Toàn bộ thân rắn của Lục Ngạn đều tỏa ra hàn khí, Loan Loan vậy mà một chút sợ sệt cũng không có. Bé ngẩng đầu rắn lên, lộ ra cái trán màu hồng nhạt trườn vừa phía Lục Ngạn, giọng nói nũng nịu hừ hừ: "Này nha, bị ăn hai bắt được gòi...~"
Lục Ngạn lạnh lùng nhìn xuống Loan Loan, nửa người trên khôi phục thân hình bán khỏa thân, bả vai lộ ra ngoài có thể nhìn thấy một ít vảy phản quang. Một tay y tóm chặt bảy tấc của Loan Loan, gỡ bé từ trên người Bạch Tiểu Hổ xuống.
Loan Loan bị người nắm mệnh môn, thân thể lắc lư một thoáng trong không trung liền cuốn lấy cánh tay Lục Ngạn, chóp đuôi càng ngày càng mò lên vai y, oan ức ba ba chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh: "Loan Loan muốn ăn hai..."
Giáo huấn đã đến bên miệng Lục Ngạn nhất thời nuốt xuống, y nhấc mi mắt lên, nhàn nhạt đảo qua Bạch Tiểu Hổ, xác nhận đối phương chỉ bị dọa đến mặt có hơi tái nhợt xong, liền buông lỏng tay ra.
"Không phải mỗi ngày đều gặp mặt sau?", Lục Ngạn chọt cái trán bé tí của Loan Loan, sừng sộ lên nói, "Lại ham chơi."
Loan Loan kì kèo quấn lấy ngón tay Lục Ngạn, ngữ khí lộ ra bất lực đáng thương cùng nhỏ yếu: "Loan Loan ở nhà một mình, phòng ốc vừa rộng lớn, Loan Loan sợ, muốn ăn hai hun nhẹ ôm một cái, chơi trốn tìm với Loan Loan."
Trong mắt Lục Ngạn lộ ra bất đắc dĩ cùng nuông chiều, liếc nhìn tầm mắt bạch Tiểu Hổ lom lom ngó mình, nghiêm mặt nói: "Đêm nay không được, đêm nay anh hai có việc."
Bạch Tiểu Hổ núp trong tủ treo quần áo, yếu ớt lên tiếng: "Tôi có một đề nghị, người thân quan trọng nhất, không thì cậu..."
Lục Ngạn lạnh lùng đánh gãy lời cậu: "Còn không lăn ra khỏi tủ quần áo của tôi?"
Bạch Tiểu Hổ nghẹn họng, đàng hoàng bò ra khỏi tủ. Chân cậu vừa chạm xuống đất, bỗng nhiên cảm thấy một tầm mắt hừng hực rơi vào chân cậu, như muốn nhìn xuyên qua chân cậu luôn.
Bạch Tiểu Hổ hơi co ngón chân lại, ngập ngừng nói: "Tôi không phải cố ý..."
Lục Ngạn nhìn chằm chằm giày trên chân Bạch Tiểu Hổ, sắc mặt khó coi như nuốt nguyên một chai nước khổ qua. Bỗng nhiễn ánh mắt y mở to——
Trên ban công phòng ngủ, một con hổ nhảy sổ ra. Dáng người thoăn thoắt mà uy mãnh, mang theo tư thế khí thôn sơn hà, phá tan cửa kính. Nương theo mảnh vỡ trong vắt phản chiếu ánh sáng lạnh, Trình Thiên Châu như anh hùng cái thế, xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Hổ.
Kinh hỉ trên mặt Bạch Tiểu Hổ còn chưa kịp lộ ra, một tia ánh bạc lóe qua trước mặt, chớp mắt liền bị Lục Ngạn dùng đuôi rắn to lớn quấn lấy vững vàng lôi đến bên cạnh người. Bạch Tiểu Hổ liều mạng dãy dụa nhưng không cách nào lay động mảy may. Cậu nhìn chằm chằm bề mặt vảy, lại nhìn một chút móng tay một tuần chưa cắt của mình.
Một bên khác vai Trình Thiên Châu đè thấp, trong mắt tất cả đều là sát ý: "Thả cậu ấy ra."
Lục Ngạn cười khẽ: "Mày mơ đi."
Bầu không khí dương cung bạt kiếm, phảng phất như động một cái liền bùng nổ.
Lục Ngạn bỗng cả người run lên, đuôi như bị ong mật đốt mà bung ra làm Bạch Tiểu Hổ lung lay lăn lộn chạy về hướng Trình Thiên Châu. Vẻ mặt Lục Ngạn biến đổi, muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, Trình Thiên Châu đã nhảy đến bên cạnh Bạch Tiểu Hổ, vững vàng bảo hộ người ở phía sau.
Trong không khí có mùi máu tanh.
Trình Thiên Châu cùng Lục Ngạn nhìn về ngón trỏ máu me đầm đìa của Bạch Tiểu Hổ, một cái là ánh mắt đầy đau lòng, một cái là sắc mặt tái nhợt.
Ngay vừa nãy, khi Bạch Tiểu Hổ dùng móng tay xốc vảy Lục Ngạn lên. Chẳng qua Lục Ngạn chỉ đau một chút, mà nửa cái móng tay của Bạch Tiểu Hổ lại bị gãy.
Lục Ngạn tiện tay xóa vết máu dính trên đuôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Hổ núp sau lưng Trình Thiên Châu, rõ ràng đau đến run môi, trán phủ đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại không nói tiếng nào, chỉ cảnh giác theo dõi y.
"Ăn hai, ăn đau hăm?", Loan Loan ngẩng cái đầu mập mập hình tam giác lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm máu tươi trên tay Bạch Tiểu Hổ, nóng lòng muốn thử, "Loan Loan giúp ăn hai cắn nại."
Một đôi xà đồng xanh lục nhưng lại có nhiệt độ cực nóng, phảng phất như không phải bé đang nhìn người mới nãy còn trốn trong tủ quần áo chung với bé, mà là một con mồi thịt mềm máu ngọt.
Lục Ngạn sờ sờ lưng trơn tuột của bé, nói: "Anh hai đã nói, không thể cắn người."
Ánh mắt vẫn rơi vào máu trên tay Bạch Tiểu Hổ.
Ánh mắt Loan Loan lóe lên tia tiếc nuối, bé phun lưỡi, tựa như đang hưởng thụ mùi máu tanh trong không khí, lẩm bẩm nói: "Vậy cũng tốt, em nghe nời ăn hai."
Trình Thiên Châu nhìn ra tham lam trong mắt Loan Loan, đuôi quét qua quét lại trên mặt đất, sau đó quấn lây eo Bạch Tiểu Hổ.
"Tiểu Hổ hiện tại cần cầm máu, chuyện tối nay sẽ không dễ dang bỏ qua như vậy.", ngữ khí Trình Thiên Châu bằng phẳng, "Sủng vật của mày là tao bắt được trong chuồng thỏ, vậy nên mới cho rằng là vườn trẻ nuôi thỏ. Mày trước tiên làm rõ đến cùng là ai bỏ sủng vật của mày vào trong đi rồi hẵng đến tìm tao tính sổ."
Dứt lời, Bạch Tiểu Hổ tự giác bò lên lưng anh, ôm thật chặt cổ Trình Thiên Châu. Trình Thiên Châu nhún người mấy cái, trong nháy mắt đã ra ngoài sân, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm của núi rừng.
Lục Ngạn trượt về phía trước vài bước, dừng lại trước một vũng máu nhỏ còn đọng lại. Loan Loan quấn trên bả vai y, thấy anh hai im lặng không lên tiếng, liền chậm rãi trườn xuống dưới.
"Loan Loan, em muốn làm gì?"
Loan Loan bò trên sàn nhà, lưỡi phun ra hướng tới bãi máu. Bọn họ giống với họ mèo như thế, đầu lưỡi có thể bắt giữ phần tử của mùi vị, so với mũi còn dễ phân biệt mùi hơn.
Bé mê mùi máu của Bạch Tiểu Hổ, nghe được Lục Ngạn nói, Loan Loan không hề trả lời, mà tiếp tục trườn về phía trước.
Sắc mặt Lục Ngạn đột nhiên biến đôi, cúi người nắm Loan Loan lên, để ngay trước mắt gấp giọng hỏi: "Khi nào thì bắt đầu?!"
Giọng nói Loan Loan mang theo vẻ ngây thơ hồ đồ: "Ăn hai, ăn nói gì cơ?"
"Anh nói," Lục Ngạn trầm giọng: "Từ khi nào em có ý nghĩ muốn uống máu?"
Loan Loan méo xệch đầu: "Nần trước sau khi cắn người, Loan Loan cảm thấy nước màu đỏ đỏ uống rất ngon, nhưng mà..."
Loan Loan ủ rũ cúi đầu xuống: "Nhưng mọi người đều hăm cho em cắn người, cái trên đất này hăm phải do Loan Loan cắn, tại sao hăm thể uống?"
Trong lòng Lục Ngạn từng trận phát lạnh, Xà tộc bọn họ là tộc có tỉ lệ xuất hiện bệnh rối loạn lưỡng cực thấp nhất trong tất cả thú tộc. Nhưng một khi đã mắc, cũng là tộc khó chữa nhất, đồng thời cả đời đều phải chịu quản chế.
Bởi vì Xà tộc bị bệnh này đều sẽ có dục vọng uống máu. Y không nghĩ tới, em trai của mình, vậy mà cũng có khả năng này, rõ ràng Loan Loan ngoại trừ có chút thích chơi, nhưng vẫn là một bé rắn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, tại sao lại như vậy...
......
Trình Thiên Châu cõng lấy Bạch Tiểu Hổ. anh có thể cảm giác được thân thể run rẩy của Bạch Tiểu Hổ. Trong lòng anh vừa vội vừa sợ, núi Hoàn Ô cùng Tê Hổ cách nhau cũng không gần. Trình Thiên Châu giảm tốc độ, chóp mũi ngửi ngửii, rốt cuộc tìm thấy thảo dược bên cạnh dòng suối.
"Tiểu Hổ, cậu trước tiên ngồi xuống, tôi tìm thảo dược cầm máu tiêu độc..."
Bạch Tiểu Hổ trượt từ lưng Trình Thiên Châu ngã xuống đất, Trình Thiên Châu quay đầu, nhìn thấy vết thương đã ngưng chảy máu, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Trình Thiên Châu thu lại gai trên lưỡi, nhẹ nhàng liếm vết máu xung quanh vết thương. Bạch Tiểu Hổ rụt về sau: "Đừng, quá bẩn."
Trình Thiên Châu: "Không sao, nước bọt của tôi có thể tiêu độc. Tôi dọn sạch xung quanh một chút."
Bạch Tiểu Hổ lúc này mới chịu đưa ngón trỏ ra. Trình Thiên Châu hạ mi mắt dùng đầu lưỡi mềm mại nhất, nhãn nhụi ôn nhu kích thích ý nhột trên ngón tay Bạch Tiểu Hổ, nhưng mà trước sau vẫn không dám đụng vào vết thương.
Tay đứt ruột xót, anh có thể tưởng tượng Bạch Tiểu Hổ có bao nhiêu đau. Vết thương trên đầu ngón tay kia như cũng liền với trái tim anh, anh cảm thấy từng nhịp đập trái tim cũng đau, cách gọi đại khái là lòng đau như cắt.
Đầu lưỡi Trình Thiên Châu vừa ẩm vừa ấm, đầu lưỡi mềm mại lướt qua thịt non giữa ngón tay, sau đó đi thẳng lên lòng bàn tay, ngón tay Bạch Tiểu hổ có hơi co lại.
Ngứa thật sự, còn có một loại cảm giác nóng bừng bên tay, để cậu thoáng quên đi đau đớn trên đầu ngón tay.
"Được rồi...", cậu nhỏ giọng nói, cảm giác có chút không thể nhịn nữa.
Trình Thiên Châu sau khi liếm khô vết máu trên tay cậu xong, cúi đầu ngoạm một miếng thảo dược lớn, nhai nát trong miệng rồi dùng đầu lưỡi đẩy qua vết thương của Bạch Tiểu Hổ.
Động tác của anh rất nhẹ, còn hơn cả lông chim nổi trên mặt nước, Bạch Tiểu Hổ vẫn không nhịn được "a" một tiếng, Trình Thiên Châu lập tức liền đứng hình.
Bạch Tiểu Hổ vội vàng nói: "Không đau đến vậy đâu, cậu tiếp tục đi."
Trình Thiên Châu còn cẩn thận hơn gấp bội bôi hết thảo dược lên vết thương, Bạch Tiểu Hổ dựa vào ánh trăng nhìn thấy trên mặt anh xanh lè, cười nói: "Có phải rất đắng hay không?"
Trình Thiên Châu nhổ mấy miếng vụn ra khỏi miệng, muốn quay đầu nốc nước suối súc miệng, nghe Bạch Tiểu Hổ lại ngừng lại nói: "Không đắng chút nào."
Bạch Tiểu Hổ không nhịn được hai mắt cong lên: "Cậu vẫn là mau mau súc miệng đi, đầu lưỡi đều tái rồi."
Trình Thiên Châu cụp tai, bé ngoan cúi đầu, dùng đầu lưỡi cuốn nước lên lại phun ra, sau đó đứng dậy cọ lên cổ Bạch Tiểu Hổ: "Được rồi, đầu lưỡi tôi sạch rồi."
"Chúng ta bây giờ làm sao xuống núi đây?", Bạch Tiểu Hổ xoa đầu to của Trình Thiên Châu, có chút lo lắng, "Cậu cũng không thể cứ thế mà xuống núi được, cùng lắm thì cũng không được khỏa thân chứ?"
Núi Hoàn Ô ngay cạnh nội thành, xuống núi chính là khu dân cư. Vậy nên Bạch Tiểu Hổ mới lo lắng như vậy.
Trình Thiên Châu: "Không sao, tôi lái xe tới, điện thoại di động cũng để trên xe."
"..." Bạch Tiểu Hổ, "Mấy cậu hình như đều không có bằng lái xe mà ha..."
Trình Thiên Châu quẫy đuôi: "Chờ chút mình đi sẽ không có cảnh sát đâu."
Lúc trên xe Bạch Tiểu Hổ hỏi về mâu thuẫn giữa anh cùng Lục Ngạn, Bạch Tiểu Hổ nghe xong tâm tình cũng phức tạp.
Không nghĩ tới Lục Ngạn lại là rắn như vậy, đối với y đột nhiên cũng không còn sợ như vậy nữa. Một con rắn đem đồ ăn làm pet, mười năm qua không quên báo thù, rắn như vậy, nhất định là rắn thiện lương thật thà!
Hai người về nhà đã là nửa đêm, sau khi Trình Thiên Châu thay đồ xong, cố ý mang Bạch Tiểu Hổ đến phòng khám băng bó lại lần nữa, dằn vặt đến hừng đông một giờ rưỡi hai người mới chính thức nằm vật xuống giường.
Tuy rằng mạo hiểm kích thích cả ngày vừa mệt vừa sợ, nhưng Bạch Tiểu Hổ lại không buồn ngủ chút nào. Cậu kề sát bên ngực hổ lớn, nghe Trình Thiên Châu thở từng hơi "khò khè" chấn động, trong đầu lại hiện lên gương mặt mỹ diễm tinh xảo của Từ Tử Hân trong vườn hoa.
Bạch Tiểu Hổ: "Ngày hôm nay ở tiệc sinh nhật của Phó Diêm Diêm tôi gặp một bạn nữ kia, bạn ấy tên là Từ Tử Hân."
Trình Thiên Châu giật mình mở mắt ra.
Ngữ khí Bạch Tiểu Hổ không biết sao có chút trầm: "Các cậu biết nhau sao..."
Nguyên cái mặt hổ của Trình Thiên Châu chả nhìn ra biểu cảm gì, ánh mắt lại mang theo tia hoảng hốt: "Không, đêm nay tôi mới biết người này."
"Sao có thể?", Bạch Tiểu Hổ chống nửa người lên, ánh mắt lành lạnh, "Cô ấy nói mình là vị hôn thê của cậu, tôi còn không biết cậu có vị hôn thê."
Trình Thiên Châu cảm thấy từng tế bào não của mình đều căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Cái vị hôn thê này là đến đêm nay tôi cũng mới biết, hơn nữa tôi đã nói với người nhà là không đồng ý hôn ước này rồi."
Bạch Tiểu Hổ bị làm cho nổi lên lòng hiếu kỳ: "Hôn ước đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Trình Thiên Châu thấy vậy, đầu lông xù mềm mượt cọ trước ngực Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ thuận thế ôm anh, Trình Thiên Châu dán người lên bụng cậu, hai chân trước để trước ngực, cả người lộ ra mùi oan ức.
"Là mẹ tôi đính cho tôi, sau đó bà không còn, cũng không ai nói lại với tôi. Hai ngày nay tôi về nhà cũ là vì người của Từ gia nhắc đến chuyện này với bác cả của tôi, bác cũng gọi tôi trở lại để hỏi chút ý của tôi."
Bạch Tiểu Hổ không biết sao lòng mình lại chìm xuống, cứ như đặt dưới một khối đá lớn. Cậu ôn nhu gãi cằm Trình Thiên Châu, nói: "Thú tộc các cậu cũng kết thông gia gia tộc sao?"
Trình Thiên Châu: "Rất nhiều, kỳ thực thú tộc cùng nhân tộc kết thông gia chia thành hai phái với vụ này, coi như..."
Xém chút là lộ chuyện bệnh rối loạn lưỡng cực, Trình Thiên Châu không muốn Bạch Tiểu Hổ biết hắn có loại bệnh này, liền sửa lại câu chuyện. "Từ gia xưa nay bảo thủ, hàng năm đều xin hội trưởng lão cấm chỉ thông hôn với loài người. Hừ, huyết thống từ đâu ra mà cao quý như vậy."