Triệu Vũ Cơ nhìn điện thoại của Hạ Thiên, lại nhìn bàn tay của hắn đang ôm lấy nàng, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ nhận điện thoại, sau đó bấm số của Triệu Công Tử.
- Hạ Thiên?
Âm thanh của Triệu Công Tử truyền ra trong điện thoại có chút kinh ngạc, rõ ràng hắn biết dãy số này là của Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên chủ động điện thoại đến làm hắn thật sự bất ngờ.
- Đại ca, là em.
Triệu Vũ Cơ có chút ngại ngùng, giống như đang yêu đương vụng trộm mà bị người ta phát hiện ra vậy.
- Tiểu Vũ, là em à?
Triệu Công Tử cũng hiểu ra, thì ra em gái của mình đang ở cùng với Hạ Thiên.
- Đại ca, em đã hỏi cậu ấy về sự việc với Y Tiểu Âm.
Triệu Vũ Cơ nhanh chóng nói đến chính sự:
- Cậu ấy không có đường sống vẹn toàn, hay là anh nghĩ biện pháp để Nhạc Chi Phong buông tay đi.
- Không chút khả năng quay đầu sao?
Triệu Công Tử lúc này đã nhíu mày.
- Đại ca, không phải anh không biết cậu ấy, phụ nữ chưa đến tay sẽ không tha, mà đến tay thì sẽ không thả.
Triệu Vũ Cơ nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng hàm súc nói.
- Phụ nữ đến tay?
Triệu Công Tử chợt hiểu ra:
- Tiểu Vũ, ý em nói là hắn và Y Tiểu Âm đã có quan hệ thân mật?
- Vâng!
Triệu Vũ Cơ cho Triệu Công Tử câu trả lời khẳng định:
- Thật ra...Đại ca, điều này cũng nói rõ Y Tiểu Âm không thích Nhạc Chi Phong, sự việc chỉ là Nhạc Chi Phong tự mình đa tình, vì vậy hãy để Nhạc Chi Phong đừng dây dưa ở chuyện này nữa.
- Sự việc cũng không dễ dàng gì.
Triệu Công Tử khẽ thở dài:
- Thế này vậy, em nói cho Hạ Thiên, bây giờ dù sao cậu ấy cũng đang giả vờ bị thương, vì vậy bây giờ bảo hắn đừng ra tay, anh sẽ giải quyết với Nhạc Chi Phong. Nếu anh không tự giải quyết được, anh sẽ nói rõ cho cậu ấy biết, đến khi đó cậu ta tự mình ra tay cũng không muộn.
- Được rồi, đại ca, em sẽ nói cho cậu ấy biết.
Triệu Vũ Cơ đáp ứng.
- Anh đã hẹn tối nay sẽ dùng cơm với Nhạc Chi Phong, bây giờ anh phải đi, đến tối sẽ điện thoại cho em.
Triệu Công Tử trầm ngâm một chút rồi nói.
- Vâng, đại ca, tạm biệt.
Triệu Vũ Cơ chủ động cúp điện thoại.
Triệu Vũ Cơ trả điện thoại cho hạ thiên, nàng mở miệng nói:
- Đại ca để tôi nói cho cậu biết, tạm thời không cần phải... ....
- Tôi nghe thấy rồi.
Hạ Thiên cắt đứt lời Triệu Vũ Cơ:
- Vợ Đại Yêu Tinh, trước tiên đừng nhắc đến những vấn đề kia, trước tiên tôi sẽ giúp chị tẩy tủy. Gần đây ở thủ đô xuất hiện vài tên rất lợi hại, tôi cũng phải làm cho chị trở nên lợi hại hơn, nếu không sau này chị sẽ gặp nguy hiểm.
- Được rồi.
Triệu Vũ Cơ cũng không từ chối, nàng cũng biết đến chuyện tẩy tủy của Hạ Thiên, biết nó sẽ đem lại cho mình rất nhiều chỗ tốt. Điều duy nhất không tốt chính là Hạ Thiên sẽ thừa dịp tẩy tủy cho nàng để chiếm nhiều tiện nghi, nàng căn cứ vào kinh nghiệm được tẩy tủy của Yêu Yêu mà khẳng định bây giờ mình phải cởi sạch trước mặt hắn.
Hạ Thiên được sự cho phép của Triệu Vũ Cơ, vậy là hắn lập tức tẩy tủy, hắn đặt nàng xuống ghế nằm bên cạnh bể bơi, sau đó dùng ngân châm đâm vào người nàng.
Triệu Vũ Cơ chợt có chút bất ngờ, sắc lang này không nhân cơ hội lột đồ của nàng sao?
Mười phút sau Hạ Thiên cuối cùng cũng cởi quần áo của Triệu Vũ Cơ rồi ném nàng vào trong bể bơi, mà bây giờ nàng mới hiểu, đây là tác phong của sắc lang Hạ Thiên.
Chỉ vài phút sau Triệu Vũ Cơ lại cảm thấy không bình thường, vì sau khi nàng được tắm rửa sạch sẽ và lên bờ thì đối phương lại mặc áo tắm vào cho nàng, sau đó dạy
nàng luyện công.
Hạ Thiên dạy cho Triệu Vũ Cơ một bộ tâm pháp Tiên Nữ, nghe nói sau khi học xong thì có thể biến thành tiên nữ. Dù nàng có chút buồn bực nhưng vẫn quyết định tin tưởng hắn, nhưng nàng thấy cái tên tâm pháp Tiên Nữ này nhất định là do hắn đặt ra, vì trên đời này sợ rằng chẳng có tâm pháp nào có tên như vậy.
Khi Triệu Vũ Cơ đang tu luyện tâm pháp Tiên Nữ thì đại ca của nàng là Triệu Công Tử đang ngồi trong một gian phòng ở lầu ba Phong Nhạc Hiên, bên trong còn có một
người khác, đó là Nhạc Chi Phong. Nhưng lúc này Triệu Công Tử không phải đang dùng cơm với Nhạc Chi Phong, hắn đang đánh cờ với Nhạc Chi Phong, không phải cờ vây, là cờ tướng.
Phong Nhạc Hiên ít nhất cũng là nơi bình thường đối với những người bình thường, cũng là một khu vực để người ta có tể đánh cờ, uống trà. Nhưng cũng giống như Bạch Ngọc Lâu của Bạch Tiểu Lỗi, Phong Nhạc Hiên thuộc về địa bàn của Nhạc Chi Phong, mỗi khi Nhạc Chi Phong có khách quý thường đưa đến chỗ này.
- Công Tử, tốt của cậu không nên qua sông, nếu không sẽ bị tôi ăn sạch.
Nhạc Chi Phong đột nhiên mở miệng nói.
- Nhạc tiên sinh, nếu tốt qua sông thì chỉ tiến mà không lùi.
Triệu Công Tử mỉm cười:
- Vì vậy tôi cũng thật sự không muốn cho nó qua sông.
- Công Tử, cậu sai rồi tốt qua sông sẽ tiến vào tình cảnh không thể lùi, mà chưa qua sông thì dư âm quay về càng lớn, vì vậy nên qua sông thì qua, nếu không sẽ là toi mạng.
Nhạc Chi Phong dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Vẫn là Nhạc tiên sinh cao minh.
Triệu Công Tử tán thưởng một câu:
- Nhưng tốt qua sông vẫn còn quyết định bởi người đánh cờ, chúng nó không thể tự mình làm chủ được. Mà nhiều khi chúng ta cũng là tốt, người đánh cờ là kẻ khác mà
không phải chính mình.
- Thế sự như bàn cờ, xã hội là một bàn cờ lớn, có vài người tưởng mình là kỳ thủ nhưng thật ra chỉ là quân cờ mà thôi, nhưng quân cờ có khi cũng biến thành người đánh cờ, mà người đánh cờ cũng có khi biến thành quân cờ.
Nhạc Chi Phong vừa nói vừa ăn mất một tốt của Triệu Công Tử:
- Công Tử, điều chúng ta cần làm tận dụng nhiều khả năng để làm người đánh cờ, mà thân là người đánh cờ phải biết buông tha, ví dụ như vứt sạch một đám tốt.
- Nhạc tiên sinh, vấn đề là vứt bỏ ai thì tốt?
Triệu Công Tử khẽ thở dài:
- Có lẽ Nhạc tiên sinh cũng nên bỏ qua vài thứ, có một số ít người là thứ nên buông tha.
- Công Tử, bây giờ cậu muốn đến làm thầy của tôi sao?
Nhạc Chi Phong thản nhiên nói.
- Trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, người ngoài tỉnh táo kẻ bên trong u mê, tôi chẳng qua chỉ đứng ở góc độ người ngoài cuộc để nói vài lời mà thôi.
Triệu Công Tử lắc đầu:
- Y Tiểu Âm đã đến thủ đô được ba năm rồi phải không?
- Đúng vậy, đã ba năm, nếu nói một cách nghiêm khắc thì là ba năm ba tháng.
Nhạc Chi Phong dùng giọng không nhanh không chậm trả lời.
- Nhạc tiên sinh, Y tiểu thư là người thông minh, cũng là cô gái có chủ kiến, ba năm qua cô ấy luôn duy trì khoảng cách với Nhạc tiên sinh, mà cô ấy mới quen Hạ Thiên chưa đến ba tháng cũng đã trao thân, anh không biết đây thật ra không phải là vấn đề của Hạ Thiên, mà là lựa chọn của Y tiểu thư sao?
Triệu Công Tử chậm rãi nói.
- Cậu nói gì?
Nhạc Chi Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Công Tử, quân cờ trên tay cũng rơi xuống:
- Cậu nói, Y tiểu thư đã trao thân cho Hạ Thiên?
- Đúng vậy. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Triệu Công Tử nhìn thẳng vào Nhạc Chi Phong:
- Nhạc tiên sinh, ván đã đóng thuyền, điều này không thể nào cải biến được.
- Sao cậu biết chuyện này?
Trong mắt Nhạc Chi Phong bắn ra hai luồng tinh quang.
- Nhạc tiên sinh, tôi vừa thông qua một con đường để biết đây là sự thật.
Triệu Công Tử nói.
Nhạc Chi Phong nhìn Triệu Công Tử, khoảng mười giây sau hắn không nói gì.
- Xem ra lời đồn Triệu gia và Hạ Thiên cắt đứt quan hệ chỉ là giả.
Nhạc Chi Phong cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu có hơi lạnh:
- Đêm nay cậu đến đây không phải có ý muốn giúp tôi, mà là vì giúp Hạ Thiên, tôi nói không sai đấy chứ?
- Nhạc tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không muốn giúp bất kỳ ai, tôi chỉ muốn làm người hòa giải, vì tôi không hy vọng hai bên xung đột với nhau, điều này không có lợi cho cả hai bên.
Triệu Công Tử lắc đầu nói.
- Cậu đã nói với Hạ Thiên những lời này chưa?
Nhạc Chi Phong thản nhiên nói:
- Chỉ sợ hắn không cho là như vậy.
- Nhạc tiên sinh, Hạ Thiên là loại sẽ liều mạng vì phụ nữ, theo tôi được biết thì Nhạc tiên sinh cũng không xem loại người này là đối thủ thật sự, nói cách khác thì anh rất
xem thường loại đàn ông quá quan tâm đến phụ nữ của mình.
Triệu Công Tử chậm rãi nói:
- Vì vậy tôi thấy Nhạc tiên sinh không phải là loại người này, chắc chắn sẽ không vì một người phụ nữ mà sinh ra xung đột với Hạ Thiên.
- Y tiểu thư không phải là một người phụ nữ tầm thường.
Giọng điệu của Nhạc Chi Phong có chút trầm thấp:
- Mặt khác sự việc lần này không chỉ liên quan đến phụ nữ, còn là vấn đề mặt mũi.
- Nhạc tiên sinh, theo tôi biết thì trước đây Hạ Thiên cũng không biết có sự hiện hữu của anh, vì vậy hắn cũng không có chủ tâm làm khó anh.
Triệu Công Tử giải thích một câu.
- Điều này không quan trọng, quan trọng là kết quả, hắn đã để tôi không thể nào ngẩng mặt lên ở thủ đô.
Trong giọng nói của Nhạc Chi Phong mơ hồ có chút tức giận:
- Công Tử, cậu cũng đừng nói nữa, nếu cậu giúp tôi, tôi sẽ rất cảm kích, nhưng nếu cậu chỉ biết đến làm thuyết khách, cậu nên về đi.
- Nhạc tiên sinh, thật ra tôi đang giúp anh.
Triệu Công Tử chậm rãi nói:
- Nhưng nếu anh nhất định phải giữ lấy mặt mũi, tôi đây cũng không thể cưỡng cầu, tôi chỉ hy vọng Nhạc tiên sinh có thể suy xét lại. Có một câu tôi muốn nói với Nhạc tiên sinh, Hạ Thiên bây giờ đã không giống như trước kia khi đến thủ đô, cậu ta đã mạnh hơn rất nhiều.
- Công Tử, tôi cũng không còn là Nhạc Chi Phong mười lăm năm trước.
Nhạc Chi Phong cuối cùng cũng thả quân cờ trong tay ra:
- Chiếu tướng, cậu thua rồi.
Triệu Công Tử cười nhạt một tiếng:
- Nhạc tiên sinh, ván cờ đã chấm dứt, tôi cũng nên cáo từ, hy vọng chúng ta còn cơ hội để tiếp tục đánh cờ.
- Không tiễn.
Nhạc Chi Phong vẫn ngồi ngay tại chỗ.
Triệu Công Tử không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng lên rồi nhanh chóng rời khỏi Phong Nhạc Hiên, biến mất trong màn đêm.
Đêm nay thủ đô cũng giống như bình thường, nhưng thực tế lại có một tình cảnh mưa máu gió tanh, tất nhiên cũng không phải vì Nhạc Chi Phong làm ra, cũng không phải là Hạ Thiên làm ra, đó là Sở Dao cùng Bạch Tiểu Lỗi và Thường Tiểu Bảo chính thức khởi động hành động nhằm vào Biên Vân Hiệp.
-o0o-