“Nhiên Bảo, con không có lời nào muốn nói với mẹ sao?”
Trong lúc Tiểu Kiều Kiều đang ngồi nhấm nháp ngon lành chiếc bánh kem vị dâu mà Hắc Ly mang đến, Lâm Nhã An mới bắt đầu quay sang gợi chuyện với con gái. Dung mạo cao quý của bà không giấu được vẻ phức tạp. Mà nguyên nhân, có lẽ chẳng khó để đoán ra.
“Mẹ à, về vấn đề tình cảm, con muốn được tự mình quyết định.” Hắc Ly khẽ mỉm cười rồi từ tốn đáp.
Trước khi về nhà, thậm chí là khi tin tức hẹn hò mới lộ, cô đã đoán ba mẹ nhất định sẽ quan tâm chuyện này. Nhưng kể từ khoảnh khắc đáp ứng hẹn hò với Trình Đế Uy, lòng cô cũng có câu trả lời của mình.
“Trình Đế Uy, thực ra anh ấy rất tốt.” Hắc Ly nghĩ tới người đàn ông kia, trong mắt chỉ toàn là ấm áp: “Anh ấy luôn chú ý đến con từ những điều nhỏ nhặt nhất.”
“Lần này không phải một chiêu trò nào cả. Là con và anh ấy thật lòng ở bên nhau. Mẹ à, tình cảm của bọn con dành cho đối phương đã có từ rất lâu rồi.”
Câu nói của con gái khiến cho khuôn mặt Lâm Nhã An dần hiện lên vẻ kinh ngạc. Giọng nói của bà thậm chí còn pha chút sửng sốt: “Nhiên Bảo, con đừng nói với mẹ là bốn năm trước…”
Hắc Ly không đáp, chỉ lặng lẽ nở nụ cười. Lâm Nhã An thì có vẻ khó tin. Chuyện bốn năm trước giữa con gái và Trình Đế Uy, bà cũng chẳng để tâm quá nhiều. Bởi vì bà nghĩ đó chỉ đơn thuần là cách con gái trả đũa ba nó sau những gì đã xảy ra. Nhưng xem tình hình hiện tại, dường như mọi thứ không hoàn toàn đơn giản như vậy.
“Giữa chúng con có một mối liên kết rất đặc biệt.” Hắc Ly rời mắt sang cục bông bé nhỏ ở đằng xa. Rồi cô lại nhìn thẳng về phía Lâm Nhã An: “Mẹ, con hi vọng chuyện tình cảm của con sẽ được mẹ ủng hộ.”
“Những gì con muốn, đương nhiên mẹ sẽ luôn hết mực ủng hộ.”
Lâm Nhã An chầm chậm nói. Bà gần như chưa từng phản đối bất cứ điều gì liên quan đến mọi quyết định của Hắc Ly. Nhưng về chuyện này, thật sự đang có một vấn đề ở đây.
“Mẹ lo lắng về ba con.” Lâm Nhã An thú thật lòng mình: “Chuyện về nhà ta và Trình thị chắc không cần nói nữa. Trình Đế Uy, dù gì thì cậu ta vẫn mang một chữ “Trình” trong tên.”
Có nghĩa vẫn là người nhà họ Trình. Hơn nữa còn là con của Trình Chấn Nam.
Lời mẹ nói làm Hắc Ly hơi trầm ngâm đôi chút. Thực ra cô cũng từng nghĩ đến thái độ của ba khi biết chuyện, và nó không được tích cực cho lắm. Hẹn hò với Trình Đế Uy, dường như ba cô có thể tạm chấp nhận điều này. Tuy nhiên nếu nói về lâu về dài…
Hắc Ly miết nhẹ ấn đường, vẻ mặt đăm chiêu. Về lâu về dài, e rằng sẽ khó.
“Ba sắp về. Chắc lát nữa ông ấy sẽ gọi con lên nói chuyện.” Lâm Nhã An thở dài một hơi: “Tới lúc đó cố gắng nhẹ nhàng chút. Đừng có nổi cáu rồi cãi nhau với ba con đấy.”
“Nhiên Nhiên!”
Bà vừa dứt câu, quả nhiên Vu Kính Trung liền từ ngoài bước vào. Hắc Ly uể oải chép miệng, thầm nghĩ “nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới”.
“Anh về rồi à? Có mệt lắm không?”
Lâm Nhã An nhìn thấy chồng thì liền đứng lên hỏi han. Dạo gần đây tập đoàn đang có một dự án mới khá quan trọng, công việc của Vu Kính Trung cũng vì thế mà bận rộn theo. Bà lo lắng ông sẽ mệt mỏi.
“Anh không sao. Em đừng lo.” Vu Kính Trung nắm lấy bàn tay vợ, nhỏ giọng chấn an.
Lúc này cục bông Tiểu Kiều cũng lon ton đi tới bên cạnh ông bà ngoại. Cô bé giơ hai tay lên đòi ông bế.
Vu Kính Trung khẽ cười, đưa tay xoa đầu cháu ngoại. Thế nhưng khi quay sang con gái, thái độ của ông liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Nhiên Nhiên, con lên phòng với ba một lát.”
Biết ngay mà!
Hắc Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy. Vu Kính Trung cũng định xoay người, đúng lúc một bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên giữ tay ông lại. Tiểu Kiều Kiều ngước mắt nhìn ông ngoại, chu môi bất mãn: “Ông ngoại, ông ngoại còn chưa bế con.”
“Kiều Kiều ngoan nào. Ông với mẹ có chuyện cần nói trước đã.” Vu Kính Trung ngồi xuốn bên cạnh cháu gái, cưng chiều xoa đầu cô nhóc: “Để bà ngoại tắm cho con, rồi lát nữa ông ngoại bế con được không?”
Tiểu Kiều Kiều đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này. Tuy thế, cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
[…]
“Giải thích cho ba, chuyện này là thế nào?”
Vu Kính Trung ném cuốn tạp chí lên bàn, ánh mắt hướng về phía Hắc Ly ngồi đối diện. Dường như ông đang rất muốn nghe được một câu trả lời hợp lí từ con gái. Tuy nhiên trái ngược với thái độ của ba mình, Vu đại tiểu thư tỏ ra khá ung dung. Cầm cuốn tạp chí xem thử, trên trang bìa lại là bức hình cô và Trình Đế Uy cùng nhau dùng bữa tối bị mấy tay săn ảnh chụp được.
“Cái này à…” Hắc Ly khẽ cười, đặt cuốn tạp chí trở về vị trí cũ. Cô ngả người ra đệm ghế, vu vơ đáp: “Chỉ là con muốn yêu đương một chút thôi mà. Ba sẽ không vì thế mà trách cứ con đấy chứ?”
“Con cũng biết đó không phải vấn đề ba muốn hỏi. Đừng có đánh trống lảng!” Vu Kính Trung thoáng chau mày.
Đương nhiên ông sẽ chẳng bao giờ phản đối chuyện con gái hẹn hò, thậm chí còn hi vọng con gái sớm tìm được một chàng trai yêu thương nó thật lòng. Nhưng vì sao cứ phải là Trình Đế Uy?
Không nói tới việc cậu ta là con trai của đối thủ cạnh tranh. Tuy Vu Kính Trung chưa từng tiếp xúc với Trình Đế Uy, nhưng những gì báo chí đăng về cậu ta khiến cho ấn tượng của ông đối với “cha ruột của cháu ngoại” chỉ gói gọn trong hai chữ duy nhất.
Không tốt!
“Con cảm thấy anh ấy phù hợp, cho nên liền đồng ý hẹn hò. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Hắc Ly trả lời rất ngắn gọn. Mà sự thật cũng đúng là thế. Không chỉ vì còn tình cảm, xét ở nhiều yếu tố, Trình Đế Uy là người đàn ông phù hợp nhất với cô ở thời điểm hiện tại.
Lời con gái làm khuôn mặt cương nghị của Vu Kính Trung trong chốc lát thoáng hiện lên trầm tư. Ông cầm tách trà hoa hồng trên bàn, lại bất giác thở dài thành tiếng.
“Nhiên Nhiên, con yêu cậu ta sao?”
Ba ngày nay, trên dưới tập đoàn thỉnh thoảng lại có người bàn tán về chuyện giữa con gái và đứa con nhà họ Trình. Lúc Lâm Nhã An gọi điện báo Hắc Ly sẽ về nhà, Vu Kính Trung biết mình và con gái nhất định cần phải nói chuyện rõ ràng. Thậm chí trên đường về, ông đã nghĩ ra hàng loạt câu hỏi để hỏi con gái.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đôi mắt ưu tư của con gái, những gì Vu Kính Trung muốn biết đều đã chẳng quan trọng nữa. Điều mà ông quan tâm nhất bây giờ, chỉ là con gái ông có hạnh phúc hay không.
“Con yêu anh ấy.”
Hắc Ly đáp một cách kiên định. Có thể thời điểm bốn năm trước vẫn còn quá sớm để khẳng định tình cảm trong lòng, nhưng hiện tại, cô đã hoàn toàn tự tin để nhìn thẳng cảm xúc của mình.
“Thế con cảm thấy cậu ta có yêu con không?” Vu Kính Trung lại tiếp tục.
“Anh ấy yêu con.”
Hắc Ly cũng nhanh chóng đáp lời. Tuy nhiên câu hỏi tiếp theo của ba lại khiến cho cô rơi vào trầm tư.
“Con nghĩ cậu ta sẽ yêu con bao lâu? Là mãi mãi, hay chỉ một lúc này thôi? Nhiên Nhiên, con tự tin khẳng định cậu ta yêu con. Vậy con có biết cậu ta sẽ yêu con bao lâu không?”
“Con…” Lần này trong giọng điệu của Hắc Ly quả thật đã có sự ngập ngừng.
Vu Kính Trung lặng thinh nhìn đứa con gái lớn của mình. Hồi lâu sau, ông bắt đầu tâm sự: “Nhiên à, ba là một người chồng tồi, một người cha tệ.”
“Đời này của ba có lỗi với mẹ của con, có lỗi với tất cả các con, dù cho bù đắp bao nhiêu vẫn không thể đủ. Thế nhưng với tư cách là một người ba, ba cũng luôn hi vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến được với những đứa trẻ của mình.”
“Ông trời đã tặng cho ba ba cô con gái xinh xắn, Nhiên - Kỳ - Tình. Đó là món quà mà không báu vật nào trên thế gian có thể thay thế được.”
Uống một hớp trà cho nhuận giọng, Vu Kính Trung lại khẽ thở dài. Lúc này, giọng ông cũng trầm xuống: “Đáng tiếc, cô út yểu mệnh mất sớm. Cô hai thì đã yên bề gia thất. Giờ ba chỉ còn cô cả, chính là con.”
“Cô cả của ba tên An Nhiên. Đây là cái tên ba đặt cho con, ước mong con cả đời được sống an yên vui vẻ.” Vu Kính Trung vừa nói, lại lặng lẽ nở nụ cười chua xót: “Vậy mà nỗi đau lớn nhất của con, cũng là do ba mang tới.”
Trong những đứa trẻ, có lẽ Hắc Ly là đứa đặc biệt nhất.
Trước năm mười bảy tuổi, con gái vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, còn học giỏi xuất sắc, khiến cho người làm cha như ông vẫn luôn cảm thấy yên lòng cùng tự hào. Thế nhưng khi sự kiện kia xảy ra, ông vì hạnh phúc của bản thân, cuối cùng lại vô tình bỏ quên con bé.
Cả Vu Kính Trung ông lẫn Lâm Nhã An đều vô tình quên mất con bé. Để rồi khiến cho Nhiên Nhiên của bọn họ giẫm phải một vũng lầy không thể thoát ra. Con bé luôn tỏ ra bất cần, dửng dưng không quan tâm mọi thứ. Chưa tới hai mươi tuổi, bên người đã có thêm một đứa nhỏ.
“Nhiên à, là con gái vốn dĩ đã rất thiệt thòi. Con gái làm mẹ đơn thân lại càng khổ gấp bội.”
Vu Kính Trung nhìn sang trưởng nữ. Ông nhỏ giọng nói ra những tâm sự trong lòng: “Ba hi vọng con gái của ba sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Người đàn ông có thể yêu thương con, chăm sóc con, bảo vệ con. Hay ít nhất, đó không phải là một người đàn ông tồi như ba. Con hiểu chứ?”
“Con hiểu ạ.”
Nghe xong những lời tâm tình của Vu Kính Trung, Hắc Ly chỉ đáp lại một câu ngắn gọn. Bởi vì cô còn phải ngoảnh mặt đi, len lén lấy tay lau nước mắt. Kể từ khi biết nhận thức cho đến tận bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên cô được tâm sự với ba một cách nghiêm túc như thế này.
Ông nội mất sớm. Trước đây, cuộc sống của Hắc Ly luôn chỉ xoay xung quanh mẹ và bà nội. Trong ấn tượng của cô, ba là một người cực kì cuồng công việc. Bình thường sẽ đi làm rất sớm, trở về lại cực kì muộn. Có những hôm cô vừa ngủ dậy ba đã rời đi, giờ cơm tối thì vẫn chưa thấy về.
Ba tất bật với những buổi tiệc rượu cùng các đối tác. Rồi lại đi công tác liên miên cả tuần. Thỉnh thoảng Hắc Ly sẽ thấy mẹ lặng lẽ bật khóc trong phòng ngủ. Giờ ngẫm lại, chắc hẳn lúc ấy ba đang vui bên gia đình riêng của mình.
Cuộc sống của cô, ba giống như một khái niệm mơ hồ. Nói trắng ra, trong mắt cô, ba là một người chồng, một người ba thất bại, hoàn toàn không có trách nhiệm.
Nhưng...
Tình cảm của ba chưa bao giờ là giả dối. Dù rằng trước đây ba không yêu mẹ, nhưng đối với đứa con gái duy nhất của hai người, ba cũng chưa từng ghét bỏ. Bây giờ ba mẹ phục hôn, ba lại càng cố gắng bù đắp mọi thứ.
Vết thương trong lòng không thể hết. Ít nhất vẫn có thể xoa dịu để nó bớt đau.
“Không phải ba muốn ngăn cấm con qua lại với Trình Đế Uy. Tuy nhiên những tin tức báo chí nói về cậu ta đều là thật.”
Vu Kính Trung lại nói, rồi lại mỉm cười chua xót: “Người đàn ông như thế, ba chỉ sợ cậu ta cũng giống ba, làm khổ con như ba từng làm khổ mẹ. Chỉ sợ đứa con gái ngốc nghếch của ba sẽ phải chịu khổ.”
Ra vậy!
Hắc Ly xem như đã hiểu được những giằng xé trong lòng Vu Kính Trung. Cô nhìn ba ở trước mắt, đột nhiên lại bật cười: “Ba à, ba có tin con không?”
Lúc này Vu Kính Trung cũng ngẩng đầu nhìn sang con gái.
“Trình Đế Uy, anh ấy không phải là ba. Con cũng không phải mẹ.” Vẻ mặt Hắc Ly nghiêm túc. Ánh mắt cũng dần trở nên kiên định: “Con muốn thử đặt cược một ván. Cho anh ấy cơ hội, cũng là cho con cơ hội. Dù sao hai đứa đều có tình cảm với đối phương, mà anh ấy cũng là ba của Kiểu Kiều.”
“Vậy nếu cậu ta làm điều có lỗi với con?”
“Thế thì con sẽ mang theo Kiều Kiều, rời xa anh ấy mãi mãi.”
Vu Kính Trung thoáng trầm tư. Xong ông lại hỏi: “Nhiên Nhiên, con sẽ nói cho cậu ta biết về Kiều Kiều ư?”
“Có lẽ con sẽ làm vậy.” Hắc Ly gật đầu thừa nhận. Cô đã giấu con gái của hắn quá lâu rồi, cũng đã đến lúc nên để cha con hai người nhận mặt nhau.
“Ba nghĩ ba có ý này.”