"Không thể lưu lại Hạ Lưu Vân." Giang Hiểu Hàn trầm mặc chốc lát mới mở miệng, hắn ép giọng rất thấp, mang theo vẻ mệt mỏi khôn cùng: "Ninh Tranh giấu thánh chỉ, rõ là có chủ ý đẩy Tạ gia vào chỗ chết. Thế nhưng, Tạ gia quyết không thể cứ vậy mà lụi tàn. Một khi Tạ gia ngã xuống, e rằng biên cương nổi đại loạn."
Nếu như Tạ Vĩnh Minh chỉ dâng thư giải thích, viết tấu chương từ chối một ý chỉ bình thường thì đã không tính là gì. Nhưng kia lại là thánh chỉ Ninh Tông Nguyên tự tay viết, Tạ Vĩnh Minh còn dám dâng thư từ chối hồi kinh, vậy liền dễ có hiềm nghi vì nắm binh quyền mà đề cao bản thân.
Nói nhẹ gọi là bất kính, mà nặng nề hơn, thậm chí còn có thể bị ghép tội danh mưu phản.
Tạ Vĩnh Minh thân là Nhất phẩm Hộ quốc công, tất nhiên có thể kêu oan tại triều. Thế nhưng, ai lại tin được thánh chỉ bị giấu trong lớp ẩn của hộp gỗ nên ông mới không nhìn thấy.
Lùi mười ngàn bước mà nói, dù cho có người tin, nhưng với tình hình triều đình bị chia cắt làm hai như hiện nay, còn có người đứng ra nói đỡ cho ông sao?
Ninh Tranh và Ninh Dục đều có tính toán của mình, con mắt của bọn hắn nhìn chòng chọc vào vị trí chí cao vô thượng tại cửu trọng cao đài kia, vì có thể đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào.
Một kẻ gan to bằng trời, hạ đao với những binh sĩ trông coi biên cương; một kẻ lớn mật nuôi tư binh, có ý đồ mưu nghịch. Quả thật đều là con ngoan của Ninh Tông Nguyên.
Người nào người nấy đều là kẻ vô liêm sỉ, gây họa cho giang sơn.
Giang Hiểu Hàn bị bọn họ làm tức giận đến đau ngực, phải uống hai chén trà mới ép được cảm giác buồn nôn này xuống.Nhưng ngay cả tư cách tức giận hắn cũng không có. Người cầm quyền không thể chỉ lo hỉ nộ cho riêng mình. Giang Ảnh lúc này còn đứng bên, ánh mắt dõi theo hắn, thuộc hạ đường xa mà tới đang quỳ gối trong sảnh, chờ phân phó của hắn. Nếu chính hắn nóng ruột, sợ là trận này cũng không cần đánh lại nữa.
Mặt trời đã ngả về tây, ráng mây nhuộm đỏ sẫm nửa bầu trời, tựa như liệt diễm trên không trung.
____ Hắn không thể đợi thêm nữa.
Giang Hiểu Hàn bỗng hiểu ra, dù cho hắn có không muốn như thế nào, không tình nguyện ra sao, hắn vẫn phải dấn thân vào cái hố lửa kia, như Hạ Lưu Vân và Ôn Túy, để bản thân bị quấn vào ao nước này ___ Dù cuối cùng phải chọn một trong hai kẻ kia, ít nhất, hắn cũng phải bảo vệ được Tạ Vĩnh Minh.
"Giang Ảnh." Giang Hiểu Hàn rốt cục mở miệng: "Đi truyền tin cho Vệ Thâm."
Giang Ảnh hiểu ý của hắn, thấp giọng hỏi: "Nơi đó có người ____"
"Đây là một việc ngoài ý muốn." Giang Hiểu Hàn nhìn ráng mây ngoài cửa sổ: "Đã là bất ngờ, sẽ không có báo động trước, có đúng không?"
Đây là muốn để người cùng chôn theo.
Hạ Lưu Vân tin Phật, đương nhiên sẽ không keo kiệt khi xây dựng sinh từ cho bản thân. Dựa vào tin tức Giang Ảnh thu thập được, nơi đó có rất nhiều người, ít nhất cũng phải lên tới hai trăm.
Sắc mặt Giang Hiểu Hàn lạnh lùng, dường như kẻ vừa hạ lệnh không để lại người sống cũng không phải hắn. Ánh mắt hắn nhìn qua tòa thành này, xuyên thủng tầng tầng lớp lớp sương mù, nhìn về một địa phương không biết tên. Không biết có phải ảo giác của Giang Ảnh hay không, hắn luôn cảm thấy trong mắt Giang Hiểu Hàn bao trùm bởi một tầng bi ai dày đặc.
Giang Ảnh trầm mặc chốc lát: "Vâng."
Ánh mắt Giang Hiểu Hàn nặng nề, âm thanh lại vững vàng: "Giám sát Vệ Thâm, để hắn bắt buộc phải làm chuyện này, không được có sơ hở, cho người của chúng ta cùng đi."
"Vâng."
Giang Hiểu Hàn luôn lưu cho mình một đường lui, nếu không có thông tin từ Lạc Tùy Phong, Giang Hiểu Hàn cũng chỉ có thể cho nổ sinh từ này, sau đó gán tội thất trách cho Hạ Lưu Vân, dẫn ông ta vào Kinh chờ phán xét. Hắn cũng coi đây là điều kiện đàm luận cùng Ninh Tranh, thế nhưng có Lạc Tùy Phong, vậy thì Hạ Lưu Vân thật sự không thể sống nữa.
Tâm cơ thủ đoạn của Hạ Lưu Vân không biết cao hơn Ôn Túy bao nhiêu. Dù sao thì, Ôn Túy cũng chỉ là muốn tranh thủ cho cháu ngoại mình, nói đến cũng là vì vinh nhục của bộ tộc. Nhưng dã tâm của Hạ Lưu Vân lớn hơn nhiều. Ông ta không chỉ muốn một bước lên trời, mà còn vọng tưởng sâu hơn, muốn bắt bí Ninh Tranh.
Đại Sở tuyệt không thể có một vị Đế vương bị người quản chế như vậy.
Binh tịch là hi vọng lớn nhất của Hạ Lưu Vân, chỉ cần Ninh Tranh còn sống, ông ta liền có khả năng vươn mình. Cho dù Giang Hiểu Hàn có bắt được ông ta, hoặc là nghĩ trăm phương ngàn kế để đoạt lấy binh tịch, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Việc đã đến nước này, hắn không thể để Hạ Lưu Vân sống sót trở lại Kinh thành. Dù cho giết ông ta có thể sẽ dẫn đến phiền phức, cũng nhất định phải khiến ông ta vĩnh viễn im lặng tại Bình Giang thành.
Nếu phát hiện ra sinh từ có vấn đề gì, Hạ Lưu Vân luôn có thể cắn ngược lại, nói là dân chúng địa phương cảm động vì cách làm người của ông ta, cho nên mới tự phát, giúp ông ta xây dựng.
Chỉ khi làm lớn chuyện này hết mức, cắn chặt vào việc Hạ Lưu Vân dùng quyền làm việc tư, lúc này mới có thể bắt được tử huyệt của Ninh Tông Nguyên.
Giang Hiểu Hàn chưa bao giờ nghĩ tới việc phỏng đoán tâm tư của hai vị Hoàng tử, mà hắn cũng không cần. Nếu Giang Hiểu Hàn thật sự muốn làm gì đó, chỉ cần bắt lấy tâm tư Ninh Tông Nguyên là được.
Ninh Tranh đã muốn dùng cớ kháng chỉ bất tuân để nắm lấy Tạ Vĩnh Minh, Giang Hiểu Hàn cũng chỉ đành trả lại hắn bằng việc gán tội lạm quyền cho Hạ Lưu Vân.
Suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, Kinh thành, Bình Giang và An Khánh phủ đã nối thành một đường trong lòng Giang Hiểu Hàn. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu đã xuất hiện vô số biến cố có thể xảy ra.
Hắn ghi nhớ những khả năng này, lại dùng hết sức để nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Tháng 8 đã qua hơn nửa, chỉ còn chưa tới ba tháng nữa sẽ tới ngày 16 tháng 11, thời gian này quá gấp, như muốn buộc hắn không thể buông lòng bất cứ lúc nào.
Ngoài cửa sổ, ánh tà dương đã phai nhạt, bầu trời màu vỏ quýt dần biến đỏ. Giang Hiểu Hàn nhìn ra từ phủ nha, chỉ cảm thấy nó như mồ hôi dính máu tươi.
Giang Hiểu Hàn mặt không đổi sắc nhìn mây đỏ ngoài cửa sổ, thần sắc hắn tự nhiên, không mang theo chút tâm tình nào khác, tựa như 200 nhân mạng bị hắn đuổi tới tuyệt lộ kia cũng chỉ là vài hạt bụi trần nhẹ tênh.
Giang Ảnh theo hắn sáu năm, mỗi khi đến thời điểm như thế này, vẫn không thể mỏa trong lòng hắn đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì.
Mà lúc này, Giang Hiểu Hàn đang nghĩ tới Nhan Thanh.
Quãng thời gian ở Bình Giang này, không nghi ngờ gì, là những tháng ngày thoải mái nhất của Giang Hiểu Hàn những năm gần đây. Nhan Thanh thuần khiết mà quang minh, khiến hắn không thể tự kiềm chế mà sa vào. Nhưng Giang Hiểu Hàn lại luôn rõ ràng, những gì Nhan Thanh nhìn thấy ở hắn chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm. Cái phần chôn sâu dưới đao phong và máu tươi tàn nhẫn mới thực sự là hắn.
Lại như hôm nay.
Hắn có thể không hề chớp mắt mà cướp đi 200 nhân mạng, chỉ vì để có thể danh chính ngôn thuận giết Hạ Lưu Vân. Nhiều năm qua, hắn đã là nhiều chuyện tương tự, lại chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi thế này.
Nhưng Giang Hiểu Hàn không thể không làm vậy. Nếu như Tạ gia ngã xuống, số người mất mạng sẽ không chỉ dừng ở con số hai trăm. Giang Hiểu Hàn hiện giờ bị vùi lấp trong cảm giác vô lực khi phải làm loại chuyện "không thể không làm" này.
Ngân trâm của Bích Đào bỗng xuất hiện trong đầu Giang Hiểu Hàn ___ Gió đêm tại Lưu gia thôn sẽ ít đi vài phần náo nhiệt so với Bình Giang thành, lúc chạng vạng, tiếng ếch kêu chó sủa sẽ vang cả đường, trong khói bếp lượn lờ, còn có thể ngửi được mùi hoa quế mật ngọt.
Giang Hiểu Hàn như muốn nhớ tới Nhan Thanh, lại như không muốn suy nghĩ gì cả.
Giang Ảnh đã lui xuống an bài chuyện kế tiếp. Không biết qua bao lâu, Giang Mặc mới rón rén bước vào, đổi ấm trà cho hắn.
Trình Nguyên không ở trong thành Bình Giang, Tạ Giác cũng không còn nơi khác để đi. Lúc không chờ ở phủ nha thì cũng chỉ có ra ngoài uống trà nghe sách, Giang Mặc theo cậu ta hai ngày, thấy không có gì khác thường, cũng bèn kệ cậu ta.
Giang Hiểu Hàn tạm dừng suy nghĩ, tựa lên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Nhan Thanh nói không sai, hắn quả thực vì lao lực quá lâu nên lưu lại ảnh hưởng xấu cho cơ thể. Ngày ngày phải nhọc lòng vì chuyện trong Kinh thành, mấy ngày này càng dễ cảm thấy mệt mỏi, lồng ngực tức đến sợ.
"Công tử." Giang Mặc đi tới, vừa giúp hắn bóp vai, vừa thấp giọng nói: "Thần Vệ doanh đã được an bài thỏa đáng, sẽ không có người ăn nói linh tinh trước mặt Tạ tiểu tướng quân. Người của chúng ta đến từ bên ngoài cũng đã được sắp xếp đến hậu đường nghỉ chân, công tử không cần bận tâm."
"Ừ." Giang Hiểu Hàn đáp: "... Thi thể của Tạ Dao xử lý thế nào?"
"Người của chúng ta đi vội vàng, cũng không nghe được tin tức. Có điều, hiện nay Tạ gia tự lo không xong, tám phần mười là để nhà chồng xử lý." Giang Mặc nói: "Công tử không cần lo lắng, nhà chồng của Tạ Dao biết Tạ Vĩnh Minh thuộc dòng chính Tạ gia, tất sẽ không bạc đãi nàng... Chỉ là, họ bị gán tội kháng chỉ bất tuân đã là chuyện chắc chắn, công tử chuẩn bị làm thế nào?"
Lời này "nhất châm kiến huyết", chỉ ra chuyện giữa Ninh Tranh và Tạ Vĩnh Minh, Giang Hiểu Hàn còn có thể nhúng tay. Chỉ là, lúc này có thêm chuyện thánh chỉ, việc này cũng không dễ làm. Hiện nay chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó, thử giúp Tạ Vĩnh Minh lật án.
"Trước mắt, chỉ có thể hồi Kinh gặp mặt Bệ hạ mới có thể biết ngày sau làm thế nào." Giang Hiểu Hàn thở dài: "A Thanh về rồi sao?"
Mấy hôm nay, Nhan Thanh dẫn Cảnh Trạm ra ngoài rèn luyện, đã hai, ba ngày chưa về nhà. Hôm qua y truyền tin cho Giang Hiểu Hàn, nói đã làm xong vệc, hôm nay hẳn có thể về, vì vậy Giang Hiểu Hàn mới hỏi câu này.
"Đã về từ giờ ngọ ạ." Giang Mặc vội vàng nói: "Công tử bận bịu, ta mới chưa nói với ngài."
Giang Hiểu Hàn nghe vậy thì mở mắt. Giang Mặc hiểu ý, buông tay, lui hai bước, chờ hắn dặn dò.
"Đã như vậy, ta về phủ trước." Giang Hiểu Hàn đứng dậy, lại nghĩ tới điều gì, nói thêm: "Ta cùng Tạ Dao dù sao cũng từng như tỷ đệ, ngươi đến bờ sông, thay ta thả chụp đèn cho nàng."
"Vâng." Giang Mặc đáp: "Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt, nên làm gì cũng sẽ không thiếu."
Mấy ngày nay, Nhan Thanh không ở trong phủ, Giang Hiểu Hàn lại thường xuyên bận bịu, Giang Lăng ở trong phủ, ngột ngạt đến không xong. Mãi mới chờ được Cảnh Trạm về, cô bé con bèn bám dính anh trai không chịu buông tay, nhất định phải kéo cậu nhóc đến hồ cá trong sân chính bắt cá chép đỏ.
Cả người Cảnh Trạm đều viết chữ chống cự, khó khăn nhìn Nhan Thanh.
Đáng tiếc, chút khí phách tuổi trẻ trong Nhan Thanh lại quấy phá, cảm thấy nhìn cảnh này rất thú vị, lại thêm thương cô bé phải cô quạnh trong phủ, bèn miễn cho Cảnh Trạm nửa ngày bài tập, để cậu bé đi dỗ muội muội.
Cảnh Trạm đành chịu, vẻ mặt đau khổ, xắn ống quần, dắt Giang Lăng xuống hồ mò cá. Giang Lăng vui vô cùng, chỉ hết trái lại phải, suýt chút nữa khiến Cảnh Trạm ngã vào bùn.
Cuối cùng, cá chép không có, vài bông sen trong hồ lại không chịu nổi, cơ hồ không còn lại chút nào.
Nhan Thanh sợ hai đứa nhỏ chơi quá vui rồi ngã vào nước, cho nên cũng không vào nhà, ngồi trong sân nhìn hai nhóc vui cười.
Một lát sau, bỗng có một người tiến vào, đứng ở cửa sân nhìn xung quanh.
Nhan Thanh thấy hắn, không khỏi cau mày hỏi: "Ngươi là ai?"
Ngữ khí xa lạ của y tựa hồ dọa người đàn ông giật mình, hắn vội khom lưng, bước lên trước vài bước, lo sợ nói: "Tiểu nhân tới để truyền lời cho ngài. Đại nhân còn có chút chuyện quan trọng tại phủ nha, phải lát nữa mới có thể về, sợ ngài sốt ruột, mới muốn báo trước một tiếng."
Nhan Thanh nghe vậy, sắc mặt bình thường trở lại: "Đã biết."