“Ba mẹ em đã nói thế sao?”
Trình Đế Uy nhíu mày hỏi Hắc Ly. Lúc này đã là buổi trưa. Đôi trẻ mới yêu đang chuẩn bị dùng bữa trong một nhà hàng truyền thống.
Sau khi biết cô bạn gái đã nói chuyện với ba mẹ về tin tức bùng nổ bốn ngày trước, ai kia rất muốn nghe phản ứng của ba mẹ vợ tương lai về mình. Nhưng kết quả thì có vẻ không được khả quan cho lắm.
“Vâng.” Hắc Ly đan hai tay dưới cằm, cười cười đáp: “Hai người dường như không mấy hài lòng với việc chúng ta hẹn hò. Ba em còn phản ứng rất gay gắt.”
Thực ra cũng không hoàn toàn giống như lời cô nói. Chỉ là trong lòng cô lại nảy ra ý tưởng muốn trêu chọc người đàn ông đối diện một chút.
Quả nhiên vừa nghe xong, Trình Đế Uy liền nhăn mặt. Hắn ngả lưng ra ghế, thở ngắn than dài: “Sao yêu nhau thôi mà cũng khó quá vậy?”
“Thì…ai bảo anh yêu đúng một cô nàng vừa đẹp vừa giàu, lại còn là con gái đối thủ của ba anh cơ chứ!”
Hắc Ly khúc khích cười, vẻ mặt cực kì khoái chí. Hiếm khi người kia lộ ra biểu cảm thế này, cô phải tận hưởng một lát mới được.
“Yêu đương đúng là phiền phức thật.” Trình Đế Uy lẩm bẩm: “Mà này, rốt cuộc hình mẫu con rể của ba mẹ em là gì thế?”
“Hình mẫu con rể?”
Hắc Ly nhướn mày ngạc nhiên, giọng nói thậm chí hơi pha chút sửng sốt. Cô không ngờ rằng một người như hắn cũng có ngày sẽ để ý đến suy nghĩ của người khác. Trước đây, ngay cả lời nói của chủ tịch Trình hắn còn mặc kệ. Vậy mà giờ lại quan tâm hình mẫu con rể trong lòng ba mẹ cô.
“Hừm…” Hắc Ly đưa tay xoa cằm, khuôn mặt tỏ vẻ suy tư: “Đẹp trai là yếu tố trước nhất này. Giàu thì không quá quan trọng, em có tài sản thừa kế đủ ăn cả đời. À, mẹ muốn chồng em phải biết nấu ăn nữa, tóm lại là lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Rồi còn…”
Cô bạn gái liệt kê cả đống tiêu chuẩn khiến Trình Đế Uy nghe mà choáng váng. Hắn vỗ bàn, lại chau mày: “Nhiều như vậy anh không nhớ được. Em lấy ví dụ đi.”
“Ví dụ á?” Ai đó hơi ngây người trong chốc lát. Đôi mắt sắc sảo bỗng lóe lên một tia giảo hoạt. Cô cười cười, rất vô tội đáp: “Ví dụ đơn giản thôi. Giống như A Minh là được. Ba mẹ em có vẻ khá ưng ý cậu con rể hụt này.”
Giống như Hoắc Dật Minh?
Bây giờ lại tới lượt Trình Đế Uy ngớ người. Hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ bản thân sẽ nhận được một câu trả lời như vậy. Gương mặt tuấn tú phút chốc trở nên xám xịt.
“Hắc Ly, em cố ý phải không?” Người đàn ông trừng mắt tức giận: “Cậu ta sắp trở thành em rể của em rồi đấy. Còn dám gọi A Minh nữa. Thân thiết quá nhỉ!”
Tuy rằng hắn không hay để ý tin tức nhưng cũng chẳng phải không biết gì. Hoắc Dật Minh đã cầu hôn Lâm Nhã Điềm, nghe Liên Hi nói họ còn sắp kết hôn. Thế mà người phụ nữ đối diện vẫn gọi cậu ta là A Minh thân mật như vậy.
Hắn ghen!
Hắc Ly nhìn phản ứng của ai kia, lại không kìm nổi liền bật cười khúc khích. Xem ra cô đã lỡ tay chọc vỡ bình dấm rồi. Mùi chua chết đi được!
“Đừng nóng. Em đùa anh chút thôi mà.” Cười xong, cô gái nào đó phải vội vàng dỗ dành “bình dấm” nhà mình: “Gọi A Minh chẳng qua chỉ vì em quen rồi. Chứ bạn trai của em không phải là anh sao?”
Nghe được những lời của người yêu, bạn nhỏ họ Trình mới thôi xị mặt. Lúc này, Hắc Ly bỗng vươn tay nắm lấy bàn tay của Trình Đế Uy. Cô vẽ vẽ linh tinh trong lòng bàn tay người đàn ông, khẽ nói: “Sang tuần chắc em sẽ phải rời khỏi Hong Kong mấy ngày.”
“Là vì công việc à?”
“Đúng vậy.” Hắc Ly thoáng cong môi, khẽ gật đầu: “Nhưng em sẽ cố gắng về trước thứ sáu.”
Bởi vì hôm ấy là một ngày đặc biệt.
[…]
“Ấy Diệu Linh, cậu nhìn kìa. Kia có phải là cặp đôi đang hot nhất tuần này không?”
Nương theo hướng chỉ của bạn thân, Liên Diệu Linh nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi đợi món ở một bàn đằng xa. Cô gái quay mặt về phía này nên có thể dễ dàng thấy rõ tướng mạo. Về phần người đàn ông, anh ta đang xoay lưng với họ. Nhưng một người mà Liên Diệu Linh đã gặp tới cả trăm ngàn lần, cô ấy sao lại không nhận ra đó là Trình Đế Uy.
Vốn dĩ trưa hôm nay Liên Diệu Linh muốn cùng cô bạn thân của mình đến nhà hàng này dùng bữa. Ai ngờ vừa ra cửa lại đụng trúng oan gia. Tin tức hẹn hò tràn lan mặt báo. Cả tuần cô ấy đã cố tình tránh né Trình Đế Uy, chẳng ngờ rằng vẫn gặp.
“Hai người đó đứng cạnh nhau thực sự đúng là đỉnh cao visual. Diệu Linh à, cậu không biết đâu, tớ đã nghiên cứu về họ mấy ngày rồi đấy! Bọn họ quả thật rất đẹp đôi.”
Bạn thân ở bên cạnh cứ phấn khích xuýt xoa không ngừng càng làm cho Liên Diệu Linh cảm thấy cõi lòng trào dâng một cỗ khó chịu. Cô ấy liền quay mặt đi chỗ khác, vội vàng đi vào trong nhà hàng.
“Ê này, đợi tớ đã nào!”
Nước lạnh xối vào giữa ngày đông giá rét khiến hai bàn tay Liên Diệu Linh dần trở nên tê cóng. Nhưng cô ấy dường như chẳng hề để ý tới những điều này, chỉ lặng lẽ quan sát hình ảnh của bản thân đang phản chiếu trong chiếc gương bóng loáng trước mặt.
Vị trí bàn của cô ấy và bạn thân thế đặt trước xui xẻo thế nào lại chếch góc so với bàn của Hắc Ly và Trình Đế Uy. Chính vì thế, chỉ cần Liên Diệu Linh ngẩng mặt lên thì hình ảnh ân ái giữa hai người kia sẽ ngay lập tức đập vào mắt.
Phải chứng kiến cảnh ngọt ngào của người mình yêu đơn phương và bạn gái anh ta. Thật chua chát làm sao!
Liên Diệu Linh nhìn cô gái trong gương, xong lại tự cười khẩy chính mình. Cô ấy tắt nước, lần mò trong túi xách muốn tìm thỏi son để thoa lên đôi môi nhợt nhạt.
“Cạch!”
Thế nhưng bàn tay ngâm nước hồi lâu đã không tránh khỏi run rẩy, kết quả thỏi son vừa lấy ra liền rơi xuống sàn.
“Cả mày cũng ghét bỏ tao nữa à?”
Liên Diệu Linh khẽ lẩm bẩm vừa cúi người xuống nhặt món đồ bị rơi. Chỉ là trước mắt cô ấy bỗng xuất hiện một bàn tay khác nhanh hơn đã cầm thỏi son lên.
“Của cô đây.”
Một giọng nói dịu dàng mềm mại của nữ giới vang trên đỉnh đầu. Khi Liên Diệu Linh ngẩng mặt…
Vậy mà lại là Hắc Ly!
Liên Diệu Linh nhận lấy thỏi son từ tay cô gái đối diện, vẻ mặt ngơ ngẩn. Hắc Ly có vẻ đã không nhận ra cô ấy. Sau khi đưa trả thỏi son lại cho chủ nhân của nó, cô liền quay sang mở nước rửa tay. Bên tai vẫn còn kẹp điện thoại, hình như đang có cuộc gọi.
“Anh chờ em một lát. Em sẽ xuống ngay đây.”
Hắc Ly nói với người trong điện thoại, khuôn mặt tươi cười. Dựa vào thái độ này, Liên Diệu Linh liền đoán được người gọi là ai. Cô ấy cố giữ cho mình dáng vẻ bình tĩnh, lặng lẽ tô nhẹ một lớp son lên môi.
“Rồi rồi, bỏ ngay mấy lời sến sẩm đó đi. Nghe gớm chết đi được!” Trong lúc hong khô tay, chẳng biết người bên kia đã nói những gì, Hắc Ly liền không kìm nổi mà khẽ bật cười. Xong xuôi đâu đấy, cô mới vội vàng rời khỏi.
Tiếng đóng cửa vang lên lạch cạch báo hiệu người kia đã rời đi. Lúc này, Liên Diệu Linh chậm rãi đặt thỏi son xuống mặt đá hoa cương trên bồn rửa. Bàn tay cô ấy siết chặt thỏi son, vẻ mặt âm trầm.