Lại là khung cảnh phòng cấp cứu quen thuộc. Thẩm Chi Lăng được đưa vào trong đó hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc qua khỏi cơn nguy hiểm.
Vị bác sĩ già từ phòng cấp cứu đi ra. Ông ta tháo bỏ khẩu trang, nói với Vu Kính Trung bằng chất giọng khàn khàn: "Vu tiên sinh yên tâm. Phu nhân đã không sao rồi."
Lời của ông ta khiến Vu Kính Trung cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ông hơi cúi đầu, thành khẩn đáp: "Cảm ơn bác sĩ!"
"Không có gì. Đây vốn là trách nhiệm của tôi." Vị bác sĩ già vội vàng xua tay. Rồi, ông ta nói tiếp: "Nhưng trong lúc làm kiểm tra, tôi phát hiện phu nhân đây đã mang thai được gần ba tháng. Chịu va đập mạnh như vậy mà chỉ bị động thai thì đúng là kì tích. Hi vọng thời gian sau này tiên sinh chú ý cẩn trọng, đừng để phu nhân gặp sự cố như ngày hôm nay."
Từ từ, mang thai gần ba tháng?
"Bác sĩ, ông nói là...có thai ấy hả?" Vu Kính Trung vừa nghe hai từ 'mang thai' thốt ra từ miệng ông ta liền bị dọa cho sửng sốt. Mà lão phu nhân Triệu Bích Lệ cũng tức khắc đứng bật dậy.
"Đúng thế. Có vấn đề gì ư?" Vị bác sĩ khó hiểu. Mang thai thì kì lạ lắm à?
"À không không. Tại tôi thấy bất ngờ thôi." Vu Kính Trung bỗng chốc trở nên vui vẻ. Vậy tức là ông lại được làm ba lần nữa. Đúng là chuyện đáng mừng mà.
"Nhưng va đập vừa rồi có ảnh hưởng nhiều đến thai nhi thưa bác sĩ?" Đây là vấn đề quan trọng nhất ông muốn biết.
Vị bác sĩ thoáng trầm tư. Ông ta nghiêm túc đáp: "Về cơ bản đã không vấn đề gì. Tuy nhiên thai phụ tuổi đã cao, nên phải chú trọng trong việc sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ. Lát tôi sẽ kê ra những thực phẩm nên ăn và không nên ăn, tiện thêm vài loại thuốc bổ cho phu nhân."
"Vâng. Cảm ơn bác sĩ."
...
"Chi Lăng, em thấy trong người thế nào rồi?" Vu Kính Trung đỡ Thẩm Chi Lăng nằm xuống. Ông ân cần hỏi bà ta.
"Em ổn rồi. Anh đừng lo lắng." Thẩm Chi Lăng rất giỏi đóng kịch. Bà ta vừa ra khỏi phòng cấp cứu đã nhanh chóng nhập vai, tỏ vẻ dịu dàng trả lời.
Được chính vợ mình xác định, Vu Kính Trung mới nhẹ lòng hẳn. Dường như nhớ tới điều gì đó, ông quay sang Hắc Ly, nghiêm giọng bảo cô: "An Nhiên, con mau qua đây xin lỗi dì Thẩm cho ba!"
Hắc Ly nghe ba nói vậy. Vẻ mặt cô trở nên khó coi, chỉ tay vào Thẩm Chi Lăng mà hỏi: "Ba, ba bắt con phải xin lỗi bà ta ấy hả?"
"Đúng thì sao!" Hai hàng lông mày Vu Kính Trung bắt đầu nhíu lại. Chứng tỏ ông đang không hài lòng: "Là con đẩy dì ngã, còn suýt nữa hại em bé gặp nguy hiểm. Chẳng lẽ không nên xin lỗi dì?"
Hắc Ly tất nhiên còn lâu mới làm theo lời ông. Cô gắt gỏng nói với Vu Kính Trung: "Con không có đẩy bà ta! Sao ba bắt con phải xin lỗi chứ..."
"Cháttt!!!"
Chưa để cô dứt câu, tiếng bạt tai kinh người đã vang dội trong không gian phòng bệnh. Khuôn mặt Hắc Ly lệch hẳn sang một bên. Trên má cô là năm dấu ngón tay đỏ ửng.
"Kính Trung, con làm cái gì vậy?" Lão phu nhân Triệu Bích Lệ bị hành động vừa rồi của con trai dọa cho phát khiếp. Bà vội vàng đứng dậy che chắn trước mặt cô cháu gái, đề phòng con trai tiếp tục động thủ.
Thẩm Chi Lăng thu cảnh này vào mắt. Trong lòng bà ta liền cảm thấy hả hê vô cùng. Đáng đời nó! Muốn đấu với bà ta, đừng có mơ.
Hắc Ly ôm mặt, quay ngoắt ra nhìn Vu Kính Trung. Đôi mắt cô hiện tại đong đầy sự phẫn nộ xen lẫn khó tin: "Ba đánh con? Ba thế mà lại đánh con ư?"
Phải biết, từ khi sinh ra đến giờ, cô chưa từng bị ba đánh lần nào. Bây giờ, ông lại vì người phụ nữ đê tiện kia mà tát cô một bạt tai.
Vu Kính Trung cũng chẳng giữ được bình tĩnh. Ông nghiêm khắc quát to: "Vu An Nhiên, con đúng là càng ngày càng tùy hứng quá quắt. Con đẩy dì Thẩm ngã, ba trông thấy rõ ràng. Bây giờ con còn dám chối cãi nữa à. Mau ra xin lỗi dì Thẩm, đừng tưởng có bà nội thì bà sẽ bỏ qua cho con!"
Hắc Ly rõ ràng bị oan uổng. Cô uất ức nắm chặt hai tay. Đôi mắt đã đỏ cạch.
"Chuyện Vu An Nhiên con không làm, con tuyệt đối không xin lỗi!" Hắc Ly gạt tay Triệu Bích Lệ, hét lên với Vu Kính Trung.
Rồi, chẳng quan tâm thái độ của ông thế nào, cô xoay người, đi thật nhanh ra khỏi phòng. Cho dù biết hành động của mình là hỗn láo, cô cũng mặc kệ.
Đằng sau còn văng vẳng tiếng mắng mỏ của Vu Kính Trung. Ông bắt cô quay lại, nhưng Hắc Ly vẫn nhất quyết cũng không ngoái đầu. Cô muốn chạy xa khỏi căn phòng đó, càng nhanh càng tốt.
Cố gắng cắn chặt môi, để kìm nén không cho nước mắt chảy xuống. Ba cô vậy mà đi tin người ngoài, chứ không tin con gái. Tính cô thế nào, ba rõ ràng là hiểu nhất. Dù rằng cô căm ghét Thẩm Chi Lăng, cũng tuyệt đối không xấu xa tới mức đẩy ngã bà ta.
Bên má truyền đến từng cơn đau buốt. Tuy nhiên, nó chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng.
Ba ruột không tin tưởng, đối với Hắc Ly là một nỗi đau chẳng thể nào quên.