Lúc hiểu rõ xảy ra chuyện gì, Hòa Dịch Hoa liền thay đổi đầu súng, nổ súng vào mình. Mấy người Mạc Thánh Vĩ đứng ở bên cạnh anh ta, thấy bạn chơi ngày xưa thành bộ dáng này thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mà Lâm Đồng Chương lại một lần nữa cùng với Hòa Lý Thanh ý thức mơ hồ lên xe cứu thương.
Lâm Khương không yên lòng ngây ngẩn ở phòng khách, Quy Sinh không biết có chuyện gì xảy ra, tự chơi xe lửa chạy bằng điện, con rối mới mua cho cậu năm trước ngã qua một bên, dưới tay còn có hộp điều khiển xe, giống như đang chuẩn bị công kích Đại Ngốc.
Quy Sinh ngồi trên đất miệng nói liên hồi thay âm thanh người lái xe lửa, trong tay cầm xe nhỏ, bàn tay mập mạp lăn bốn bánh xe, vòng tay bằng bạc treo trên cổ tay.
Lâm Hòa cũng ngồi ở một bên không biết đang nghĩ cái gì. Điện thoại reo thì cô bé bị dọa đến giật mình, khẩn trương nhìn Lâm Khương cầm ống nói lên nghe, cậu cũng không nói gì, chỉ vâng dạ rồi cúp điện thoại, nhưng ngũ quan đã dãn, tâm tình tốt, cậu cười nói: “Ba nói là đã tìm được mẹ. Không có việc gì, bị thương nên kiểm tra ở bệnh viện. Ổn định sẽ trở lại.”
Lâm Hòa cũng cười lên, Quy Sinh ngẩng đầu lên, thắc mắc: “Ai bị thương? Ông nội kia sao?”
Lâm Hòa cười nói, “Đúng vậy, ông nội đó bị thương, chờ mẹ kiểm tra chữa khỏi thì mẹ sẽ trở lại.”
Quy Sinh nhíu mày, lại hỏi, “Chị gái không tốt, ông nội đó bị thương, tại sao chị vui mừng?” Khuôn mặt tròn vo lại trắng nõn, vẻ mặt thân sĩ nhỏ thật nghiêm túc. Lâm Hòa dùng sức vuốt vuốt tóc cậu, cười phá lên ha hả. Lâm Khương cũng nhịn không được.
Cậu bỗng trề miệng, nói: “Em muốn mẹ.” Nói xong cũng đứng lên, hai tay rũ xuống, năm ngón tay từ từ buông buồng xe làm nó rơi xuống, đầu ngón tay nắm mép quần bông, trong mắt từ từ tích đầy nước mắt, bắt đầu khóc hu hu, Lâm Khương không hề có chút đồng tình, nheo mắt xem thường, sau đó cầm chó to một bên lên, lỗ mũi hướng về phía mặt Quy Sinh, dùng sức cọ cọ, Quy Sinh lại bị chọc cười, lúc này không có bong bóng nước mũi nữa.
Đợi đến tối muộn, Lâm Khương vẫn chưa thấy cha mẹ trở lại, mới phát hiện khác thường, lại đánh điện thoại qua thì ba trầm mặc hồi lâu, bảo cậu ở nhà chăm sóc em trai em gái, mẹ bị vết thương đạn bắn, ba phải chăm sóc mẹ. Nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Đồng Chương cúp điện thoại, vào trong phòng ngồi ở mép giường, bởi vì lúc trước mặc chống đạn che chắn nên cởi quần áo rồi quên mặc lại, bây giờ chỉ mặc áo lông cừu. Sắc môi trắng bệch, cũng không biết là bị lạnh hay là sợ. Đây đã là lần thứ hai trong vòng nửa năm Vãn Niếp vào bệnh viện. Anh cúi người xuống, tựa vào cạnh giường, trên mặt lo sợ. Trước đó bởi vì xông vào phòng mà tay bị thương nên phải băng bó.
Một lát sau, phòng bệnh yên ắng rất lâu mới có âm thanh, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên phát hiện Vãn Niếp nhỏ giọng lẩm bẩm, trước đó cô đã bắt đầu phát sốt, hiện tại còn đang phải quan sát. Chờ anh cẩn thận lắng nghe mới biết là mê sảng, nhưng lại thấy cô tỉnh táo mở mắt ra, nói: ‘anh, thật xin lỗi, anh, buông tha đi’. Mấy câu nói không ngừng lặp đi lặp lại, Lâm Đồng Chương nắm thật chặt tay cô, lại đem một cái tay khác quấn đầy băng đặt ở trên trán cô, muốn vỗ về cô. Cô bị hấp dẫn chú ý, hình như mới phát hiện anh đang ở nơi này, hoặc là lại cho rằng nằm mơ. Cô nhẹ giọng nỉ non, “Tứ ca, Tứ ca.”
Đã mười năm Lâm Đồng Chương không nghe cô gọi như vậy, tròng mắt hoen đỏ trong nháy mắt, âm thanh nghẹn ngào đáp lại, lại cúi đầu không ngừng hôn xuống trán cô, lỗ mũi chua xót.
Ý thức của cô mơ hồ không tỉnh táo, cho là mình nằm mơ, vươn tay ôm cổ Lâm Đồng Chương, vừa nức nở vừa nói nhỏ, “Quy Sinh, chớ mang Quy Sinh tới.” Lâm Đồng Chương biết có lẽ cô còn bị sợ đến chưa hoàn toàn thoát ra khỏi tình cảnh khốn cùng kia, ghé vào bên tai cô nói: ‘không có, Quy Sinh đang ở nhà’.
Hình như Hòa Lý Thanh cũng không có nghe lọt, chỉ lặp lại, rồi sau đó nói chuyện khác, “Quy Sinh là con anh, nó không phải con hoang, nó không phải.”
Lâm Đồng Chương lặp lại lời của cô theo thói quen, “Đúng, nó là con của chúng ta, nó không phải con hoang.” Rồi sau đó sững sờ, có chút không hiểu ý Vãn Niếp, lại sửa sang lại tóc rơi bên tai Vãn Niếp, hỏi: “Vãn Niếp, ba Quy Sinh là ai?”
Hòa Lý Thanh vô thức chuyển động con ngươi, giống như đang nhìn anh, lại giống như đang nhìn khoảng trống phía sau anh, môi cô hé mở, vừa khóc lớn, nước mắt thi nhau theo đuôi mắt rơi vào trên gối, ướt tóc ướt gối, “Quy Sinh là con anh, lúc anh ở Thẩm Dương, em đi khách sạn tìm anh.” Cô còn chưa nói rõ đã mệt mỏi, con ngươi đảo vòng, lại nhắm hai mắt lại.
Lâm Đồng Chương tỉ mỉ định giá lại, cả người lập tức cứng ngắc, mở to hai mắt, bởi vì khẩn trương, đôi tay bắt đầu phát run, lại chợt hưng phấn đến buồn cười muốn gào rú, thậm chí muốn nhảy dựng lên, giống như người đàn ông lần đầu tiên làm ba.
Anh muốn lập tức gặp Quy Sinh, lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại bảo Lâm Khương mang em trai tới, lại nghĩ tới Vãn Niếp đang bị thương, không thể để cho con trẻ biết, nhưng càng muốn thấy Quy Sinh.
Lấy điện thoại di động ra, để điện thoại di động xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cuối cùng anh vùi mặt vào gối Hòa Lý Thanh, cười im lặng đến rơi lệ.
Sao anh là một tên khốn nạn vậy, làm người trong lòng bị thương thành như vậy, anh cho là Vãn Niếp yêu người khác, anh lại cho là Vãn Niếp bị người khác cưỡng bức, anh hận và oán người vẫn không tồn tại kia mấy năm.
Cô ôm bao nhiêu mong đợi đi tìm anh, lại bị lầm thành cô gái xa lạ, đó không phải là cầm dao đâm vào tim cô ư? Thanh dao này làm cả hai bị thương, tổn thương ròng rã bốn năm.
Mỗi lần bị anh châm chọc thì tim Vãn Niếp thương tổn như thế nào mới có thể nói ba Quy Sinh chết rồi.
Anh chưa bây giờ căm hận mình như bây giờ, lại may mắn là Quy Sinh lớn lên.