Rốt cuộc, vụ việc của Du Lạc chấm hết từ đây. Đoạn clip Hắc Ly quay được, cô vẫn không tuyệt tình tới mức tung nó lên mạng như cái cách mà cô ta định làm với cô trước đó.
Bởi vì còn chưa mất nhân tính đến thế!
Tuy nhiên, chuyện gì thì cũng phải rõ ràng rạch ròi. Kẻ muốn hãm hại Hắc Ly cô, không chỉ có một mình Du Lạc thôi đâu.
...
Thẩm Chi Lăng mãi chẳng thấy Du Lạc gọi lại, liền đoán chắc kế hoạch kia đã thất bại. Hơn nữa, bà ta còn nhận được đoạn clip quay lại cảnh Du Lạc bị cưỡng bức tập thể, như một lời cảnh báo người tiếp theo nhận sự trừng phạt sẽ là bà ta. Về phần người gửi là ai, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được.
Hai tuần sau đó, Thẩm Chi Lăng gần như rơi vào tình trạng nơm nớp lo sợ. Bà ta sợ Hắc Ly tìm tới mình tính sổ. Mỗi một ngày, một giờ, một phút, một giây bà ta đều hoang mang cực độ. Và rồi, việc gì xác định phải đến, rốt cục đã đến.
Thẩm Chi Lăng từ bên ngoài trở về. Ngay khi bà ta bước lên ba bậc cầu thang, liền lập tức bắt gặp Hắc Ly đang đứng ở trên bậc thang cao nhất nhìn xuống.
Khuôn mặt Thẩm Chi Lăng tức khắc trở nên tái mét, tựa như gặp phải ma quỷ. Thực ra bà ta sợ Hắc Ly một phần, thì càng sợ Vu Kính Trung mười phần. Tính cách của ông, bà ta tương đối hiểu. Nếu để Vu Kính Trung biết Thẩm Chi Lăng hãm hại con gái cưng của ông, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho bà ta dễ dàng.
Hắc Ly vịn tay lên thành cầu thang. Cô chậm rãi bước xuống. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn bình thản, chẳng có lấy một tia cảm xúc dao động. Tiếng dép đi trong nhà va vào nền gỗ tạo nên âm thanh lộp cộp.
Dừng lại cách Thẩm Chi Lăng chi hai bậc cầu thang, Hắc Ly cất lời, giọng điệu vô tội: "Dì Thẩm, gặp lại tôi khiến dì không vui à?"
Vui ư? Làm sao mà vui nổi với kẻ trước mặt này? Cô dám để người khác cưỡng bức Du Lạc, vậy e là với bà ta thì cũng chẳng nhẹ nhàng hơn được bao nhiêu đâu.
Siết chặt chiếc quai túi xách trong tay, Thẩm Chi Lăng cố tỏ ra bình tĩnh: "Vu An Nhiên, mày muốn thế nào?"
"Muốn thế nào?" Hắc Ly thu từng biểu cảm của bà ta vào mắt, bất chợt bật cười thành tiếng: "Dì Thẩm à, dì cần gì phải căng thẳng chứ! Tôi chỉ là quá nhàm chán nên mới đến tìm dì hàn huyên một chút mà thôi. Nhân tiện..."
"Tính toán một vài ân oán giữa chúng ta! Từ vụ thạch tín, và cả vụ hai tuần trước!"
Thẩm Chi Lăng nhất thời bị lời tuyên bố của cô dọa sợ. Sao tiểu tiện nhân này lại biết vụ thạch tín?
Nhưng rồi, nghĩ tới vài điều, bà ta bất ngờ nghiêm giọng: "Vu An Nhiên, mày đâu có bằng chứng. Đừng có mà ngậm máu phun người!"
"Ngậm máu phun người?" Hắc Ly nghe vậy, không nhịn được che miệng cười khanh khách. Cô hơi nghiêng người, khẽ thì thầm bên tai Thẩm Chi Lăng: "Thế nếu tôi tìm được ả người làm bỏ trốn đó thì sao đây?
Thẩm Chi Lăng vì câu nói của Hắc Ly mà sững sờ. Tuy bà ta đã đưa tiền để kẻ hạ độc kia cao chạy xa bay, nhưng nhà ngoại của tiểu tiện nhân trước mắt vốn có liên quan đến xã hội đen. Chúng rất giỏi tìm người. Giả sử chúng bắt được con ả đó...
Nghĩ tới việc này, bà ta đâm hoảng. Đôi mắt lơ đãng vô thức né tránh Hắc Ly, liền liếc qua sau lưng cô.
Bóng dáng của người đàn ông lọt vào mắt. Thẩm Chi Lăng nhếch môi cười lạnh, bà ta bất ngờ đổ người ra phía sau: "Vu An Nhiên, đều tại mày tự chuốc lấy thôi."
Sự việc xảy ra đột ngột khiến Hắc Ly không kịp đề phòng. Cô muốn vươn tay kéo bà ta lại nhưng đã muộn. Thẩm Chi Lăng mất thăng bằng, lăn năm bậc cầu thang rồi ngã đập đầu xuống sàn.
"Aaaa!!!"
Ngay sau đó, tiếng hét đau đớn của bà ta vang vọng khắp căn biệt phủ.
Có ai đó vội chạy qua Hắc Ly, lao về phía Thẩm Chi Lăng.
"Chi Lăng, em sao rồi? Chi Lăng!" Vu Kính Trung ôm lấy bà ta. Ông lo lắng hỏi.
Thẩm Chi Lăng đã đau đến mức chẳng trả lời nổi, cho nên Vu Kính Trung liền ngẩng phắt đầu nhìn Hắc Ly. Ông giận dữ chất vấn: "An Nhiên, sao con lại đẩy dì Thẩm? Hả???"
Đôi mắt Vu Kính Trung lửa giận ngút trời, giống như muốn đem cho Hắc Ly đánh một trận. Đứa con gái này của ông, vậy mà dám đẩy vợ ông ngã?
Hắc Ly căn bản nào có thời gian để ý ba mình. Cô căn bản sớm bị tình huống vừa rồi dọa cho chết trân.
Cô đẩy bà ta ư? Cô không có làm mà.
Tiếng hét của Thẩm Chi Lăng cùng tiếng quát của Vu Kính Trung nhanh chóng kinh động người làm trong nhà và cả lão phu nhân.
"Làm gì ầm ĩ thế hả? Có để ai..." Lão phu nhân Triệu Bích Lệ còn đang bực bội vì ồn ào. Nhưng khi bà nhìn thấy cảnh tượng dưới chân cầu thang, giọng nói lập tức im bặt.
Thím Lan là người chạy đến trước tiên. Bà lẹ mắt trông thấy máu chảy ra từ giữa hai chân Thẩm Chi Lăng, vội vàng kinh hãi hô lớn: "Mau! Mau gọi xe cấp cứu!"