Sau khi Hàn Linh Hi rời đi, Khương Tử Doanh vẫn đưa Chu Đình Vũ đến cửa lên máy bay. Cô ta cho rằng ít nhất Chu Đình Vũ sẽ quay đầu lại nhìn, thế nhưng từ đầu tới đuôi, Chu Đình Vũ không hề xoay người.
Đáy mắt cô cất giấu u buồn, kéo vali thất thần đi về trước, sơ ý một chút còn đụng phải vali của người khác.
"Đình Vũ, em không sao chứ?"
Khương Tử Doanh lo lắng nhìn cô, "Vừa rồi, sao không để Hàn Linh Hi đưa em vào?"
"Nếu chuyện tạm biệt là sớm muộn, kéo dài thời gian hơn cũng phải tạm biệt." Chu Đình Vũ cười cười, "Có phải em biểu hiện kém lắm không?"
Đối mặt với Hàn Linh Hi, cuối cùng cô cũng không nói lên được lời như hy vọng cậu hạnh phúc. Ngược lại còn có ý nghĩ luôn nhảy ra trong đầu, chỉ mong sau này Hàn Linh Hi và Lý Kha xung đột với nhau, phát hiện ra mình tốt hơn. Cô hy vọng Hàn Linh Hi có thể hạnh phúc, nhưng càng hy vọng hạnh phúc ấy là mình cho.
Cứ dây dưa chỉ tăng thêm xấu hổ mà thôi, coi như cho đôi bên một chút thời gian yên tĩnh lựa chọn lại.
"Đình Vũ." Khương Tử Doanh không rõ, "Rốt cuộc tại sao em lại thích Hàn Linh Hi như vậy?"
Tuy nói Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ đã quen nhau từ nhỏ, nhưng các cô cũng không thân, sau này còn không gặp nhiều năm. Nói vậy mình và Hàn Linh Hi gặp Chu Đình Vũ cùng thời gian, điểm bắt đầu cũng không xa, Khương Tử Doanh không hiểu vì sao em ấy lại một mình để Hàn Linh Hi trong lòng, chỉ là vì các cô ở chung với nhau có tần suất tiếp xúc cao hơn sao?
"Nguyên nhân cụ thể là gì em cũng không rõ lắm, nhưng nếu muốn nói, em có thể liệt kê rất nhiều lý do."
Cho dù là biết cậu ấy từng bài xích mình, tiếp tục gặp nhau rồi bị cậu ấy lôi cuốn. Thích từng chút một rất nhiều điều thay đổi. Chu Đình Vũ không nghiên cứu kỹ quá là vì sao, chỉ là cô gái ấy làm mình động lòng, không cần nhiều lý do.
"Em đi đây, chị cũng mau về đi."
Chu Đình Vũ ôm Khương Tử Doanh một cái, cái ôm bạn bè.
"Hẹn gặp lại."
Khương Tử Doanh tiễn cô đi, lời mắc kẹt ở cổ họng vẫn không nói ra.
Trương Phượng Lan mở cửa thấy trên mặt Hàn Linh Hi xanh tím tùm lum thì hoảng sợ, còn tưởng cô bị ai đánh, nhìn kỹ thì ra là trang điểm trên mặt con gái. Hàn Linh Hi bụm mặt chạy ào vào nhà vệ sinh rửa sạch, phía sau có Lý Kha cười như không cười, trên quần áo cùng lộn xộn.
"Hai con có chuyện gì vậy?"
Bà không hiểu, "Không phải đi tiễn Đình Đình sao?"
"Có tiễn, chỉ là lúc về trời mưa, trang điểm của Linh Hi bị mưa xối trôi, cọ hết lên người con."
"Bên ngoài mưa hồi nào?"
"À, là mưa, rơi ở sân bay."
Anh ta trông coi Hàn Linh Hi ở phi trường, đợi mãi đến khi Hàn Linh Hi chảy hết nước mắt, thở mạnh một cái rồi mới lái xe. Con nhỏ đó luôn như vậy, lần trước không phải khóc xong rồi mới gặp cha mẹ. Khóc là một cách phát tiết, có thể khóc còn hơn chịu đựng. Mình có thể làm cũng chỉ là cho cô mượn vai.
Lý Kha sờ quần áo một chút, thở dài tiếc hận, phá hư thành thế này mặc thế nào được nữa.
Thật ra trong lòng Trương Phượng Lan cũng hiểu, chỉ là không nói ra.
"Đình Đình đi rồi?"
"Vâng, lên máy bay rồi."
Đi cũng tốt, không cần quan tâm chuyện trong nước. Nói không chừng ở bên ngoài gặp duyên may mắn gặp được người thích hợp. Nhưng nhìn con gái đây, trái tim Trương Phượng Lan lại cảm thấy khó chịu.
"Lý Kha, con đi làm đi, Linh Hi ở nhà dì trông, hôm nay cảm ơn con nha."
"Vậy được ạ, con đi đây."
Hàn Linh Hi ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới rửa sạch trang điểm trên mặt, Trương Phượng Lan đợi cô quay lại phòng ngủ, đến bếp múc tô canh nóng bưng qua cho Hàn Linh Hi.
"Ba con nấu canh, uống một bát đợi lát nữa buồn chán thì ra phòng khách xem ti vi, buồn ngủ thì ngủ một giấc đi."
Hàn Linh Hi gật đầu, thuận theo uống hết canh, nằm xuống gối đầu lên đầu gối mẹ mình. Trương Phượng Lan nhẹ nhàng vuốt đầu cô, giọng ấm áp nói lời nhỏ nhẹ: "Buồn ngủ thì ngủ một giấc đi, mẹ trông cho con."
"Con phát hiện mẹ ngày càng dịu dàng nha." Hàn Linh Hi nhìn mẹ mình cười, vẻ mặt lo lắng trên mặt biến mất. "Bị bệnh cũng có chỗ tốt."
"Con nhỏ thối, mẹ con vẫn luôn dịu dàng mà. Ai bảo lúc nhỏ con nghịch ngợm, bị con làm tức đến nỗi giọng mẹ bị luyện to luôn rồi."
"Lúc nhỏ con nghịch thế nào vậy ạ?"
Ký ức lúc đó trừ một ít chuyện khá khắc sâu ra thì rất nhiều chuyện đã không rõ lắm, phần lớn Hàn Linh Hi nghe nói từ cha mẹ và những người lớn khác.
"Lúc nhỏ con nghịch đến độ nổi tiếng luôn, làm chuyện khác người không chỉ một hai việc đâu. May mà thành tích tốt, nếu không chủ nhiệm của các con đã kêu con thu dọn cuốn gói về nhà từ lâu rồi."
Trương Phượng Lan vừa vuốt lỗ tai Hàn Linh Hi, vừa cười khanh khách nhớ lại, "Khi đó con vừa học được cách buộc dây giày, rất thích mang kiểu giày đó, lại chẳng chịu tự thắt, lấy năm đồng nhân dân tệ ra, trong trường ai giúp con thắt dây giày con liền cho người đó tiền, sau đó việc này bị truyền ra, mấy dì lớn của con thấy mẹ thì nói, Nhiễm Nhiễm nhà bà giờ cũng biết sai người ta rồi, sau này nhất định sẽ làm bà chủ đó."
Hàn Linh Hi buồn cười, cười khanh khách không ngừng, "Con thật sự đã làm à? Sao con không có ấn tượng gì nhỉ?"
"Hừ, con không ấn tượng, vậy mẹ giúp con nhớ lại từng việc từng việc, trong mấy đứa nhỏ chỉ có con với Đỗ Dật là nhiều trò xấu, mùa hè không ngoan ngoãn ở nhà leo tủ lạnh, leo lên kẹt trong hốc tường không ra được, khóc lóc để ba con tìm mấy lần không biết chừa, dẫn mấy đứa nhỏ ở trường ra hồ cá bắt cá rơi thẳng xuống nước, còn có chuyện, tiểu Nhu bị con ức hiếp, con và Đỗ Dật kết bè."
Nghe mẹ nhắc tới, Hàn Linh Hi mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô mơ thấy Chu Đình Vũ, là Chu Đình Vũ lúc còn nhỏ. Mấy đứa trẻ bên ngoài tụ lại nhảy dây chung, bím tóc trên đầu vung vung, tiếng cười trong veo. Mình cũng trong đám con nít đó, nhưng mà Chu Đình Vũ thì không, cô mặc một cái đầm đứng ở xa, mở to mắt nhìn ngơ ngác.
Hàn Linh Hi kêu cô vài lần nhưng bóng người nho nhỏ ấy vẫn đứng yên, cô gấp đến nỗi muốn đi kéo Chu Đình Vũ, bỗng tỉnh dậy.
Mình vẫn còn đang nằm trên đầu gối mẹ, Trương Phượng Lan hỏi: "Tỉnh nhanh vậy?"
"Con vừa nằm mơ."
"Mơ gì vậy?"
"Mơ thấy Đình Vũ đang nhìn bọn con nhảy dây."
Trương Phượng Lan mỉm cười, "Phải nói lại chứ, lúc nhỏ con và Đình Đình cũng rất thân."
"Con thân với Đình Vũ? Không thể nào đâu?"
Hàn Linh Hi nghĩ mẹ mình chắc lớn rồi nhớ nhầm, tấm ảnh kia bị mình đâm đầy lỗ là chứng minh tốt nhất, lúc nhỏ thật ra mình rất ghét cậu ấy.
"Khi hai đứa con vừa lên tiểu học vẫn chưa như vậy, mẹ với Ngọc Chi cho hai đứa tới lớp học vẽ tranh Trung Quốc trong Cung Văn hóa, mỗi thứ bảy đều dẫn hai đứa đi học, sau này đợi tan việc quay lại đó. Có lần đi trễ, đến cửa rồi mà không thấy bóng người đâu, mẹ với Ngọc Chi tìm ở lân cận, lại gọi về nhà hỏi, vậy mà con lại dẫn Đình Đình về nhà thẳng một mạch luôn. Lần đó thật sự làm mẹ sợ chết, con cũng to gan thật, đường xa vậy mà dẫn con bé về nhà, may là không lạc, lạc luôn cả đôi. Nếu không phải dì Năm con ngăn, mẹ đã đánh con thật rồi."
Hàn Linh Hi xì cười, "Còn có việc này à?"
Trí nhớ lúc nhỏ của bản thân tốt vậy, đường xa thế còn nhớ được, sao giờ lại quên gần hết những ký ức đó?
"Tất nhiên là có, có điều sau này Ngọc Chi đăng ký cho Đình Đình mấy lớp học, không học vẽ tranh Trung Quốc nữa."
Hàn Linh Hi có chút hứng thú hỏi, "Mẹ, lúc nhỏ Đình Vũ như thế nào vậy ạ?"
"Lúc nhỏ người ta khôn hơn, nghe lời hơn con nhiều. Từ nhỏ con bé đã là một đứa nhỏ rất cố gắng rất chăm chỉ, thành tích từ nhỏ cũng giỏi là chuyện đương nhiên."
Hàn Linh Hi gật đầu tỏ vẻ tán thành, bây giờ cô thua khâm phục khẩu phục.
"Cho nên từ nhỏ đến lớn cậu ấy đều thắng con."
Trương Phượng Lan nháy mắt mấy cái, mang theo tính trẻ con nghịch ngợm, "Một chút cũng không thua, không phải con thắng được trái tim nó rồi sao?"
Hàn Linh Hi sửng sốt, nhìn mẹ mình.
Trương Phượng Lan lộ ra ánh mắt từ ái, "Trước đây lúc chưa có hai con, mẹ với Ngọc Chi có bàn với nhau, nếu như sinh ra một nam một nữa thì xác định thông gia từ bé, kết quả sinh ra hai con bé, vậy làm chị em tốt cũng được mà, ai biết sau này con càng ngày càng không thích chơi với Đình Đình, nó đăng ký một đống lớp bổ túc bài tập ngày càng nhiều, mẹ nghĩ thôi hết rồi, chị em tốt cũng không làm được. Thật không nghĩ đến, qua nhiều năm vậy mà sau này hai con lại tăng thêm tình cảm. Duyên phận giữa hai con, thật đúng là khó nói."
Thật khó nói.
Mũi Hàn Linh Hi ê ẩm, lại rất hối hận, nếu không phải không hiểu chuyện, cô thật muốn sớm theo đuổi Chu Đình Vũ, như vậy cũng sẽ không xa Chu Đình Vũ thật nhiều năm, nhưng khi đó nào biết cái gì gọi là yêu chứ.
Trương Phượng Lan xoa mặt Hàn Linh Hi, nói sâu kín: "Mẹ thật sự rất thích đứa bé Đình Đình này. Nó rất quan tâm đến con, nhưng mà con bị bệnh lại đẩy nó ra, mẹ cũng có thể hiểu được. Mấy ngày nữa phải về lại bệnh viện, bác sĩ nói, làm tổng cộng bốn đợt trị liệu, thuyên giảm bớt thì có thể cấy ghép, chắc con phải chịu khổ một chút, chỉ là rất nhanh thôi. Ba mẹ đều bên con, con cố gắng kiên trì có được không?"
Hàn Linh Hi hiểu mẹ mình đang sợ gì, tâm trạng của bà cũng giống như mình. Cô có thể đẩy Chu Đình Vũ cho người khác, nhưng mà cha mẹ chỉ có chính mình. Trong đáy lòng, Hàn Linh Hi ôm cảm giác áy náy vô cùng với cha mẹ, khi bọn họ cần được chăm sóc tuổi già, mình lại được bọn họ chăm sóc ngược lại.
Chu Đình Vũ vẫn đang cố gắng không ngừng, cậu ấy vẫn đang đấu tranh để chiến thắng, mình có lý do gì để không cố gắng?
"Mẹ, mẹ yên tâm, con hiểu mà." Hàn Linh Hi ngồi dậy ôm lấy cổ mẹ mình, dán vào cổ bà thì thào nói: "Không phải mẹ luôn nói con cái nhà họ Hàn chúng ta không dễ bị đánh bại sao? Chưa đến phút cuối, con sẽ không chịu thua."
***