Trình Thiên Châu quả thực một chút ấn tượng với con thỏ trong bức tranh cũng không có, từ nhỏ đến lớn không biết anh đã đuổi theo biết bao nhiêu động vật nhỏ, sao có thể nhớ từng con từng con được. Nhưng mà đúng là Lục Ngạn đã nhắc anh, Trình Thiên Châu nhìn chằm chằm hai "vành mắt đen" kia, nhớ tới một chi tiết nhỏ.
Đây không phải con thỏ trong vườn trẻ sao?", Trình Thiên Châu hỏi ngược lại, "Từ lúc nào thành sủng vật của mày?"
Lục Ngạn giận dữ cười: "Rõ ràng là tao mang đến vườn trẻ, chẳng qua tao mới rời đi một lát, mày đã cắn chết Bân Bân. Dám làm không dám nhận, mày đừng tưởng như vậy có thể để tao thả Bạch Tiểu Hổ."
Sắc mặt Trình Thiên Châu trầm xuống: "Được thôi, chúng ta đừng nói nhảm. Để mày đánh gãy một chân tao, tuyệt không phản kháng, sau này cũng không trả thù lại, mày hiện tại liền...."
"Câm miệng!", trong mắt Lục Ngạn như quét lên bão táp khủng bố: "Muốn đánh gãy hai chân mày một mình tao có thể tự làm, không cần mày nhường tao."
Trình Thiên Châu không nhịn được nói: "Vậy mày muốn thế nào?"
Lục Ngạn cong khóe môi: "Tao cũng phải để mày nếm thử tư vị mất đi thứ mình âu yếm."
Trình Thiên Châu biến sắc: "Bạch Tiểu Hổ hoàn toàn không có quan hệ với chuyện này."
"Yên tâm, tao cũng không muốn được hội trưởng lão mời đi uống trà." mặt Lục Ngạn lạnh băng, âm thanh phảng phất như độc dược, "Chúng ta so một trận, nếu như mày thắng, tao liền thả cậu ấy đi; nhưng nếu như mày thua, mày phải kí thư cách ly trị liệu bệnh rối loạn lưỡng cực."
Ánh mắt Trình Thiên Châu trợn to, anh không ngờ Lục Ngạn lại đưa ra yêu cầu như vậy. Một khi kí tờ thư đồng ý này, đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền tự chủ, trung tâm điều trị đặc biệt có quyền cưỡng chế tự do thân thể với bất kì thú tộc nào, nhưng này thường nhằm vào người bệnh có chứng rối loạn lưỡng cực kỳ thứ ba, Trình Thiên Châu hiện nay còn xa lắm mới đến mức đấy.
Câu nói kia của Lục Ngạn không sai, chỉ cần hắn kí xuống thư đồng ý này, muốn gặp Bạch Tiểu Hổ thì phải đợi đến khi khỏi hẳn. Nhưng mà không có Bạch Tiểu Hổ bên người, anh chỉ cảm thấy nội tâm cáu kỉnh cùng ngột ngạt không kiểm soát, làm sao có hi vọng được hồi phục?
Trên một trình độ nào đó, đối với anh là một loại mất đi biến tướng.
Trình Thiên Châu xoa cái vòng trên cổ, món đồ này sẽ không ảnh hưởng đến biến hình thông thường của anh, thế nhưng ở trạng thái đang bị chọc giận sẽ ức chế hành động của anh. Nhưng hiện tại, chỉ cần nương tay là được.
"Được." Trình Thiên Châu chậm rãi buông tay ra, ánh mắt phun trào, phảng phất như có ánh kiếm lướt qua.
Dáng người của cả hai không thay đổi, không làm ra bất cứ chuẩn bị công kích nào, thế nhưng khí thế cả người trong nhát mắt vung ra, giống như lợi kiếm rời vỏ, một sắc bén, một uy hùng, không khí xung quanh như bị làm cho ngừng chảy.
"Là cậu ấy, nà cậu ấy, là cậu ấy, chính nà cậu ấy. Người bạn của chúng ta tiểu Na Cha~~"
Một giọng hát bỗng nhiên vang lên, người đang hát hình như là một bé trai mới học nói, bi bô đọc từng chữ không rõ, nhưng hát phi thường dùng sức, nỗ lực không làm mình bị chậm nhịp.
Lục Ngạn: "..."
Trình Thiên Châu: "..."
Trình Thiên Châu: "Không thì mày nghe điện thoại trước đi?"
"Không cần." hai tai Lục Ngạn đỏ bừng lên vì xấu hổ, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhất định là Loan Loan trộm đổi tiếng chuông của y!! Y lạnh mặt lấy điện thoại di động ra, đang muốn tắt máy, nhìn thấy dãy số trên màn hình, nhất thời hơi thay đổi sắc mặt——
Thằng nhóc con này nhất định lại một mình trộm tới đây, nơi này là tầng hầm, phỏng chừng tìm ở trên không thấy y đâu mới dùng điện thoại bàn gọi cho y.
Đột nhiên nghĩ đến Bạch Tiểu Hổ trong phòng khách, Lục Ngạn nói thầm một tiếng không tốt. Thú tộc bọn họ đối với khí tức xa lạ rất mẫn cảm, Loan Loan nhất định đã nhận ra được người lạ Bạch Tiểu Hổ. Bé rắn nhỏ tuần trước trộm đi ra ngoài liền cắn một người bị thương, đối phương suýt nữa thì bỏ mạng.
Nọc rắn mà nhà họ có là chất độc thần kinh, nếu liều lượng nhỏ thì làm tê liệt người, một khi vượt quá một lượng nhất định thì người bình thường chắc chắn sẽ tử vong. Loan Loan còn nhỏ, không khống chế mình tốt, tuy rằng lần trước bị dạy dỗ tàn nhẫn một trận, cũng cho người hầu tăng mạnh trông giữ, thế nhưng không nghĩ tới nhóc lại chạy ra ngoài lần nữa.
Lục Ngạn hiện tại chỉ sợ Loan Loan đã cắn Bạch Tiểu Hổ bị thương, y mau chóng nhấn nút nhận cuộc gọi, đối phương bỗng nhiên cúp máy.
Lục Ngạn: "!!!"
Y lập tức gọi lại, nhưng lại không ai bắt máy.
Trình Thiên Châu cũng phát giác ra không đúng, gấp giọng hỏi: "Là Tiểu Hổ sao?"
Lục Ngạn vô cùng không cam lòng mà liếc nhìn Trình Thiên Châu, bỏ qua lần này, y hầu như không thể lại ra tay trên người Bạch Tiểu Hổ nữa, vậy nên y phải bình tĩnh. Lục Ngạn che đậy những tâm tình dư thừa trên mặt, nói: "Có người tìm tao, tao lên trước, mày ở chỗ này không cho phép nhúc nhích!"
Câu cuối cùng là y lớn tiếng gào lên, Trình Thiên Châu suy tư, suy đoán hỏi: "Không phải Bạch Tiểu Hổ đang ở phía trên chứ?"
Lục Ngạn đã sớm xử lý hết mùi trên người Bạch Tiểu Hổ, căn bản không sợ Trình Thiên Châu nhận ra được hơi thở của cậu. Sắc mặt y không hề thay đổi: "Mày cảm thấy có khả năng sao?"
Trình Thiên Châu: "Được, cá cược như cũ, đừng để tao chờ đến hết kiên nhẫn."
Lục Ngạn không chút biến sắc đánh giá vẻ mặt anh, thấy Trình Thiên Châu không có bất kì dáng dấp khả nghi nào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Y đi về hướng lối ra, khóa cửa lại từ bên ngoài, không có mật mã thì ai cũng mở không ra, sau đó mới rời khỏi căn phòng dưới đất này.
Cửa vừa khép lại mấy giây, Trình Thiên Châu ngẩng đầu nhìn về phía lỗ thông gió, hình tròn của nó đủ cho anh nhét đầu vào. Trình Thiên Châu nhìn xung quanh rồi nhấn công tắc dừng cánh quạt lại. Lỗ thông khí cách mặt đất ba mét, vách tường bóng loáng không có chỗ nào đặt tay, người bình thường rất khó leo lên, thế nhưng sau khi Trình Thiên Châu biến thành nguyên hình, nhún người một cái, chân trước ôm lấy cửa của lỗ thông gió, trong nháy mắt hóa về hình người, hai tay đẩy một cái, đập về phía cánh quạt.
Phòng dưới đất vốn là nơi tập luyện của Lục Ngạn trong trường hợp sau khi biến hình thành rắn, cầu thang liền với gara, Lục Ngạn đi ra trực tiếp chạy vào phòng khách, không một bóng người, ống nghe của điện thoại bàn bị rớt ở một bên.
Chóp mũi Lục Ngạn giật giật, trong không khí có khí tức của Loan Loan. Y căng thẳng trong lòng, chỉ sợ suy đoán của mình thành sự thật, mặt lạnh chạy đến phòng khách trên lầu nơi giam giữ Bạch Tiểu Hổ.
Quả nhiên không gặp ai.
Ga trải giường ngổn ngang, là vết tích giãy giụa vặn vẹo, Loan Loan đã tới nơi này, nhưng đã đi rồi, khả năng mang theo Bạch Tiểu Hổ bị cắn.
Mặt Lục Ngạn từ trắng thành đen, từ đen chuyển sang trắng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
"Loan Loan!", Lục Ngạn đi từ từ trên sàn gỗ ở hành lang, y có cảm giác Loan Loan vẫn còn ở một trong những căn phòng của nhà này.
"Loan Loan, mau đi ra đây cho anh!", thanh âm Lục Ngạn đã lạnh đến sắp đóng băng, "Em giấu bạn học của anh hai ở đâu? Đừng có chơi trốn tìm với anh, mau ra đây!"
Thanh âm Lục Ngạn vang vọng khắp hành lang, Bạch Tiểu Hổ trốn trong tủ treo quần áo của Lục Ngạn, nơm nớp lo sợ mà liếc nhìn bé rắn trắng nhỏ quấn trên tay mình, áp âm thanh xuống chỉ còn dư lại mấy tiếng gió, hỏi cực nhỏ: "Loan Loan, thật sự không sao sao, anh hai em hình như tức rồi."
Loan Loan phun ra lưỡi rắn: "Hông có chuyện gì nha, bộ dáng như vậy nà chơi vui nha, anh hai bình thường hông chơi với em đâu."
Bạch Tiểu Hổ chỉ cảm thấy đêm nay thực sự là lên voi xuống chó, cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình để rắn quấn lên người mình, đồng thời trốn trong tủ treo quần áo, cùng chơi trốn tìm với một con rắn to khác.
Sự tình trở lại sau khi cậu bấm xuống dãy số của Lục Ngạn, sau khi tiếng "tút tút" vang lên mười mấy giây, Loan Loan bỗng nhiên nhấn nút cúp máy.
Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi, Lục Ngạn lại gọi tới, kết quả lại bị Loan Loan tắt máy.
"Loan Loan..." Bạch Tiểu Hổ cho rằng bé trai đổi ý, "Sao em lại...."
Loan Loan lộ ra nụ cười ranh ma: "Em đoán anh hai sẽ cho rằng em cắn anh chai nhỏ bị thương, hiện tại nhất định vội vã tới tìm tụi mình, chúng ta mau trốn đi, hông cho anh hai tìm thấy."
Bé vừa nói vừa dắt tay Bạch Tiểu Hổ: "Anh phải nghe nời em nha, hông nà em cắn anh ó."
Bạch Tiểu Hổ cứng đờ, Loan Loan nắm tay cậu lắc qua lắc lại, trong miệng cười hì hì: "Ai nha, muốn cùng anh hai chơi trốn tìm vui vui cơ, hì hì hì ~"
Vậy nên mới có tình huống trước mắt thế này. Đôi mắt đen của Loan Loan trong tủ quần áo rất sáng, như hai ngọn đèn nhỏ nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ.
"Anh chai nhỏ, xuỵt~ hông được nói chuỵn nha ~"
Tiếng nói vừa dứt, bước chân trên hành lang ngày càng gần, thanh âm Lục Ngạn lạnh lùng vang lên bên ngoài: "Loan Loan, anh hai đếm tới mười, em nếu không ra, đêm nay anh hai liền đem em đi nấu canh."
"Loan Loan rất sợ nha~"
Bé rắn trắng nhỏ treo lủng lẳng nửa người trên trong không trung vui sướng vặn vặn vẹo vẹo, trong thanh âm tất cả đều là hưng phấn.
Trong lúc nhất thời bạch Tiểu Hổ dở khóc dở cười: "Em không sợ sao?"
Bé rắng trắng nhỏ rầm rì: "Ăn hai mới hông như vậy đâu~"
"Mười —— Chín —— Tám——"
Âm thanh tựa hồ đang đi xa, sau đó chạy đến dưới lầu.
Bé rắn trắng nhỏ uốn éo thân thể dẻo dai, dương dương tự đắc nói: "Trên ti vi nói, chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, quả nhiên hông sai."
Bạch Tiểu Hổ cúi đầu thở dài, trong tủ quần áo khá kín, cậu kéo cổ áo xuống, hít không khí mới mẻ tràn vào, Bạch Tiểu Hổ cứng đờ, ngẩng đầu chỉ thấy có một cái đầu rắn to bằng cái bát, đầu lưỡi đỏ tươi chậm rãi phun ra, ánh mắt như quỷ hỏa đến từ Địa Ngục, thâm trầm mà nguy hiểm.
Bạch Tiểu Hổ: "!!!"
Thiên Châu, thật là dọa người QAQ
- ----
Đánh úp đêm phia, em có một phân vân, một phân vân không lớn không nhỏ, nhưng đủ để em mất ngủ đêm nay~