Đi thăm xung quanh căn nhà một lúc, cả hai đã dừng lại nghỉ một chút trước một vườn hoa.
Ở đây có một số cây kỳ lạ mà Chung Linh đã từng trồng ở đây, Tịch Duy An nhìn mãi cũng chẳng biết là cây gì, nhưng khi anh ngửi chúng thì cơ thể anh bất chợt khó chịu.
Chung Linh không nhận ra anh có vấn đề mùi hương mà chỉ nghĩ rằng anh không thích những cây đó, nên cô lại đưa anh vào nhà.
Cứ như thế anh ngồi nghỉ được khoảng nửa tiếng. Khi mở mắt ra, bỗng dưng không thấy người phụ nữ của mình đâu cả,anh bèn giựt mình ngồi dậy.
Đi được vài bước, vòng eo của anh đã bị ai đó ôm chặt.
"Duy An!"
Nghe được giọng nói của cô,anh khẽ mỉm cười liền quay đầu lại.
"Em sao vậy?"
Trái tim Chung Linh bỗng đập thình thịch, gương mặt căng thẳng nhìn anh. Rất lâu sau cô cất giọng run rẩy hỏi.
"Từ khi lễ cưới diễn ra,anh chưa hỏi lý do vì sao hôm đó em lại tuyên bố kết hôn với Tịch Đình Kiên thay vì là anh"
Cô luôn thắc mắc, luôn muốn hỏi anh về chuyện này.Thật sự nếu như anh mặc kệ quyết định của cô, để cô lấy
Tịch Đình Kiên. Cô không biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào, cô có còn đứng trước mặt anh như bây giờ nữa không?
Bàn tay nâu xạm của Tịch Duy An vuốt nhẹ gương mặt cô, ánh mắt nhìn cô đầy chan chứa tình cảm.
"Anh biết kế hoạch của em.Trước ngày hồm đó,em đã vô tình biết Tịch Đình Kiên và Thẩm Tư Niệm đã có tình ý nhau, thậm chí trong điện thoại của em còn có ảnh giường chiếu của họ".
Chung Linh sững người ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao anh biết".
Tịch Duy An thở dài, đưa tay xoa đầu cô, tiếp tục nói.
"Mục đích em không hề xấu xa.Việc em làm, chính là muốn tác thành hai người họ.Em đã đoán được, nếu như em đồng ý, chắc chắn một trong hai người họ sẽ có người ngăn cản.... Và em cũng đã đoán đúng, chính vào ngày lễ cưới diễn ra, Tịch Đình Kiên đã muốn hủy bỏ đám cưới, nên đã tung cho báo chí những tin tức về chúng ta, để sau đó lấy cớ không thể cưới em và cùng lúc đó có thể kéo anh ra khỏi chiếc ghế chủ tịch.Nhưng hắn ta không ngờ,anh đã đi trước một bước".
"Vậy là anh làm thật sao? Nhưng những tấm ảnh của chúng ta". Cô chưa bao giờ hoài nghi suy nghĩ của mình, nhưng tại sao anh lại có hình ảnh thân mật của hai người, rõ ràng anh và cô chưa bao giờ ghi lại khoảnh khắc nhạy cảm đó.
Tịch Duy An cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.
"Là anh làm đó....Có một lần trong lúc em ngủ, anh đã không nhịn được, liền cao hứng lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh thân mật của anh và em"
Chung Linh đưa tay ôm miệng, gương mặt kinh ngạc.Cô không nghĩ anh có thể làm được chuyện này, tính cách này của anh phải chăng có chút bệnh hoạn không? Nghĩ làm sao có thể chụp những ảnh đó, nếu như người ta lấy điện thoại của anh rồi tổng tiền thì sao?
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy việc lấy anh làm chồng,cô cũng đã rơi vào tình thế.Nếu như không lấy anh, cô có thể chắc chắn anh sẽ lấy số ảnh này ra uy hiếp cô.Ai chứ, tên đàn ông dám làm lắm.
Tịch Duy An nhìn biểu cảm của cô,anh đoán cô đang nghĩ anh xấu xa.Ngay lập tức anh ôm lấy eo cô, giọng anh trầm ấm nói vào tai cô.
"Anh chụp như vậy thì có nhớ em,anh cũng lấy ra ngắm".
Chung Linh nghe anh nói xong, liền trừng mắt nhìn anh.
"Có ai đời nào đi chụp những ảnh nude đó, chỉ vì nhớ....Em thấy đầu óc anh đen tối,cho nên mới suy nghĩ ra chụp những tấm ảnh đó" Cô vừa nói vừa đưa tay đánh nhẹ vào trán của anh.
Anh khẽ cười.
"Thôi mà chuyện này cũng qua rồi, anh và em cũng đã là một cặp, chị gái của em và chú của anh cũng đã là vợ chồng với nhau.Đã như ý muốn chúng ta"
"Nhưng mà em còn có một chuyện thắc mắc"
"Thắc mắc cái gì nữa....Em mà còn thắc mắc,anh chụp thêm vài tấm nữa đấy.Trong điện thoại của anh, giờ đây toàn là ảnh của em, chúng ta tranh thủ đi chơi vài chỗ rồi mai còn về".
Thật ra Chung Linh vẫn còn muốn hỏi anh là ai đã đưa ảnh thân mật của cô và anh cho Tịch Đình Kiên. Không lý nào mà Tịch Duy An đi làm điều đó,anh cũng thừa biết đây là điểm bất lợi.Còn không chuyện này đã có kẻ thứ ba biết được và họ cũng có ảnh của cô và anh.
Nhưng là ai? Người nào có thể cầm được điện thoại của anh.
******
Thủ tục chuyển đổi họ của Giai Ý cũng đã làm rất nhanh chóng, bây giờ cô bé đã mang họ Tịch. Trong trường mọi người đều nghĩ Giai Ý là em ruột của Tiểu Dịch Thần và Tiểu Dịch Thần cũng đã xem Giai Ý là đứa gái duy nhất của mình.
Tình cảm yêu thương chưa được bao lâu, thì đúng vào ngày hôm nay Tiểu Dịch Thần đã nghe được cuộc nói chuyện của Giai Ý với người bạn của cô bé.Giai Ý đã ở trước mặt bạn bè thẳng thắng nói Tiều Dịch Thần không phải là con trai của mẹ mình, mẹ chỉ có một mình cô bé là con,hai người chỉ có chung một người bố.
Dù vẫn còn khá nhỏ tuổi, nhưng Tiểu Dịch Thần lại rất thông minh, huống hồ từ nhỏ cậu bé cứ luôn mong chờ mình cũng có một người mẹ giống như những người bạn khác. Câu nói khá vô tư của Giai Ý cũng đã vô tình chạm vào trái tim tốn thương của Tiểu Dịch Thần.
Khi Triệu Duy Ngọc đến đón, bà cũng không hề phát hiện sự khác thường của Tiểu Dịch Thần.Cho đến khi trở về nhà, hai đứa trẻ vừa bước vào đã nghe thấy tiếng Tịch Duy An và Chung Linh đã về.
Giai Ý nhìn thấy Tịch Duy An đã lập tức chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy anh.
"Bố ơi!"
Tịch Duy An cũng ôm lấy Giai Y, Chung Linh đứng bên cạnh cũng mỉm cười xoa đầu cô bé.
Tiểu Dịch Thần nhìn thấy Chung Linh, bước chân cũng định chạy đến, nhưng lại chợt nhớ cô không phải là mẹ của cậu, gương mặt buồn bã đáng thương trốn đằng sau lưng của Triệu Duy Ngọc.
Triệu Duy Ngọc ngạc nhiên trước hành động của cháu trai, bà khẽ cúi đầu hỏi.
"Cháu sao vậy? Bố mẹ đã về rồi, chẳng phải cháu nhớ mẹ nhiều lắm sao?"
Chung Linh nghe câu nói của bà, liền ngước mắt nhìn Tiểu Dịch Thần. Cô lập tức đi đến, trên tay còn cẩm một hộp quà.
"Dịch Thần! Con xem mẹ đã mua cho con cái gì nè".
Nhìn thấy món đồ chơi mà mình yêu thích,hai mắt Tiểu Dịch Thần liền sáng lên, còn đang định cầm lấy thì đúng lúc này nghe được giọng nói của ai đó vang lên.
"Chung Linh! Cháu dâu yêu quý... Cháu đang lấy lòng con chồng của mình sao?"
Là Tịch Đình Kiên.
Thật trùng hợp anh ta và Thẩm Tư Niệm cũng mới về sáng nay.
Chung Linh hiểu câu nói của anh ta,khi cô còn chưa kịp đáp trả thì Tịch Đình Kiên đã bước đến bên cạnh Tiểu
Dịch Thần,anh ta xoa đầu thằng bé, rồi nói.
"Tiều Dịch Thần! Cháu hãy nhớ đây không phải là mẹ của cháu, đừng nhầm lẫn..."
"Tịch Đình Kiên! Chú ăn nói hãy cẩn thận".
Triệu Duy Ngọc kéo Tiểu Dịch Thần ra phía sau lưng, bà dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
Tịch Đình Kiên liếc mắt nhìn Tịch Duy An, khẽ nhếch môi.
"Không phải sao? Chị cũng biết bản tính trăng hoa của con trai mình, biết đầu bên ngoài chị còn có rất nhiều đứa cháu rơi rớt."
"Chú cũng biết rõ về tôi lắm chứ... Nhưng tôi thấy còn có người, con gái ở bên cạnh, nhưng lúc nào cùng đùng đẩy cho cháu trai của mình đồ vỏ".
Nói rồi, Tịch Duy An thả Giai Ý xuống,sau đó bước đến bế lấy Tiểu Dịch Thần.
"Con trai ngoan của bố... Đề bố nói cho con nghe một chuyện, mẹ của con đang đứng trước mặt "Anh chỉ tay về phía Chung Linh "Cô ấy chính là mẹ của con, người mẹ con luôn mong chờ".
Chung Linh không hoài nghi câu nói của anh, bởi vì anh nói cũng đúng, cô đã thật sự xem Tiểu Dịch Thần là con ruột của mình, nhất định cô sẽ yêu thương thằng bé không kém phần Giai Y.
Tiểu Dịch Thần nghe xong, cậu bé mím chặt môi nhìn Chung Linh liền gọi cô.
"Mẹ!"
Chung Linh đưa hai tay ra, ôm lấy Tiểu Dịch Thần từ tay của anh.
"Chúng ta lên phòng nhé! Bố mẹ đã mua rất nhiều đồ chơi cho hai đứa".
Sau đó cô ôm Tiều Dịch Thần và Giai Ý cùng nhau về phòng.
Ở dưới nhà lúc này chỉ còn Triệu Duy Ngọc, Tịch Duy An và Tịch Đình Kiên.
Tịch Đình Kiên thu lại dáng vẻ,ánh mắt hồ nghi nhìn Tịch Duy An, không vòng vo lập tức hỏi thẳng.
"Mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần rốt cuộc là ai?"
Tịch Duy An nhướng mày.
"Khi nãy chú nghe không rõ sao?"
"Duy An! Mau nói sự thật đi, có phải mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần là Mộ Vân không?"
"Gì cơ ? Mộ Vân"
Triệu Duy Ngọc ngạc nhiên với câu nói của Tịch Đình Kiên, trong đầu chợt suy nghĩ sao hôm nay cậu ta lại nhắc đến Mộ Vân mà không phải là ai khác.
Ánh mắt Tịch Duy An dần chuyển sang đa nghi, rất lâu sau anh mới cất giọng hỏi lại.
"Chú nghĩ Mộ Vân là mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần sao...? Lý do gì?"
"Lý do.... Vì cô ta đến dự đám cưới của hai người" Tịch Đình Kiên khẳng định chắc nịch. Mặc dù anh không dự lên cưới của Tịch Duy An, nhưng cũng đã nghe mọi người nhắc đến Mộ Vân đã xuất hiện trong ngày hôm đó, không lý nào cô ta có thể ở đó đúng lúc như vậy.
"Câu muốn biết mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần để làm gì?"
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng trước câu nói của Tịch Đình Kiên, thì lúc này giọng nói uy nghiêm cùng với dáng vẻ có chút tức giận của Tịch Bách Nghiêm xuất hiện Ông di chuyển chiếc xe lăn đến trước mặt Tịch Đình Kiên, ngữ khí không hề vui vẻ.
"Từ giờ trở đi, tôi không muốn ai nhắc đến chuyện Tiểu Dịch Thần là con của ai.Chung Linh đã là vợ của Duy An, thì con bé cũng là mẹ của thằng bé.... Còn ai không đồng ý, có thể rời khỏi đây".
Tịch Đình Kiền ngẫn người.
Anh không thể tin chỉ mới có mấy ngày mà ông ấy đã hoàn toàn thay đổi, không còn bênh vực anh như trước đây.
Nhưng cũng không sao,anh sẽ không bỏ qua chuyện này, mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần anh nhất định sẽ tra ra là ai.Vì đây chính là điểm yếu mà anh có thể trả thù Dịch Chung Linh.
Tịch Duy An nhếch môi cười nhẹ, anh khẽ bước đến ôm lấy Tịch Đình Kiên, nói nhẹ vào tai chú nhỏ mình.
"Chú à! Mẹ ruột của Tiểu Dịch Thần, nếu cháu nói ra với chú,chắc chắn chú sẽ cho rằng cháu là đang nói xạo....Mẹ ruột của thằng bé,chú không thể nào tưởng tượng được cô ấy vẫn đang ở bên cạnh tôi".
Dứt lời,anh cười lớn rồi xoay người đi về phòng của mình.
Tịch Đình Kiên đứng bất động vài giây.
Lời nói của Tịch Duy An là có ý gì, chẳng lẽ cậu ta đang cùng lúc sống với hai người phụ nữ.Hoặc là cậu ta ở nhà thì tỏ vẻ là một người chồng chung thủy, nhưng bên ngoài lại đi nuôi nhân tình.
Đúng là bn chất lg nh g thì không thể nào thay đổi.
Anh bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho Chung Linh, sống với một người chồng hai mặt như vậy.Xem ra anh phải điều tra mẹ của Tiểu Dịch Thần là ai càng sớm càng tốt.Anh muốn thấy gương mặt thất bại của Chung Linh, muốn cô phải trải qua bị phản bội là như thế nào.