- Nói cho hắn biết, tôi không khỏe, cũng không muốn gặp ai cả.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói, sau đó nàng đứng lên đi vào phòng trong, A Cửu cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Thập Cửu muội tất nhiên cũng không nói thêm điều gì, nàng nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Y Tiểu Âm cũng không quan tâm đến phản ứng của Nhạc Chi Phong, bây giờ nàng chỉ quan tâm đến sự an toàn của mình và A Cửu.
Còn Âm Y môn hoặc là Hạ Thiên đối với nàng cũng không còn quá quan trọng.
Tất nhiên Y Tiểu Âm không quan tâm đến Hạ Thiên cũng không có nghĩa là ở thủ đô này không có người không quan tâm, lúc này Đại tiểu thư ở Thường gia sau khi bận rộn cả buổi tối không thấy Hạ Thiên thì lập tức điện thoại đi, nhưng rõ ràng là bên kia tắt máy.
- Chồng chạy đi đâu rồi nhỉ?
Sở Dao thầm nói:
- Chẳng lẽ lại đi yêu đương vụng trộm với Tống Ngọc Mị kia rồi?
Sở Dao thầm oán Tống Ngọc Mị vài câu, sau đó cũng không muốn tiếp tục đi tìm Hạ Thiên.
Thực tế bây giờ nàng có việc cần hoàn thành, đó chính là hắc đạo thủ đô trên danh nghĩa là thống nhất, nhưng nếu thật sự muốn dung nhập thế lực của Bạch Tiểu Lỗi và Thường gia lại với nhau thì còn cần nhiều thời gian. Nhưng đối với một người từ nhỏ đến lớn đều vùng vẫy trong hắc đạo như Sở Dao thì căn bản không có vấn đề, hơn nữa còn là chuyện mà nàng thích làm nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
... ....
Thành phố Giang Hải.
Biệt thự số mười ba khu dân cư Cảnh Uyển.
Lãnh Băng Băng chợt giật mình thức giấc, nàng nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn hai giờ chiều.
- Trời ạ, không ngờ lại ngủ mất.
Lãnh Băng Băng ầm nói một câu, chưa đến mười hai giờ trưa thì nàng đã về nhà, vì chờ Hạ Thiên mà nàng không ăn cơm trưa chỉ ăn hai quả táo, còn tiêu diệt vài quả ô mai.
Bây giờ ô mai trong siêu thị cũng không nhiều loại, vì vậy nàng cũng không có nhiều lựa chọn, sau khi ăn xong thì nàng ngồi trên ghế sa lông xem tivi, nào ngờ mới xem
được một lúc đã ngủ đến bây giờ mới tỉnh lại.
Lãnh Băng Băng xoa đầu, nàng vô thức nhìn khắp bốn phía nhưng không thấy hình bóng quen thuộc kia, vì thế nàng có chút thất lạc, xem ra hắn vẫn chưa về.
- Hay là lên lầu đi ngủ?
Lãnh Băng Băng phát hiện mình khá buồn ngủ, vì vậy mà đứng lên định đi lên lầu, nhưng nàng vừa đứng lên đã ngây người, vì nàng thấy một người từ phòng bếp đi ra.
- Băng Băng, chị đã tỉnh rồi.
Người này nở nụ cười sáng lạn với nàng, đó là Hạ Thiên.
- Cậu...Cậu về từ khi nào?
Lãnh Băng Băng sững sờ hỏi.
- Vừa mới về, thấy chị Băng Băng còn ngủ, vì vậy tôi cũng không muốn quấy rầy.
Hạ Thiên đi đến bên cạnh Lãnh Băng Băng, hắn ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, sau đó ôm nàng đặt lên ghế sa lông:
- Băng Băng, tôi đã giúp chị kiểm tra cơ thể, chị không ó vấn đề gì cả, tôi cũng đã giúp chị châm cứu, sau này cũng không còn nôn ói quá nghiêm trọng nữa, trừ khi ngửi phải mùi hương khó chịu, chắc chắn sẽ không nôn ói. Mặt khác tôi còn có một phương thuốc dưỡng thai, sẽ đưa đến cho mỹ nữ tỷ tỷ, đợi đến khi tập đoàn Thần Y bên kia chuẩn bị tốt dược liệu sẽ đưa đến tay chị, lúc đó mỗi ngày chị uống một chút, con của chúng ta sẽ không có vấn đề.
- Ừ!
Lãnh Băng Băng khẽ lên tiếng, trong lòng cũng hiểu, Hạ Thiên trở về có lẽ chỉ trong thời gian ngắn, nếu không hắn cũng chẳng sắp xếp hết tất cả thế này.
Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, nàng dịu dàng hỏi:
- Sự việc của cậu ở thủ đô thế nào rồi? Cậu đã gặp qua cha mẹ đẻ chưa?
- Sự kiện kia đã được giải quyết, tôi đã giúp bọn họ cứu con trai, sau này hai bên sẽ không còn liên quan gì nữa.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Nhưng ở thủ đô còn có một sự kiện khác, bây giờ đám người kia đều cho rằng tôi đang bị thương, sẽ có một nhóm người muốn đến gây phiền.
- Cho rằng cậu bị thương?
Lãnh Băng Băng có chút kỳ quái.
- Cũng không có gì, tôi cố ý giả vờ bị thương để dụ kẻ địch ra. Băng Băng, chúng ta không nói đến vấn đề này nữa, tôi thật sự rất nhớ chị.
Hạ Thiên rõ ràng không muốn hoang phí thời gian ở sự việc vô nghĩa kia:
- Băng Băng, tôi vừa kiểm tra cơ thể chị, bây giờ càng muốn kiểm tra kỹ càng hơn, có được không?
Hạ Thiên vừa nói vừa di chuyển hai tay lên người Lãnh Băng Băng, dùng khát vọng đối với cơ thể của nàng để trực tiếp biểu hiện điều mình cần.
- Đừng.
Lãnh Băng Băng bắt được hai tay của Hạ Thiên, nàng tất nhiên hiểu Hạ Thiên muốn kiểm tra cẩn thận hơn là làm gì, trong lòng nàng cũng không muốn bài xích hắn làm như vậy, nhưng bây giờ nàng thật sự có chút cố kỵ.
Có lẽ vì lo lắng Hạ Thiên mất hứng nên Lãnh Băng Băng khẽ giải thích:
- Tôi đã đọc qua sách, trước khi mang thai ba tháng không nên làm vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con... ....
- Tôi là thần y, không có việc gì.
Hạ Thiên nói thật nhỏ:
- Trước đó tôi đã thi châm cho chị, dù chúng ta có làm gì cũng không ảnh hưởng đến đứa bé.
- Thật sự...Thật sự không việc gì sao?
Lãnh Băng Băng không quá yên tâm.
- Tất nhiên là sự thật, đó là con của chúng ta, sao tôi có thể làm nó gặp chuyện không may?
Hạ Thiên dùng giọng không chút do dự nói, hai tay vẫn tiếp tục sờ soạng trên người Lãnh Băng Băng.
- Vậy thì cứ làm theo ý cậu.
Lãnh Băng Băng quyết định tin tưởng Hạ Thiên, nếu hắn nói không có vấn đề gì, nhất định là không có gì. Vì vậy nàng nhanh chóng mở rộng cơ thể chào đón sự tấn công của hắn.
... ....
Bảy giờ tối, trong một khu dân cư ở thủ đô.
Tiêu Thủy Sinh và Hàn Tiếu Tiếu vừa mới dùng cơm tối, sau đó bọn họ mở tivi lên xem tin thời sự, nhưng bây giờ cả hai đều có tâm tư, khó thể tập trung.
- Tiếu Tiếu, em nói xem, chúng ta có nên đến Đông Cảng hay không?
Tiêu Thủy Sinh trầm mặc một lúc rồi hỏi.
- Em cũng không biết, chúng ta ở đây cũng là thành phần trí thức, có nhà có xe và cũng có hộ khẩu thủ đô, nhưng cuộc sống tương đối khó khăn, dù thế nào cũng thấy không đủ tiền.
Hàn Tiếu Tiếu cũng có chút khó xử:
- Anh Đại Minh lần này sẽ cho anh quản lý công ty, tiền lương cũng tăng gấp đôi, cộng thêm cổ phần nữa là rất tốt, em cũng rất động tâm. Nhưng vấn đề là Đông Cảng
dù sao cũng không phải là thành phố lớn, chúng ta đến đó cũng giống như đi làm công, mà ở lại thủ đô thì khác, người ta chỉ cần biết anh ở thủ đô là xem như đại nhân vật.
- Anh cũng không muốn để người ta xem thế nào, chỉ là chúng ta sống ở đây đã nhiều năm, đã có thói quen sống ở đây, nếu thay đổi chỗ khác thì thật sự có chút không thích ứng. Nhưng đãi ngộ bên phía Đông Cảng thật sự làm cho anh phải động tâm, quan trọng là anh Đại Minh bây gời rất tín nhiệm chúng ta, mà anh ấy cũng cần tìm một người có thể tin được để quản lý công ty, nếu anh đi sẽ được trọng dụng. Chưa nói đến việc làm tổng giám đốc, làm phó giám đốc là bình thường.
Tiêu Thủy Sinh gần đây luôn nghĩ đến chuyện này, vài ngày trước Tiêu Đại Minh điện thoại đến mời đến làm quản lý, đãi ngộ cao, quan trọng là sau này sẽ cho Tiêu Thủy Sinh một phần cổ phần, điều này làm hắn rất động tâm.
- Nếu không anh đi đến đó trước xem thế nào.
Hàn Tiếu Tiếu suy nghĩ rồi nói.
- Nhưng công tác của anh bên này cũng rất bận rộn, căn bản không thể nào xin nghỉ được.
Tiêu Thủy Sinh có chút bất đắc dĩ.
- Keng keng!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tiêu Thủy Sinh thở dài, hắn nhìn vào mắt mèo, phát hiện đó là bảo vệ khu đân cư, vì vậy mới mở cửa.
Điều làm cho Tiêu Thủy Sinh bất ngờ chính là ngoài tên bảo vệ còn có một người đàn ông khác, có vẻ hơn ba mươi.
- Anh là... ....
Tiêu Thủy Sinh nhìn người đàn ông kia, lông mày khẽ nhíu lại.
- Tôi họ Trình.
Người đàn ông thản nhiên nói:
- Ông chủ Uông có lẽ đã nói với anh, hôm nay tôi muốn đến bái phỏng.
- A, anh là Trình thiếu gia?
Tiêu Thủy Sinh chợt trở nên cung kính:
- Mời, mời vào.
Trình thiếu gia xuất hiện thật sự làm cho Tiêu Thủy Sinh nhớ đến một cuộc điện thoại trước đó, đó là ông chủ công ty điện thoại đến, nói là có vị Trình thiếu gia sẽ đến tìm, nói phải tiếp đãi cho tốt, mặc kệ đối phương hỏi gì cũng phải thành thật trả lời, không nên đắc tội. Lúc đó Tiêu Thủy Sinh đã cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn cũng không suy xét quá nhiều, bây giờ thấy Trình thiếu gia tìm đến tận cửa mới có chút coi trọng.
Trình thiếu gia cũng không khách khí, hắn trực tiếp đi vào phòng, sau đó phất tay cho tên bảo vệ kia đi ra.
- Anh là Tiêu Thủy Sinh?
Sau khi tên bảo vệ rời khỏi nhà thì Trình thiếu gia nhìn Tiêu Thủy Sinh rồi mở miệng hỏi:
- Anh có biết một người tên là Tiêu Đại Minh không?
- Có!
Tiêu Thủy Sinh có chút chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu.
- Tiêu Đại Minh có một đứa con trai tên là Tiêu Tiểu Kiện, trước đó bị bệnh bạch cầu nhưng đột nhiên hết bệnh, việc này anh cũng biết chứ?
Trình thiếu gia lại hỏi.
Tiêu Thủy Sinh khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, chúng tôi vẫn cảm thấy đó là kỳ tích.
- Nghe nói trước khi Tiêu Tiểu Kiện khỏi bệnh thì có một cặp nam nữ xuất hiện trong phòng và chợt biến mất một cách thần bí, có phải không?
Trình thiếu gia tiếp tục hỏi.
- Điều này...Tôi thật sự không biết... ....
Tiêu Thủy Sinh có chút ngượng ngùng, hắn lắc đầu:
- Lúc đó tôi không có mặt trong phòng bệnh, chỉ có vợ tôi ở đó mà thôi.
- Đúng vậy!
Hàn Tiếu Tiếu đón lời:
- Quả thật có người vào, tôi thấy bọn họ giống như thượng đế và thiên sứ.
Trình thiếu gia lấy ra hai tấm ảnh đưa cho Hàn Tiếu Tiếu:
- Chị xem, có phải một nam một nữ này là bọn họ không?
Hàn Tiếu Tiếu nhận lấy tấm ảnh nhìn một chút rồi ngẩn ngơ:
- Điều này, người đàn ông có vẻ hơi giống... ....
- Chị xem tấm ảnh người phụ nữ đi.
Trình thiếu gia ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
Hàn Tiếu Tiếu cầm lấy tấm hình và nhìn thoáng qua, sau đó lập tức hô lên:
- Á, cô ấy, đúng là cô ấy, tóc vàng, rất đẹp, như thiên sứ.
Sau khi đối chiếu thì Hàn Tiếu Tiếu khẽ gật đầu:
- Không sai, chính là bọn họ, là hai người bọn họ.
- Các người có quan hệ rất thân thiết với Tiêu Đại Minh sao?
Trình thiếu gia thu hồi tấm ảnh:
- Vậy các người nói cho bọn họ biết một chuyện.
- Không biết chuyện mà Trình thiếu gia muốn nói là gì?
Tiêu Thủy Sinh vội vàng hỏi.
- Nói cho Tiêu Đại Minh biết, đứa con ông ta cần tìm đang ở thủ đô.
Trình thiếu gia thản nhiên nói;
- Thuận tiện chúc mừng ông ta, con của ông ta là thần y đệ nhất thiên hạ, là Hạ Thiên.