Không có thường xuyên tiếp xúc với mạng, vì vậy Hòa Lý Thanh cũng không biết bà nội Lâm tức giận vượt bậc hơn, sáng sớm gõ cửa phòng Lâm Khương định gọi Quy Sinh dậy, không thể để cậu bé dưỡng thành thói quen ngủ nướng. Ngày hôm qua vừa trở về, cậu bé ầm ĩ mới để cho cậu ngủ với Lâm Khương, cũng không biết tối hôm qua mấy giờ mới ngủ. Gõ một lúc không nghe thấy tiếng trả lời thì mở cửa đi vào, trên chiếc giường rộng hai mét, Lâm Khương co ro ngủ ở mép giường, chỉ cần lật người sẽ rơi xuống sàn nhà, Quy Sinh giang tay chân nằm cạnh Lâm Khương, hơn nửa giường trống không, chăn đắp lung tung. Hai người đều ngáy khò khò, tiết tấu đồng nhất. Hòa Lý Thanh nhìn mấy lần, dém lại chăn gối rồi rón rén đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Phương Nha đứng ở hành lang uốn khúc chờ đi chạy bộ, dựa vào lan can ngủ gà ngủ gật, đầu gật cái thì mí mắt mở ra rồi lại nhắm vào, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Hòa Lý Thanh cũng không đành lòng, sau khi đánh thức cậu bé rồi nói: “Đi lên giường ngủ một lát, nhớ cởi áo khoác rồi đắp chăn lên, lát nữa ăn sáng xong phải chạy bộ.” Phương Nha chớp mắt, men theo tường đi vào trong nhà.
Mới vừa hỏi dì ở lầu một, mới hừng sáng Lâm Đồng Chương đã đi ra ngoài, cũng không biết đi đâu. Hòa Lý Thanh nghĩ tới những chuyện kéo dài không có giải quyết thì trong lòng có chút phiền não. Đi về phía nhà kính trồng hoa. Mùa đông trong nhà kính trồng hoa mở hệ thống điều hòa không khí, bên trong mai vàng và cây trạng nguyên đang nở, ông Trương đang ngồi xổm trên mặt đất xới đất, ngẫm lại thì được xây dựng nhiều năm.bupbecaunang.wordpress.com
Nửa đêm người Lâm Đồng Chương phái đi điều tra gọi điện thông báo cho anh, lúc điện thoại tới thì giọng nói thấp thỏm. Chuyện điều tra không có tiến triển, ngược lại còn xấu hơn, cũng không biết ai đưa tên và ảnh vợ anh cùng với đứa bé lên báo, lúc này phóng viên bên Hongkong cũng đâm thọc vào. Lâm Đồng Chương nghe thế, chút mệt mỏi còn sót lại cũng tiêu mất, im lặng không lên tiếng, người bên kia nói sẽ tiếp tục điều tra, đợi anh trả lời chỉ là tiếng cúp điện thoại.
Anh ngồi ở đầu giường, sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng, anh không để ý tới những tin tức giải trí này, cảm giác mới mẻ của độc giả không cao hơn một tuần, anh lại không tính đến nhân vật công chúng, chuyện gọi là gièm pha Hào Môn qua không lâu sẽ không ai nhớ tới, huống chi là cuối năm, có ai còn tâm tình quan tâm hóng hớt chuyện người khác. Cho nên sai người đi thăm dò, người nhà anh gây áp lực, dù sao phóng viên không kiêng dè gì bới ra chuyên nhà họ Lâm thì tất nhiên không thể đơn giản. Ngày hôm qua Lâm Hưng An gọi điện thoại tới, giọng nói lạnh lẽo giống như con đường làm quan bị phá hủy, trừ anh và bà nội Lâm, những người còn lại đều lo sợ mặt mũi. Chị anh ở đài truyền hình cũng gọi điện thoại tới chế giễu anh diễm phúc không cạn, còn hỏi anh muốn tham gia tiết mục trong đài nói chuyện tình sử hay không.
Nhưng bây giờ chuyện liên quan tới Hòa Lý Thanh, đó là xương sườn mềm duy nhất của anh. Anh lật danh bạ, tìm được bạn ở cục xuất bản thì gọi điện tới.
Lúc này mới mấy giờ sáng, Bành Vĩnh bị điện thoại của anh đánh thức, bực mình alo một tiếng, Lâm Đồng Chương ấn huyệt Thái Dương, nói: “Là tôi.” Bành Vĩnh còn chưa tỉnh hẳn, hỏi lại: “Là ai?” Dụi dụi con mắt, nhìn điện thoại di động mới biết, “Lâm Tứ à, gọi hơn nửa đêm, có chuyện gì à?”
Lâm Đồng Chương không nhịn được, “Cậu đoán xem, tôi tìm câu có chuyện gì.”
Bành Vĩnh ngồi dậy, suy nghĩ hồi lâu liền cười, dừng không được.
“Hai ngày trước tôi còn đoán chừng nào thì cậu tìm tôi, lần này cậu thật không cẩn thận, tại sao lại để người ta tung ra?”
Lâm Đồng Chương không trả lời anh ta, anh ta tự độc thoại nửa ngày, mới vào chuyện chính. “Cái này không phải là việc nhỏ ư, cần tôi xuất ngựa rồi hả?”
Lâm Đồng Chương hết ý kiến, cắn răng nghiến lợi nói: “Lát nữa cậu lên mạng cập nhật lại xem còn giống thế hay không. Nếu như hiện tại tôi không tìm cậu, qua một thời gian ngắn ba tôi cũng sẽ tìm cấp trên của cậu đấy.”
Bành Vĩnh thường ngày nghiêm túc quan cách vậy mà hiện tại cũng không còn, dáng vẻ lưu manh nói: “Oa, tôi thật sợ đó, chẳng lẽ hiện tại lại bới ra chuyện gì nữa?” Không đợi anh ta nói xong, Lâm Đồng Chương đã cúp điện thoại, anh ta cười hiểu ra, mở điện thoại di động xem, nhìn mấy lần, gật đầu sáng tỏ, nói: “Thảo nào cậu để ý như vậy.”
Buổi sáng hẹn mấy người bạn ra ngoài, buổi chiều tra được động cơ của Đường Như Linh. Lâm Đồng Chương lật nhìn tài liệu đưa đến phòng làm việc cau mày nhìn ảnh cậu bé bên trong. Đó là ảnh đen trắng của người chết.