Hổ Tế

Chương 519



Trò hề sắp kết thúc, Dương Tiêu hiểu, dù là ai thì cũng không ai chịu chỉ hai trăm vạn này.

Càng ầm ï càng bát lợi cho Đường Mộc Tuyết, đến lúc đó Triệu Cầm Và Đường Kiến Quốc không lấy được tiền ra, khi quay về làng nhất định Tôn Phú Quý sẽ rêu rao nhà Đường Mộc Tuyết bắt nhân bắt nghĩa, hoàn toàn bêu xấu danh tiếng của nhà Đường Mộc Tuyết.

Dương Tiêu có ý dạy cho nhà Tôn Phú Quý một bài học, nhưng anh không có ý định lột da bọn họ.

Đi đến một chỗ yên tĩnh, Kim Đại Chung vòng tay qua cổ Dương Tiêu, cười nói: “Dương lão đệ, thế nào? Anh đây diễn không tồi chứ, cậu cảm thấy thoải mái hơn chưa?”

Nghe những gì Kim Đại Chung nói, trái tim của Dương Tiêu ấm lên, anh biết Kim Đại Chung đang giúp đỡ mình phát tiết.

“Anh, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhiều, nếu không, chuyện này bọn họ thật sự đổ lên đầu vào tôi!” Dương Tiêu cười khổ nói.

Qua sự việc hôm nay, Dương Tiêu đã hoàn toàn nhận định Kim Đại Chung là bạn.

Không thể không nói Kim Đại Chung là một người thông minh, một người tốt, đáng để két bạn.

Vòng tròn quyết định cuộc sống, tiếp cận loại người gì, loại con đường sẽ đi, mọi thứ được tập hợp lại với nhau, mọi người được chia thành nhiều nhóm! Bạn bè chơi bài sẽ chỉ thúc giục bạn chơi bài, những người bạn uống rượu sẽ chỉ thúc giục bạn nâng ly, những người đáng tin cậy sẽ truyền cho bạn cách tiến bộ, giúp bạn khi bạn gặp khó khăn.

Kim Đại Chung khá khó hiểu: “Dương lão đệ, anh biết cậu không phải người bình thường, sao lại cam tâm như vậy?

Nếu là tôi, tôi sẽ quay về.”

“Anh, trên giang hồ không thể tự làm theo ý mình! Lại nói, bọn họ đều là bố mẹ và người thân của Mộc Tuyết, tôi cũng khó mà làm! Anh, anh cũng biết đấy, tôi chỉ là phế vật, bọn họ sẽ không tin lời phế vật nói.” Dương Tiêu bất lực nói.

Kim Đại Chung nhún vai bất lực nói đùa: “Dương lão đệ, anh thấy cậu rất tốt, tôi tin một ngày nào đó khi cậu tiết lộ danh tính của mình, tất cả bọn họ sẽ lau mắt mà nhìn.”

Nhìn Dương Tiêu, Kim Đại Chung càng thêm khâm phục, với loại khí phách này, biết quan tâm cảm xúc của Đường Mộc Tuyết, anh là một người đàn ông tốt.

Kim Đại Chung đã từng ở trong nhiều loại vòng tròn khác nhau, đúc kết được một đạo lý, con người đắt giá có ba phẩm chất, đó là khả năng bình tĩnh, đứng thẳng thắt lưng, ngắng cao đầu.

Kim Đại Chung tin Dương Tiêu chắc chắn là quý nhân, chắc chắn không có thân phận tầm thường, chỉ là chưa phải lúc chưa đủ chín để thể hiện ra điều đó.

Mà Dương Tiêu biết, muốn giải quyết tốt mối quan hệ giữa mọi người, cần phải nhớ ba điểm, nhìn vào ưu điểm của mình, giúp đỡ người khác, ghi nhớ lợi ích.

Anh đã ghi nhớ kỹ tất cả những gì mà hôm nay Kim Đại Chung đã làm, nếu có cơ hội, anh sẽ báo đáp Kim Đại Chung.

“Anh quá lời rồi, tôi chỉ là một người bình thường!” Dương Tiêu sờ sờ mũi, cười nhẹ.

Kim Đại Chung vỗ vai Dương Tiêu: “Ha! Dương lão đệ, trước mặt anh đây không cần phải giả vờ, không nói thì không nói. Tôi đâu có hỏi, không cần phải miễn cưỡng với tôi! Này, mấy hôm nữa thành phố Trung Nguyên có một hoạt động có quy mô lớn, tới lúc đó cậu nhát định phải đến đói”

“Hoạt động gì?” Dương Tiêu có hứng thú hỏi.

Kim Đại Chung suy nghĩ một lúc, nói: “Cụ thể là gì tôi cũng không biết rõ, hình như đây là một lô tranh và thư pháp cổ gì đó. Mặc dù tôi không hứng thú lắm, nhưng anh đây không thoát khỏi trở thành một trong những ban tổ chức, cậu nhớ đến tham gia với anh đây nhé!”

“Được!” Dương Tiêu cũng không từ chối.

Sau khi Kim Đại Chung rời đi, Dương Tiêu quay lại chỗ đám người Triệu Cằm.

Tôn Phú Quý rụt cổ rụt rè nói: “Thế nào? Ông chủ Kim nói gì?”

Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, chờ đợi câu trả lời của Dương Tiêu.

Nếu Kim Đại Chung nhất quyết không buông tha, thì đầu bọn họ sẽ to như trâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv