Chu Đình Vũ rót ly nước nóng ngồi trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ. Đường phố ở đây không náo nhiệt không có cuộc sống về đêm phong phú như ở trong nước, cho dù là trung tâm thành phố thì hầu hết các cửa hàng mặt tiền đều đóng cửa sớm, càng đến tối càng ít người, đêm khuya vắng lặng càng tối như mực.
Cô thuận lợi đến công ty F báo cáo nhận chức, làm quen với một nhóm đồng nghiệp mới, ngoài người phương Tây tóc vàng mắt xanh ra, cũng có thể thấy da vàng tóc đen, có một người còn đến từ cùng một quốc gia một thành phố với cô, điều này làm Chu Đình Vũ cảm thấy có loại cảm giác thân thiết..
Công ty sắp xếp cho Chu Đình Vũ ở một khách sạn thường hay hợp tác, trong phòng nhỏ đầy đủ mọi thứ, rất giống bố cục nhà thuê một người. Sáu tháng không lâu lắm cũng không tính là ngắn, cô không thích đồ ăn khách sạn cung cấp, mua rau dưa trong siêu thị tự nấu nướng, đặt mua vài thứ lặt vặt về trang trí phòng, thoạt nhìn cũng có chút cảm giác là nhà.
Đã qua hai tháng, không liên lạc được nhiều với trong nước, tần suất khá cao chỉ liên lạc với cha Chu An. Đối với việc mình tự ý xuất ngoại làm việc mẹ vẫn oán giận, giống như con nít dỗi với cô, nhưng dù sao cũng có lúc mình và cha gọi video sẽ bà ở một bên nhìn lén.
Rất nhiều chuyện dần dần có thể tập quen, trong lòng vẫn như trước không quên được người ấy. Có vài lần Chu Đình Vũ mơ thấy quá khứ cùng Hàn Linh Hi, tỉnh lại mơ mơ màng màng bắt đầu làm đồ ăn sáng đợi làm xong mới phát hiện mình làm phần cho hai người.
Dù sao thì dạ dày một người không thể chứa nổi lượng cơm hai người, ném đi thì quá đáng tiếc, cô liền thuận tiện đưa cho đồng nghiệp sát vách. Chính là cô gái đến từ cùng thành phố với cô.
Cô gái đó tên là Thôi Oánh Oánh, lớn hơn Chu Đình Vũ 5 tuổi, tính cách hoạt bát cởi mở, người trắng nõn nà, trong phòng lại luôn là một mớ hỗn độn, chớ nói chi là tự làm một bữa cơm ra dáng là bữa cơm chính. Cô ấy khen không dứt miệng với tài nấu ăn của Chu Đình Vũ, qua lại thường xuyên thì thường mặt dày qua chỗ Chu Đình Vũ ăn cơm chùa.
Nói đến những chuyện cô gái này trải qua cũng thật truyền kỳ, từ mới lên đại học đã bắt đầu yêu đương với bạn trai, gặp phải phản đối giữa hai gia đình, hai người ngầm tiếp tục cố gắng, sau này bên trai bị gọi về nhà, tiếp theo lại xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, tình yêu nơi xứ lạ biến đổi tình yêu trong nước, vẫn không từ bỏ quyết tâm bên nhau. Hơn mười năm giữ vững đổi lấy trời trong mây tạnh, rốt cuộc gia trưởng hai bên cũng chấp nhận quan hệ của bọn họ, Thôi Oánh Oánh đổi việc đến công ty F, chỉ cần ở lại trụ sở chính vài tháng nữa, cô có thể xin đến chi nhánh công ty khác ở thành phố bạn trai ở, thực hiện mơ ước bên nhau dài lâu.
Chu Đình Vũ kinh ngạc lại lấy làm lạ với chuyện của Thôi Oánh Oánh, đồng thời cũng ngưỡng mộ vô cùng, đừng nói kiên trì hơn mười năm giữ trái tim hai người vẫn khăng khăng yêu nhau như trước, ở xứ lạ chính là kẻ hủy diệt số một của rất nhiều tình yêu, tình cảm lưu luyến ở nước ngoài cuối cùng cũng sẽ được bên nhau như bọn họ đã ít lại càng ít hơn. Trong cơ thể cô gái thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn này lại ẩn chứa sức mạnh không tưởng tượng nổi, có thể phấn đấu quên mình, dũng cảm và nhiệt huyết vĩnh viễn không bao giờ tắt là vì tình yêu.
Tất nhiên Thôi Oánh Oánh cũng sẽ hỏi tình cảm của Chu Đình Vũ, Chu Đình Vũ thản nhiên nói trong lòng mình nhớ thương một người con gái, nhưng không nói cho cô ấy biết mình và người ấy đã từ người yêu quay lại thành bạn bè. Thật ra trong lòng, vẫn cất giữ một điểm mong chờ và không nỡ.
Thôi Oánh Oánh không có tỏ ra kinh ngạc đối với chuyện Chu Đình Vũ thích con gái, còn dùng đồng thoại tình yêu của mình tạo động lực cho Chu Đình Vũ, Chu Đình Vũ cảm ơn cô ấy đã hiểu.
Không khí nơi này tốt hơn nhiều so với quê nhà, bầu trời ngói xanh tựa như hồ nước, buổi tối ngẩng đầu luôn có thể thấy sao đầy trời. Nhưng Chu Đình Vũ vẫn luôn nhớ đến đợt thưởng thức âm nhạc suối phun ở trung tâm văn hóa giao lưu lúc đi xem phim với Hàn Linh Hi. Gió đêm hiu hiu trộn lẫn không khí ẩm ướt và hơi nước, Hàn Linh Hi rúc vào bên cạnh, gương mặt được ngọn đèn trên hồ ngũ sắc rọi sáng.
Cô nói với Hàn Linh Hi phong cảnh nước ngoài thua nơi ấy một phần mười. Cô nhớ từng phong cảnh người ấy ở bên cạnh mình.
Nước nóng trên bàn tan hết hơi nóng cuối cùng, Chu Đình Vũ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, sớm quên rằng phải uống.
Kính coong.
Không ai mở cửa, người ngoài cửa lại ấn thêm một lần.
Chu Đình Vũ lấy lại tinh thần, đứng dậy đi mở cửa. Cô tưởng người tới không phải phục vụ thì cũng là Thôi Oánh Oánh, nhưng cửa phòng mở ra, đứng ngoài cửa chính là Khương Tử Doanh.
Sau khi đến đây cô và Khương Tử Doanh vẫn giữ liên lạc, tất nhiên Khương Tử Doanh biết chỗ ở của cô, hôm qua còn hỏi lại địa chỉ một lần nữa, không nghĩ tới hôm nay cô gái này lại xuất hiện trước cửa.
Cô kinh ngạc nhìn Khương Tử Doanh, "Sao chị lại tới đây?"
Trên mặt Khương Tử Doanh lộ vẻ ấm áp dịu dàng, trả lời ngắn gọn vài từ: "Mở rộng nghiệp vụ."
Chu Đình Vũ cười nhạt, "Em lại chưa từng nghe nói bà chủ lớn ở công ty trang sức đến khách sạn mở rộng nghiệp vụ, cho hỏi bà chủ Khương, chị đến đây tìm hột xoàn mình làm mất à?"
Khương Tử Doanh cũng cười, gật đầu một cái nói: "Đúng vậy, mới vừa rồi, tìm thấy rồi."
Chu Đình Vũ tránh đường mời cô ta đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Khương Tử Doanh đùa vui xong rồi, nghiêm túc nói cho cô biết: "Chị đến tham gia một buổi triển lãm trang sức, thuận tiện nghe tọa đàm, có một vị thiết kế trang sức Jason, mở một lớp học một tháng, nên lần này chị đến sẽ ở khá lâu. Nếu đã tới, tất nhiên phải thăm em."
Triển lãm trang sức là thật, tọa đàm cũng thật, chỉ có điều đều là Khương Tử Doanh cố gắng sắp xếp. Để nhìn thấy người trước mắt, cô ta đi hàng ngàn dặm tới, cho dù lớp học xong rồi vẫn sẽ có lý do khác có thể ở lại.
Chu Đình Vũ không nghiên cứu kỹ những lịch trình đó của cô ta thật không, quay lưng lại tìm ly trong tủ quầy, "Uống chút gì không?"
Khương Tử Doanh nhìn thoáng qua cái ly cô để trên bàn, nước trắng trong đặt một miếng chanh mỏng.
"Có rượu không?"
"Có thì có, chỉ là chắc chắn không bằng rượu ngon chị cất rồi."
"Không sao hết, quan trọng nhất là người chia sẻ với chị."
Chu Đình Vũ lấy rượu đỏ ra, đó là quà cảm ơn của Thôi Oánh Oánh. Cô rửa sạch hai cái ly rót một ít, bưng lên đưa đến trước mặt Khương Tử Doanh.
Khương Tử Doanh quan sát gương mặt Chu Đình Vũ, thoạt nhìn tinh thần cô không tệ, sắc mặt cũng hồng thuận hơn trước kia.
"Làm trong công ty mới có khỏe không? Quen chưa?"
"Chuyện này không có vấn đề gì, trước kia em cũng ở nước ngoài sống rất nhiều năm." Chu Đình Vũ nhấp một hớp rượu, "Trùng hợp là có một vị đồng nghiệp ở cùng thành phố với chúng ta, chị ấy cũng ở khách sạn này, ở kế bên."
Vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên một lần nữa, Thôi Oánh Oánh như là nghe được kêu gọi xuất hiện trước mắt.
Mắt cô ấy nhìn vào cô gái xa lạ trong phòng Chu Đình Vũ, ồ lên một tiếng ngạc nhiên hỏi: "Đình Vũ, vị này là ai vậy?"
Xem ra đây là vị đồng nghiệp kia của Chu Đình Vũ. Khương Tử Doanh khẽ gật đầu với cô ấy, khách sáo nói: "Xin chào."
Không đợi Chu Đình Vũ giới thiệu về Khương Tử Doanh với Thôi Oánh Oánh, Thôi Oánh Oánh đã nổi tính nhiều chuyện, hưng phấn kêu lên: "Đừng nói để chị đoán xem, lẽ nào vị này chính là bạn gái thần bí kia của em? Cô ấy cố ý bay tới thăm em à? Wow hai người thật khí chất mà."
Chu Đình Vũ ngăn Thôi Oánh Oánh càng nói càng lúng túng hơn, "Không phải, vị này chính là bạn tốt của em, Khương Tử Doanh, đến làm việc, thuận tiện thăm em."
"Ồ, là như thế à." Thôi Oánh Oánh có chút thất vọng, "Bạn thân đã tới rồi, sao bạn gái lại không đến, Đình Vũ, bạn gái kia của em rất bận à?"
Chu Đình Vũ cười cười không trả lời, hỏi cô ấy: "Chị tìm em có việc à?"
"Cũng không có, chỉ là một mình hơi buồn chán, vốn muốn đến tán dóc với em, em có khách rồi thì chị không làm phiền nữa."
Cô ấy chào tạm biệt với Khương Tử Doanh, quay lại phòng mình. Trong đối thoại vừa rồi của hai người, Khương Tử Doanh nghe được hết. Ly rượu cầm trong tay cứng ngắc, trong lòng không ngừng rối bời, không phải là vì Thôi Oánh Oánh biết Chu Đình Vũ thích con gái, mà là vì "bạn gái" trong lời cô ấy. Đây tất nhiên không phải hình dung nói về mình.
"Đình Vũ, em vẫn còn nhớ Linh Hi?"
Chu Đình Vũ không phủ nhận cũng không thừa nhận, thật ra Khương Tử Doanh biết, không dễ để từ bỏ một người, giống như cô ta yêu Chu Đình Vũ, dù cho người này không chịu cho cô ta một chút đáp lại nào, tình cảm yêu thích của cô ta vẫn sẽ tồn tại.
"Em và Hàn Linh Hi có liên lạc không?"
"Không nhiều lắm." Chu Đình Vũ nhìn rượu trong ly, bên người cô gái ấy đã tồn tại người khác, mình không còn đặc quyền nữa. Cô không hy vọng Hàn Linh Hi trở nên đặc biệt với mình vì cảm thấy có lỗi với mình.
Từ ngày biết bệnh tình của Hàn Linh Hi tới nay, Khương Tử Doanh vẫn luôn chú ý tình hình trị liệu của Hàn Linh Hi, tình trạng của cô không thể nói rõ tốt hay không tốt, chỉ là vì phản ứng thuốc mà chịu không ít đau đớn, nếu như Chu Đình Vũ biết, nhất định sẽ cảm thấy rất đau lòng? Khương Tử Doanh cho rằng cô ta đang bảo vệ Chu Đình Vũ theo cách riêng của mình, thay cô lẩn tránh chuyện sẽ làm cô khổ sở này, ít nhất nếu cô không biết cũng không sẽ không trông coi người kia phải chịu giày vò trong phòng bệnh.
Người trước mặt cách mình gần như vậy, cô ta làm mọi việc vì em ấy, tràn ngập trái tim em ấy lại là người khác. Trong lòng nổi lên chua xót không thể ức chế, lại mang theo vài phần tức giận và oán hận.
Lấy thân phận và địa vị của mình kiểu phụ nữ nào không xứng với, lại vì một người không thương mình mà cẩn thận dè dặt như vậy, Khương Tử Doanh tội gì phải tự làm tự chịu.
Nhưng khi nhìn Chu Đình Vũ, Khương Tử Doanh lại cảm thấy yêu thương. Mâu thuẫn, lo lắng, nôn nóng, ngập ngừng. Giấu giếm là phụ lòng tin của Chu Đình Vũ. Cách làm của mình tuyệt đối không phải điều Chu Đình Vũ muốn nhận. Nhưng đây đúng là một cơ hội cho các cô xa nhau, chỉ cần mình bất chấp.
Tầm mắt của Chu Đình Vũ rơi trên mặt Khương Tử Doanh, thấy cô ta cắn môi suy nghĩ gì đó, một dạng tâm tình không yên, kinh ngạc hỏi: "Chị làm sao vậy, có tâm sự à?"
Khương Tử Doanh hơi kinh ngạc, cười với Chu Đình Vũ, hoảng hốt vội nói: "Không, không có gì. Chị đang suy nghĩ, ở đây chị có mấy người bạn, có chút địa vị xã hội, đến lúc đó dẫn tới cho em quen, mọi người có thể quan tâm lẫn nhau.
Cô ta uống cạn rượu trong ly, lại nuốt lời muốn nói vào trong.
***