu mềm nhũn, trong mắt chứa đầy nước mắt, tay anh hơi run, âm thanh cũng run: “Quy Sinh, gọi ba đi”. Quy Sinh tựa cằm mũm mĩm vào trên bả vai, miệng nhỏ ép tới biến hình, lẩm bẩm gọi, “Ba.”
Lâm Đồng Chương ôm siết, vài giọt nước mắt rơi xuống, lặp lại, “Gọi mấy lần nữa, Quy Sinh, gọi mấy tiếng ba nữa đi.” Giọng Quy Sinh càng ngày càng nhỏ, sau đó mí mắt sụp xuống, ngủ thiếp đi, tay từ trên cổ ba trượt xuống, lại bị ba nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay. Lâm Khương hiểu được ý trong lời nói của bà, từ cửa nhìn thấy, mím môi, mắt đỏ bừng.
Chờ Lâm Hòa rời giường, Lâm Đồng Chương trở về bệnh viện, sợ Vãn Niếp tỉnh sẽ không thấy anh.
Mà Lâm Khương cũng nói chuyện ba trở lại cho cô bé nghe, cô bé húp cháo, cái muỗng vẫn nắm ở trong tay không động, sửng sốt thật lâu mới hỏi lại một câu, “Xảy ra chuyện gì? Vậy ba là người đàn ông cặn bã?” Bị cách dùng từ của mình chọc cười, lại cúi đầu uống vài ngụm cháo, nói quanh co: “Thật là, thật có lỗi với Quy Sinh.” Lâm Khương nhớ trước đó từng mắng Quy Sinh là con hoang, xị mặt thừa nhận mình sai, buồn bực ném bát đũa đi ra ngoài.
Quy Sinh mơ hồ được ba giúp đỡ đánh răng rửa mặt, sau đó mang ra ngoài.
Ở tuổi của cậu, vào mùa đông đứa bé nào cũng được cha mẹ kéo ra từ trong chăn, chuẩn bị sẵn khăn lông nóng, đứng ở trước bồn rửa mặt, bởi vì không tỉnh ngủ, đầu gật gù, mẹ ngồi xổm ở bên cạnh lau sạch mặt lau tay cho đứa bé.
Mà từ lúc cậu biết đi biết nói chuyện, Hòa Lý Thanh dạy dỗ cậu rất tốt, để cho cậu một mình mặc quần áo một mình đánh răng rửa mặt.
May nhờ bạn của cậu cực ít, cũng không biết những chuyện này đều do ba mẹ làm cho. Buổi sáng hôm nay cậu được ba hầu hạ, chờ đến bệnh viện, sau khi hoàn toàn tỉnh mới nhớ tới làm nũng, nhõng nhẽo nói, “Cám ơn ba, lần sau có thể làm nữa hay không ạ?”
Lâm Đồng Chương còn đắm chìm trong cảm giác mừng như điên của mình, không có thực sự nghe con trai nói, chỉ thuận miệng đáp: “Được, tốt!” Chọc cho đứa bé cười ha ha ha, hành lang bệnh viện lạnh tanh cũng đột nhiên tràn đầy tinh thần.
Sau khi vào phòng bệnh, Hòa Lý Thanh đang tựa vào đầu giường nhìn ngoài cửa sổ đến sững sờ, bởi vì chưa hết sốt, khuôn mặt đỏ hồng. Anh đi nhanh hai bước, hỏi có thoải mái hay không, có muốn kêu bác sỹ hay không, lại quên chưa nói với con trai chuyện mẹ nằm viện.
Quy Sinh thấy mẹ trên giường bệnh, giống như lập tức trở lại vết xe đổ hơn hai tháng, chuẩn bị khóc ở trong ngực ba. Hòa Lý Thanh mệt mỏi liếc mắt nhìn Lâm Đồng Chương cảm thấy khó xử, nhỏ giọng dụ dỗ Quy Sinh.
Lâm Đồng Chương nhìn hai người kia, mới biết tư vị hối tiếc không kịp.