Trình thiếu gia nói xong thì đi ra ngoài, khi đi đến cửa thì để hai tấm ảnh lại:
- Hai tấm ảnh này để lại cho các người.
Khi Tiêu Thủy Sinh và Hàn Tiếu Tiếu còn đang sững sờ thì Trình thiếu gia đã mở cửa bước đi, mà đến khi cả hai kịp phản ứng thì Trình thiếu gia đã đi mất.
- Con của anh Đại Minh là Hạ Thiên?
Một lúc lâu sau Tiêu Thủy Sinh mới đờ đẫn nói.
- Là thần y đệ nhất thiên hạ? Có phải vậy không?
Hàn Tiếu Tiếu chợt giống như đang nằm mơ.
- Tôi phải điện thoại cho anh ấy.
Một lúc lâu sau Tiêu Thủy Sinh mới coi như tỉnh táo, tuy hắn vẫn còn cảm thấy rất mê hoặc với tình huống vừa rồi nhưng vẫn cảm thấy mình nên điện thoại cho Tiêu Đại Minh rồi nói sau.
... ....
Phong Nhạc Hiên.
Trước mặt Nhạc Chi Phong là một bàn cờ, trên đó có một thế cờ đã sắp tàn cuộc, lúc này trước mặt hắn không có đối thủ, chỉ có mình hắn và những quân cờ.
- Nhạc tiên sinh.
Một âm thanh có chút khách khí từ phía sau vang lên.
- Xác nhận chưa?
Nhạc Chi Phong không quay đầu mà chỉ nhàn nhạt hỏi.
- Xác định, đúng như những gì Nhạc tiên sinh dự đoán, Tiêu Tiểu Kiện sở dĩ hết bệnh cũng không phải là kỳ tích, đó là do Hạ Thiên chữa trị. Mà Hàn Tiếu Tiếu kia cũng
xác định đã gặp Hạ Thiên và Mộc Hàm.
Trình Chí Cao trả lời:
- Xem ra Nhạc tiên sinh dự đoán không sai, Hạ Thiên thật sự là con trai của Tiêu Đại Minh, là Tiêu Tiểu Thiên.
- Tôi cũng không tin cái gì gọi là thượng đế và thiên sứ, cũng không tin có gì là kỳ tích, tất cả kỳ tích đều do con người làm ra.
Nhạc tiên sinh thản nhiên nói:
- Trong thủ đô này có thể làm cho một người bị bệnh bạch cầu trở nên như thường, hơn nữa lại chỉ mất thời gian ngắn, chỉ là thể là Hạ Thiên.
- Nhạc tiên sinh cao minh.
Trình Chí Cao ở bên kia nói một câu nịnh hót, sau đó tiếp tục hỏi:
- Sau đó chúng ta nên làm thế nào? Muốn lợi dụng người của Tiêu gia uy hiếp Hạ Thiên không?
- Tạm thời chúng ta chỉ cần nắm chặt người Tiêu gia là được.
Nhạc Chi Phong thản nhiên nói:
- Lợi dụng là phải lợi dụng, nhưng thời cơ lợi dụng cũng quan trọng, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất.
- Hiểu, tôi sẽ cho người theo sát bọn họ.
Trình Chí Cao khẽ gật đầu.
Nhạc Chi Phong cuối cùng cũng quay đầu nhìn Trình Chí Cao, vẻ mặt có chút lạnh lùng:
- Sự việc của Tiêu Đại Minh tạm thời không nói, mà tay súng sáng hôm nay đến tập kích Y Nhân Các tìm được chưa?
- Còn chưa tìm được.
Vẻ mặt Trình Chí Cao có chút bất an:
- Nhạc tiên sinh, chuyện này thật sự không phải tôi làm... ....
Nhạc Chi Phong khoát tay cản lời giải thích của Trình Chí Cao:
- Chí Cao, tôi và cậu đều hiểu rất rõ, Y tiểu thư thấy cậu là người tình nghi lớn nhất, tôi cũng không muốn truy cứu xem sự việc này có phải do cậu làm hay không, nhưng cậu nên hiểu, dù sự việc này do cậu làm hay người nào khác làm thì cũng phải tìm ra hung thủ, cậu hiểu chứ?
- Tôi hiểu.
Trình Chí Cao vội vàng gật đầu.
- Hiểu thì mau đi sắp xếp cho tốt.
Nhạc Chi Phong phất tay, rõ ràng có chút bất mãn.
- Nhạc tiên sinh, tôi xin đi trước.
Trình Chí Cao lên tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
... ....
Sáng hôm sau, thành phố Giang Hải.
Lãnh Băng Băng bị tiếng chuông cửa đánh thức, nàng vô thức sờ bên cạnh, cũng không có gì, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút thất lạc.
Vài phút sau Lãnh Băng Băng ăn mặc chỉnh tề đi xuống, khi đến cửa thì nàng thấy người bên ngoài, vì vậy mà không khỏi ngây người, nhưng cũng có chút thoải mái.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng mở cửa, người đến cũng là mỹ nhân tuyệt sắc và khêu gợi cực kỳ, tất nhiên nàng biết người này cũng như nàng, cũng cùng một người đàn ông.
Tuy Lãnh Băng Băng nổi tiếng khắp thành phố Giang Hải nhưng nàng cũng hiểu rõ, nếu so sánh với người phụ nữ trước mặt, nếu nói về danh tiếng thì đối phương còn lớn mạnh hơn. Hơn nữa danh tiếng của người này cũng không phải chỉ ở thành phố Giang Hải, vì nàng chính là nữ tỷ phú chủ tịch Diệp Mộng Oánh của tập đoàn Thiên Nam, bây giờ Diệp Mộng Oánh còn không chế thêm một tập đoàn mới thành lập được ba tháng và cũng nổi tiếng không kém, đó là tập đoàn Thần Y.
Khi thấy Lãnh Băng Băng thì trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh lộ ra nụ cười:
- Chồng để tôi đến đưa cho chị thứ này.
- Tôi biết rồi, chị vào đi.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu.
Khi thấy Diệp Mộng Oánh thì Lãnh Băng Băng cũng có chút buồn bực, nhưng ngay sau đó nàng nhanh chóng suy xét cẩn thận thì hiểu, nàng biết đối phương sẽ đưa đến, nhưng thật sự không ngờ sẽ tự mình đưa đến. Dù sao nàng cũng thấy sự kiện này Diệp Mộng Oánh chỉ tùy tiện tìm người đưa đến là được.
- Thuốc đưa cho chị, mỗi ngày uống một viên, có lẽ chồng đã nói với chị rồi.
Diệp Mộng Oánh đưa một chai thuốc cho Lãnh Băng Băng rồi vô ý nhìn khắp bốn phía, lại chợt hỏi một câu:
- Chồng đi rồi sao?
- Đã đi rồi... ....
Lãnh Băng Băng vừa tiếp nhận chai thuốc vừa trả lời, nhưng nàng vừa dứt lời thì cảm thấy có gì đó là lạ, Diệp Mộng Oánh này sao biết tối qua chồng qua đêm ở đây?
- Ngày hôm qua cậu ấy điện thoại cho tôi, nói tôi đưa thuốc đến cho chị Băng Băng, mà không nói đưa đến nơi nào, lúc đó tôi đã khẳng định cậu ấy ở đây.
Diệp Mộng Oánh hầu như biết rõ nghi vấn của Lãnh Băng Băng, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Bây giờ cậu ấy cũng không biết đang làm gì, rất thần bí, lần nào về cũng không cho ai biết rõ.
- Cậu ấy đã đi đêm qua.
Lãnh Băng Băng giải thích cho Hạ Thiên:
- Bây giờ có lẽ đã đến thủ đô, cậu ấy nói muốn cho người ta nghĩ mình luôn ở thủ đô, vì vậy cũng không nói cho ai biết.
- Đi suốt đêm, xem ra thật sự có chuyện.
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu, coi như nàng hiểu Hạ Thiên, muốn hắn thoát khỏi Lãnh Băng Băng và bỏ đi thì thật sự phải có quyết tâm rất lớn.
- Chị ngồi chơi nhé?
Lãnh Băng Băng chần chừ rồi hỏi.
- Không cần, tôi chỉ đến xem có cậu ấy hay không, cũng thuận tiện có một việc cần nói với chị.
Diệp Mộng Oánh mỉm cười:
- Trước đó tôi luôn vội vàng quản lý công ty, bây giờ dù là tập đoàn Thiên Nam hay Thần Y đều đã đi đến quỹ đạo, vì thế mà thời gian của tôi cũng đã nhiều hơn một chút. Tôi thấy chúng ta khi nào rảnh thì nên tâm sự một chút, coi như quy hoạch cho tương lai.
- Tương lai của chúng ta?
Lãnh Băng Băng có hơi sững sờ, khoảnh khắc này nàng cũng không hiểu ý của Diệp Mộng Oánh.
- Đúng vậy, tương lai của chúng ta, không riêng gì của chị và tôi, còn có Kiều Tiểu Kiều, Hinh Hinh... ....
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu:
- Chúng ta đều ở Giang Hải, có lẽ trước đó chúng ta cũng ít gặp mặt, cũng không thương lượng, như vậy cũng không tốt, tôi cảm thấy chúng ta nên tụ tập lại cùng nhau lập ra quy hoạch. Đáng lý ra việc này không phải do tôi nói ra, chỉ là tôi và Tiểu Kiều có nói chuyện một phen, Tiểu Kiều tuy thông minh giỏi giang nhưng còn nhỏ tuổi, có một vài việc còn chưa đủ kinh nghiệm, vì thế cô ấy cảm thấy nên để tôi đến nói chuyện với mọi người thì hay hơn.
- Tôi cũng không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ muốn sinh đứa bé cho hắn, sau đó nuôi con lớn lên, vậy thôi.
Lãnh Băng Băng trầm mặc một lúc rồi khẽ nói.
- Nhưng sự việc không đơn giản như vậy.
Diệp Mộng Oánh khẽ lắc đầu:
- Bây giờ chị có con, nhà mà chồng xây trên đảo cũng đã sắp xong, sau này chúng ta sẽ dời đến đó, sẽ ở cùng một chỗ. Thật ra trước đó chúng ta có thể ở chung, có thể quy
hoạch tương lai, ai cần làm gì, nếu không sau này sẽ loạn.
Diệp Mộng Oánh nói đến đây thì khẽ cười:
- Thật ra chị cũng đừng quá quan tâm, tôi chỉ hy vọng mọi người có thể liên lạc với nhau, có gì cùng thương lượng, sau này sẽ là người một nhà.
"Người một nhà?"
Trong lòng Lãnh Băng Băng bùng lên cảm giác nói không nên lời, hình như cái nhà này cũng quá lớn rồi.
Lãnh Băng Băng nhìn Diệp Mộng Oánh, nàng trầm mặc một lúc rồi cuối cùng mở miệng:
- Chị thật sự không thèm quan tâm sao?
- Cùng nhau vui vẻ là tốt.
Diệp Mộng Oánh hầu như trả lời câu hỏi của Lãnh Băng Băng không chút do dự.
Lãnh Băng Băng cũng không tiếp tục hỏi lại, thật ra đối với nàng thì có quan tâm hay không cũng chẳng còn quan trọng, nàng biết chuyện cần thiết là mình có thể ở
cùng một chỗ với hắn.
- Nếu các chị có chuyện gì cần thương lượng, chỉ cần cho tôi biết, tôi sẽ đi.
Lãnh Băng Băng nói rất nhỏ.
Trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh lộ ra nụ cười vui mừng, nàng khẽ gật đầu:
- Tôi về công ty trước, chị chú ý bảo vệ sức khỏe, có gì cứ liên hệ với tôi hoặc là Kiều Tiểu Kiều.
Diệp Mộng Oánh cũng không ở lại lâu, nàng nhanh chóng rời khỏi biệt thự của Lãnh Băng Băng, còn Lãnh Băng Băng ngồi ngây người trong phòng khách một lúc mới nhớ mình còn phải đến cục công an.
... ....
Thủ đô.
Y Nhân Các.
Thập Cửu muội đang đi tới đi lui trong sân, nhìn có vẻ tùy ý nhưng thực tế đang bảo hộ phòng ngủ của Y Tiểu Âm.
- Á!
Một tiếng thét sợ hãi từ phòng ngủ truyền ra, là âm thanh của Y Tiểu Âm.
Vẻ mặt Thập Cửu muội chợt biến đổi, nàng nhanh chóng đi đến phòng ngủ, không nói nhiều lời mà phá cửa phóng vào hỏi:
- Y tiểu thư, chị không sao chứ?
Thập Cửu muội vưa nói xong thì chợt cảm thấy xấu hổ, sau đó nàng không đợi Y Tiểu Âm trả lời mà xoay người khẽ nói:
- Xấu hổ quá, tôi thật sự còn chưa thấy gì.
Thập Cửu muội nhanh chóng bỏ đi, nàng còn thuận tay đóng cửa lại, tất nhiên không phải nàng chưa thấy gì, mà nàng thấy khá rõ. Y Tiểu Âm nằm trên giường, nằm trên là một người đàn ông, mà người đó là Ám Hoàng, là Hạ Thiên.
Khoảnh khắc này Y Tiểu Âm nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Tên khốn cậu vào từ khi nào?
Đáng tiếc là Hạ Thiên không trả lời, hắn đang ngủ o o.
- Cậu đứng lên cho tôi!
Y Tiểu Âm muốn đẩy Hạ Thiên ra, đáng tiếc nàng dùng hết sức cũng không thể lay động hắn.
Khi thấy Hạ Thiên ngủ rất ngon, Y Tiểu Âm nhớ tên khốn này từng làm chuyện cầm thú với mình, nàng chợt nổi điên:
- Tên khốn, tôi giết cậu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Y Tiểu Âm cầm lấy con dao gọt trái cây đâm về phía Hạ Thiên, đâm vào bụng.