Mưa thu mang theo lạnh giá. Sau trận mưa rào, Bình Giang thành trở lạnh.
Lòng Giang Hiểu Hàn không yên, cũng không ngồi kiệu, mà tự mình đi qua khu chợ về nhà.
Sau khi vào thu, những sạp bán hàng rong ít đi hơn nửa. Sạp nhỏ Giang Hiểu Hàn hay đi mua kẹo hoa quế mật không biết đã dọn đi từ lúc nào, nơi vốn bán kẹo trở thành một nhà bán bánh bao và trà.
Giang Hiểu Hàn đi hỏi một hồi, mới hiểu được kẹo hoa quế mật chỉ bán vào mùa hạ. Vừa vào thu, hoa quế dùng hết rồi, muốn ăn thì phải chờ sang năm.
Giang đại nhân nghĩ, dù gì thì trong nhà cũng có hai đứa nhỏ, cứ tay không trở về cũng tiếc. Cuối cùng đành phải đi sạp bên cạnh mua hai cân kẹo sữa.
Tiếc là kẹo sữa này như đun không tới, miếng kẹo mang theo mùi tanh đã đành, còn rất dính răng, thật không ra gì.
Có lẽ vì không khí náo nhiệt của phố tây, người qua lại nhiều, Giang Hiểu Hàn đi một mình giữa đám người, tay xách hai cân kẹo đường giá rẻ, lại phải nghiêng trái ngửa phải nhường đường cho mấy bác gái nâng giá gỗ bán đồ trang sức, cho nên cái cảm giác khắc nghiệt trên người hắn cũng được xóa đi không ít.
Khi đi qua chợ, y phục đắt tiền của Giang Hiểu Hàn bị nhăn nheo không ít. Mà Giang đại nhân lại chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu, còn tiện tay mua hai xâu kẹo hồ lô trước cửa nhà.
Cảnh Trạm và Giang Lăng gieo vạ ao sen, lúc này đang được bọc chăn, ngồi trong sân đau khổ uống canh gừng. Bên chân bọn nhỏ là hai con cá chép đỏ giãy đành đạch, bắn lên chút bọt nước.
"Để ta xem xem là chuyện gì nào?"
Giọng Giang Hiểu Hàn mang ý cười, Giang Lăng như nhìn thấy vị cứu tân, nhảy dựng lên, muốn quăng bát đi nhưng lại bị Nhan Thanh nhẹ nhàng giữ lại tại chỗ.
Nhan Thanh vừa quay đầu lại đã thấy hai chuỗi kẹo hồ lo đỏ bừng trong tay Giang Hiểu Hàn, cười hỏi: "Ở đâu ra vậy?"
"Ta mua ngoài cửa." Giang Hiểu Hàn vén vạt áo, ngồi xuống băng đá cạnh Nhan Thanh: "Ngày thu, khí trời mát mẻ, bọc đường cũng chảy lâu hơn, cho nên bên ngoài bắt đầu bán."
Giang Lăng mới uống được nửa bát canh gừng, mắt đã không khống chế được mà hướng về phía kẹo hồ lô, tội nghiệp làm nũng: "Phụ thân, kẹo."
Lúc này Giang Hiểu Hàn mới nhìn kỹ bộ dáng đáng thương của hai đứa nhỏ, không khỏi nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Nhan Thanh: "Hai đứa tiểu bá vương này lại làm sao vậy?"
Nhan Thanh bất đắc dĩ nhấc cằm, ra hiệu hắn nhìn về phía cái ao cách đó không xa.
Vừa nhìn qua, suýt chút nữa đã khiến Giang Hiểu Hàn sợ hết hồn. Bờ nước lát đá bây giờ dính đầy bùn, lá sen trong ao nghiêng nghiêng ngửa ngửa, còn có cả hoa sen rơi úp xuống bãi bùn. Ao nước vốn trong suốt bị làm loạn, gần như chẳng còn thấy cá chép bên trong nữa.
"Đây là thế nào?" Giang Hiểu Hàn buồn cười hỏi: "Phá hỏng rồi hả?"
Nhan Thanh gật đầu.
Cảnh Trạm uống xong canh gừng, đặt bát lên bàn đá, ưỡng ngực, một bộ thấy chết không sờn, chờ Giang Hiểu Hàn xử lý.
Nếu là bình thường, Giang Hiểu Hàn chắc chắn sẽ trêu hai đứa nhóc một phen, hoặc là cùng Giang Lăng đi bắt cá. Nhưng có lẽ hôm nay hắn đã quá mệt mỏi, vì vậy cũng chỉ lắc đầu, khá là bất đắc dĩ thở dài, đưa tay lau đi chút bùn còn dính trên mặt Cảnh Trạm: "Thôi, chỉ là một cái ao, dù gì hè năm sau cũng cần phải sửa sang."
Giang Lăng thấy hắn không giận, bèn vui vẻ reo hò.
Trẻ con dù gì cũng là trẻ con, gây họa xong không bị mắng là chuyện tốt nhất trần đời. Giang Lăng bỗng có chút đắc ý, tự cho là không ai biết mà đổ canh gừng vào bát của Cảnh Trạm.
Giang Hiểu Hàn nhìn Cảnh Trạm luống cuống, cố gắng nói lý với cô bé con, khong biết nghĩ tới điều gì, ý cười bên môi chợt nhạt đi.
Nhan Thanh ngồi bên nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao cơ?" Giang Hiểu Hàn hỏi.
"Hôm nay huynh có vẻ không vui." Nhan Thanh đáp.
Giang Hiểu Hàn trầm mặc một hồi, đưa kẹo hồ lô cho hai đứa nhỏ rồi dặn Cảnh Trạm: "Bên ngoài trời lạnh, dẫn muội muội vào phòng cho ấm."
Cảnh Trạm thấy hắn có lời muốn nói cùng Nhan Thanh, bèn ngoan ngoãn đứng dậy, dắt tay Giang Lăng đi.
Đợi đến khi bóng hai đứa nhỏ đi khuất, Giang Hiểu Hành mới đặt túi kẹo sữa lên bàn đá: "Tạ Dao qua đời rồi."
Mặc dù Nhan Thanh không quen biết Tạ Dao, nhưng nghe đến họ "Tạ", cũng đã đoán được bảy, tám phần.
"Là vì chuyện của Tạ Vĩnh Minh?" Nhan Thanh hỏi.
Giang Hiểu Hàn gật đầu, lấy ra một vật được cuốn lại từ trong tay áo ___ chính là tấm thánh chỉ kia.
Giang Hiểu Hàn không hề nói gì, chỉ đưa vật này cho Nhan Thanh. Nhan Thanh nhận lấy, vừa nhìn đã hiểu.
"Tạ gia quân trước giờ kỷ luật nghiêm minh, là một nhánh quân tinh nhuệ. Ninh Tranh muốn, không phải chuyện lạ." Nhan Thanh gấp thánh chỉ lại, đưa về cho Giang Hiểu Hàn: "Chỉ là, hắn coi chuyện này quá dễ dàng. Tạ gia quân là do người nhà họ Tạ một tay gây dựng, sẽ không giống với quân đội địa phương. Hắn tùy tiện đẩy ngã Tạ Vĩnh Minh, e rằng trong lòng Tạ gia quân đã sinh hiềm khích đối với triều đình, chỉ là theo ý của Tạ Vĩnh Minh nên mới chưa làm khó dễ."
Giang Hiểu Hàn nghe vậy, gật đầu: "Cho nên, nếu Tạ gia thực sự có chuyện, e rắng biên cương sẽ có biến số."
Thần sắc hắn có vẻ u sầu, đôi mắt cũng mất đi thần thái xưa nay, tay xoa xoa bọc kẹo sữa trong vô thức, có chút mất tập trung.
Nhan Thanh thấy thế, sao có thể không nhìn ra lúc này đối phương đang không thoải mái, lại hỏi: "Tạ Dao cùng huynh có giao tình sao?"
"Hồi còn trẻ từng gặp mặt mấy lần." Giang Hiểu Hàn thấp giọng đáp: "Tạ Dao thường theo Tạ Lưu Y đến Giang phủ làm khách."
Nhan Thanh trở nên trầm mặc ___ y thực không giỏi an ủi người khác. Đối với Nhan Thanh mà nói, mặc dù y coi trọng mạng người, nhưng đối với sống chết lại rất hờ hững. Có lẽ là vì tu đạo, sinh ly tử biệt đối với y mà nói, cũng chỉ là mệnh trời quay vòng, không cần bận tâm.
Nhan Thanh mím môi nghĩ một hồi, mới lấy ra món đồ gì đó từ trong ngực áo, khẽ chạm lên tay Giang Hiểu Hàn.
Giang Hiểu Hàn hồi thần, mới phát hiện đó là một hộp gỗ tinh xảo. Hắn đưa tay nhận lấy, dùng ánh mắt hỏi Nhan Thanh.
"Là triêu tịch." Nhan Thanh nói: "Mấy ngày trước ta có xem qua, thuốc chỉ còn lại mấy viên. Mấy ngày nay lại nhiều việc, huynh ngủ không yên, cho nên nhân dịp ra ngoài, ta làm thêm chút thuốc."
Giang Hiểu Hàn mở nắp hộp, đếm qua, mới thấy trong này có chừng mười mấy hai chục viên. Hắn từng thấy Nhan Thanh làm "triêu tịch". Thuốc này cần dùng không ít dược liệu, lúc nấu thuốc phải trông lửa thật kỹ, không thể buông lỏng. Giang Hiểu Hành thương Nhan Thanh vất vả, sau này cũng không từng mở miệng xin qua, không ngờ Nhan Thanh lại tự mình phát hiện.
Lòng Giang Hiểu Hàn ấm áp ___ thời gian hắn ở cùng Nhan Thanh cũng không ngắn, đương nhiên rõ y đây là đang động viên hắn. Giang Hiểu Hàn nhẹ vuốt hoa văn trên hộp gỗ, ngẩng đầu cười với Nhan Thanh.
"Ta không sao." Giang Hiểu Hàn nói: "Ta ở trong triều cũng không phải ngày một ngày hai, đã sớm quen với những thủ đoạn này. Lại như em nói, dục vọng của con người vĩnh viễn không có điểm dừng. Ninh Tranh thân là Hoàng tử, đương nhiên muốn chạm đến vị trí chí tôn kia. Mà Hạ Lưu Vân và Ôn Túy là thần tử, muốn trèo cao cũng không phải chuyện lạ. Một khi con người có dục vọng, cũng chẳng đoán được những chuyện có thể làm ra để đạt được nó."
"Đúng thế. Ôn Túy vì muốn đất mà không để ý đến sống chết của bách tính. Hạ Lưu Vân để Ninh Tranh ra tay với Tạ gia quân, khiến bách tính biên cương lâm nguy. Nói cho cùng, đều là bị dục vọng che đi đạo đức. Có điều..." Nhan Thanh mỉm cười, nhìn về phía hắn: "Cũng may, huynh không phải người như thế."
Ý cười của Giang Hiểu Hàn bỗng cứng lại.
Hắn lập tức phản ứng lại, che giấu mà tránh mắt, cũng không đáp lại lời này.
Nhan Thanh không chú ý vẻ không tự nhiên thoáng qua của hắn, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, còn nói: "Đúng rồi, sau này huynh có việc bận, không cần tìm người nói lại với ta. Ta vẫn ổn, huynh có thể yên tâm."
"Người nào?" Giang Hiểu Hàn thuận miệng hỏi.
"Chiều nay có một người đến đây, nói là đến truyền lời, bảo rằng huynh có việc bận ở phủ nha, sẽ về muộn." Nhan Thanh nói: "Cũng không nói thêm gì khác."
Đây là việc nhỏ, cùng lắm là một câu chuyện phiếm thông thường mà thôi.
Tâm trạng Giang Hiểu Hàn đang loạn, nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều: "Chắc là Giang Mặc sợ em sốt ruột, mới sai người đi nói với em."
"Có lẽ vậy." Nhan Thanh nói.
Giang Hiểu Hàn sợ Nhan Thanh nhìn ra điều gì, đứng dậy, nhặt hai con cá chép đang sống dở chết dở bên chân, ném lại vào ao. Hai con cá đáng thương lật ngựa bụng trắng, chậm chạp một hồi lâu mới vẫy đuôi, biến mất trong ao nước.
Giang Hiểu Hàn đưa lưng về phía Nhan Thanh, nhìn viền ao, bỗng hỏi: "Ta bỗng nhớ ra, sinh nhật sư phụ A Thanh sắp tới rồi, đúng không?"
Lúc trước, Giang Hiểu Hàn từng thấy Nhan Thanh viết thư chúc mừng sinh nhật cho Lục Phong, lúc đó còn vì ngày "16 tháng 11" mà ngạc nhiên, cho nên nhớ rất rõ.
"Đúng vậy." Nhan Thanh nói: "Tính ra thì còn hơn hai tháng. Làm sao vậy?"
Giang Hiểu Hàn bình tĩnh lại, sau khi đè xuống những hỗn độn trong lòng mới xoay người hỏi: "A Thanh không cần trở về núi chúc thọ ông ấy sao?"
Hắn vốn nghĩ, trong Kinh sắp gặp đại loạn, nếu có thể nhân cơ hội này cho Nhan Thanh tránh đi, cũng không phiền y về Kinh cùng hắn.
Nhan Thanh nghe vậy thì cười khẽ: "Không cần. Tuy sư phụ ta không bài xích sinh nhật, nhưng sinh nhật hàng năm cũng không ở lại trong núi."
"Không ở trong núi?" Giang Hiểu Hàn kỳ quái hỏi: "Vậy đi đâu?"
"Ta cũng không rõ." Nhan Thanh lắc đầu: "Ông ấy phải đi tầm hai mươi ngày. Cho nên, mỗi năm sinh nhật ông ấy, ta đều ở lại một mình trong núi."
Nhan Thanh dừng một chút, lại ngập ngừng nói: "Có lẽ là ra ngoài du lịch."
Ý nghĩ hoang đường khi trước lại ló đầu. Giang Hiểu Hàn không khỏi dò hỏi: "... Là đến Kinh thành chăng?"
"Không thể nào." Nhan Thanh chắc chắn lắc đầu: "Sư phụ ta nơi nào cũng có thể đi, nhưng chắc chắn sẽ không tới Kinh thành."
Giang Hiểu Hàn hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì ông ấy từng lập lời thề, đời này sẽ không vào thành Trường An."