“Ông chủ Kim là một người dễ nói chuyện. Vừa rồi anh ấy rất tức giận, tôi nói chuyện xong rồi, ông chủ kim sẽ lấy tiền bảo hiểm. Tất cả nhờ vào việc Mộc Tuyết quen biết ông chủ Kim, ông chủ Kim nễể mặt Mộc Tuyết, không so đo nữa!” Dương Tiêu cười khẽ.
Đường Mộc Tuyết sững sờ khi nghe những lời của Dương Tiêu.
Dương Tiêu có ý gì? Cô không hề quen biết Kim Đại Chung!
Tuy nhiên, Đường Mộc Tuyết thông minh lanh lợi, cô biết Dương Tiêu đang có ý đem chuyện tốt này sang cho cô.
Tôn Phú Quý nghe vậy, như được đặc xá, nhìn vào Đường Mộc Tuyết, rất kinh ngạc: “Không hỗ là cháu gái của tôi, không giống nhau, Mộc Tuyết, cháu cũng thật là, sao cháu không nói sớm cháu quen biết với ông chủ Kim!
Hại chú bị ông chủ Kim đánh một trận.” . ngôn tình hoàn
“Khụ! Mộc Tuyết nhà tôi vẫn luôn khiêm tốn, không chỉ ông chủ Kim, ngay người nhà họ Cung của gia tộc mạnh nhất Trung Nguyên con bé cũng quen biết!” Triệu Cầm lập tức nhân cơ hội khoe khoang.
Đường Kiến Quốc gật đầu nói: “Đúng vậy, Mộc Tuyết rất khiêm tốn, các người còn chưa biết phải không? Tên trên giấy tờ biệt thự để tên Mộc Tuyết đấy!”
Đường Mộc Tuyết căng da đầu một lúc, nghe bố mẹ mình khoe khoang mà đau đầu, cô đâu quen biết người nhà họ Cung đâu?
Thậm chí cô còn không biết Kim Đại, chắc chắn là vừa rồi Dương Tiêu nói chuyện tốt với Kim Đại Chung, Dương Tiêu không muốn thể hiện quá nhiều, nên để mọi điều tốt đẹp cho cô.
Lúc này, Triệu Liên bị ngất đã tỉnh lại, bà ta nghe tháy lời nói của Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc, đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy.
Triệu Liên kích động nhìn Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, cháu quen biết người nhà họ Cung?”
“Tôi…” Đường Mộc Tuyết không biết trả lời như thế nào.
Cô không thể làm mắt thể diện của bố mẹ mình, đúng không?
Triệu Cầm vội vàng nói: “Đó là đương nhiên! Nhân duyên của Mộc Tuyết tốt như vậy, đương nhiên quen biết người nhà họ Cung, tôi nói cho hai người biết, cô chủ Cung Linh Nhi nhà họ Cung là chị em với Mộc Tuyết đấy!”
Dương Tiêu cực kỳ không nói nên lời, vì thể diện Triệu Cầm có thể khoe khoang khoác lác mọi chuyện!
Vừa nghe xong, Triệu Liên như thấy ánh vàng, nhanh chóng nắm lấy bàn tay ngọc bích như ngọc của Đường Mộc Tuyết, vội vàng nói: “Mộc Tuyết, mau, mau liên hệ với người nhà họ Cung, cứu Bằng Bằng ra ngoài.”
Cái gì! Cứu Tôn Bằng ra ngoài?
Sắc mặt Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc lập tức xanh mét, vừa rồi là bọn họ khoác lác, Tôn Bằng phạm sai lầm lớn như vậy, làm sao có thể cứu ra ngoài được?
Cơ thể thanh tú của Đường Mộc Tuyết hoá đá ngay tại chỗ, cô không hề quen biết cô chủ Cung Linh Nhi của nhà họ Cung.
Cứu Tôn Bằng ra ngoài? Cô thực sự không có khả năng đó!
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết đang do dự, Tôn Phú Quý nghi ngờ nói: “Chị, anh rẻ, vừa rồi hai người nói Mộc Tuyết quen biết cô chủ nhà họ Cung, không phải là đang nói khoác đấy chứ?”
“Khoác lác? Sao tôi có thể khoác lác chứ?” Triệu Cầm lập tức lo lắng.
Sở dĩ lần này bà ta để nhà em gái đến đây là để bà ta khoe khoang.
Nếu để nhà em gái thấy mình giả vờ có tiền tài của cải, nhà em gái sẽ đi lan truyền, sợ là sau này bà ta sẽ không thể đứng vững trước mặt nhà mẹ đẻ.
Triệu Cầm là một người phụ nữ ưa thể diện, mong ước lớn nhất của bà ta là có thể thẳng lưng thon eo trước mặt nhà mẹ đẻ, khiến người trong nhà ghen tị với bà ta.