Tại giờ khắc ngày, không khí đóng băng, mọi thứ dường như bị ấn nút tạm dừng. Giây tiếp theo, cơ thể Tô Úy như tan thành từng mảnh, lon bia trong tay cậu ta cũng vì thế mà rơi xuống. Trong quán cà phê mèo phía sau Phó Kỳ Đường đột nhiên tỏa ra vô vàn tia sáng. Sau đó, gió bắt đầu nổi lên. Vô số bóng đen bị cuồng phong cuốn đi.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra chúng chính là đám ma-nơ-canh. Chúng vùng vẫy, không ngừng phát ra những tiếng gào thét nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi trận cuồng phong. Chúng bị gió cuốn xuyên qua tường. Lúc này, chúng nhanh chóng bị biến đổi từ dạng ba chiều lập thể thành dạng mặt phẳng hai chiều. Cuối cùng, chúng bị hút vào một cuốn sách đang mở, biến thành những dòng chữ gọn gàng, thẳng tắp xếp đầy trên trang giấy, hết trang này tới trang khác.
Phó Kỳ Đường tiếp được lon bia chỉ còn lại một ngụm duy nhất, đứng lặng yên ở đó.
Ngày càng có nhiều yêu ma quỷ quái bị gió cuốn bay lướt qua anh. Có một nữ quỷ bóng rổ tóc tai bù xù, một con quỷ cây có gương mặt khô cằn nhăn nhúm, một con quỷ tàu hỏa mini phun ra khói độc, và một con quỷ cá trê khổng lồ mọc đầy tay, đủ loại hình dạng và kích cỡ khác nhau.
Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ chốc lát đã hiểu ra. Toàn bộ yêu ma quỷ quái không thuộc về khu trung tâm thương mại định giết người chơi này đang bị cuốn trở về trong những bộ truyện kinh dị, nơi mà chúng vốn thuộc về.
Trong quán cà phê mèo, toàn bộ sách của Kinh Hồng Tuyết đang lật mở. Gần bộ phận phục vụ khách hàng trên tầng hai, Cung Tử Quận đang nhướng mày nhìn quyển sách đang lơ lửng trong không trung. Nó vừa mới "ăn" hết hơn nửa chiếc quầy lễ tân. Đồng thời, bức tường không khí trong suốt được biến thành hình ảnh hai chiều, in trên trang giấy trắng. Dịch Văn Văn đang bị nhốt ở bên trong nắm chắc thời cơ, gian nan chui ra từ lỗ hổng.
Hiện tại, vô vàn tia sáng màu vàng bỗng tỏa ra từ trong trang sách, kéo theo đó là những tiếng hét chói tai khiến người ta không thể chịu nổi vang lên.
Trên tầng bốn, thời điểm rìu cứu hỏa được thả ra, Ba Viên âm thầm gào thét. Nhìn thấy con thỏ mắt đỏ đội lốt người nhảy lên không trung, ngay giây sau sẽ đáp xuống và cắn vào cổ mình, đồng tử của Ba Viên co lại. Mọi thứ xung quanh anh ta đều đang chậm lại, hệt như một chiếc đèn kéo quân đang chạy trước khi chết. Nhưng sau đó con thỏ đột nhiên đứng hình giữa không trung. Tiếp theo, toàn thân nó nhanh chóng co rúm lại như bị mất nước, nháy mắt biến thành một bóng đen mảnh khảnh và bị hút xuống tầng dưới.
Những cảnh tương tự cũng đang cùng lúc diễn ra trước mặt tất cả những người chơi khác.
*
Trong căn phòng tăm tối quen thuộc, sau bị khi lag nhẹ, chiếc máy tính cũ đột nhiên tắt ngúm. Mất đi ánh sáng tỏa ra từ màn hình, xung quanh lập tức tối om như lòng đại dương sâu thẳm. Tuy nhiên, dường như có ai đó đang khuấy động bóng tối dày đặc này. Chúng quay tròn như một vòng xoáy, lúc đầu chậm rãi, sau đó ngày càng nhanh hơn, cuối cùng tạo ra một ngọn sóng lớn và lao thẳng lên trời. Và khi làn sóng đen bị hút lên bầu trời, xung quanh cuối cùng cũng dần dần sáng lên.
Sau khi bóng tối biến mất, ánh sáng cuối cùng cũng về với buôn làng. Con sóng cuốn đi tất cả mọi vật, xé nát chúng bằng cuồng phong, chỉ còn lại Tô Úy ở trung tâm vòng xoáy. Tới tận giờ phút này, trái tim đang lơ lửng của Tô Úy mới về được đúng vị trí. Cậu ta duỗi người, thở phào một hơi.
"Đồ chó Phó Kỳ Đường này suýt dọa mình chết ngất luôn rồi! Miệng thì tôi không tới để giết cậu, tôi đến để cứu cậu. Thế mà quay đi quay lại đã nổ súng được luôn rồi. Đỉnh thật sự ấy. Không hổ là diễn viên." Tô Úy vừa mắng vừa cười.
Lát sau vẫn không thấy gấu bông đáp lại, Tô Úy bèn tiếp tục cảm thán: "Nhưng mà tên này cũng giỏi thật ấy. Có chút manh mối vậy thôi mà cũng đoán là có hai tao, lại còn suy luận ra được đứa bên ngoài là giả nữa. Tốc độ phản ứng và khả năng suy luận này có mà hơn hẳn Cung Tử Quận ấy chứ?! Mày phải biết, anh ta cũng giống tao, mới qua được năm ải phó bản thôi đó! Ôi... Tóm lại, bạn bè thế này quá là đáng đồng tiền bát gạo. Sao mà mình lại may mắn thế cơ chứ!"
Thấy gấu bông vẫn không có phản ứng gì, Tô Úy không nhịn được nữa bèn chọt đôi tai hình bán nguyệt ở phía trên đầu, hỏi: "Sao im thế?"
"Làm gì đấy?!"
Đến giờ gấu bông mới lên tiếng. Giọng của nó vẫn là kiểu hờn dỗi như thường ngày nhưng Tô Úy đã tinh tế nhận ra được sự khác lạ.
"Ê này! Kết quả đã cho thấy tao cược đúng cửa rồi, chẳng mấy mà chúng ta sẽ thoát được ra khỏi chỗ này, tao về nhà của tao, mày làm gấu của mày. Thế thì giờ mày giận với dỗi cái gì vậy?"
"Tôi không giận. Tôi chỉ đang suy ngẫm về những lời mà Tô Úy kia nói thôi." Gấu bông nói.
Tô Úy nghe xong lập tức bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Con gấu bông giận dỗi nói: "Cậu ta nói tôi phiền phức, còn bảo tôi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Mà cậu ta cũng chính là cậu... Ít nhất thì cũng phải một phần của cậu. Cậu thế mà lại thực sự chê tôi phiền!"
"......"
Và rồi, mảng tối cuối cùng hòa vào ánh sáng, sau đó trong hư không vang lên một tiếng vỡ nhỏ, Tô Úy biến mất.
*
Một giọt chất lỏng màu nâu sậm rơi vào cốc giấy, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Chín giờ mười lăm phút tối, vẫn còn rất nhiều khách hàng đang tận hưởng quãng thời gian rảnh rỗi trong quán cà phê. Ở một góc không ai chú ý, trên chiếc bàn gỗ, chiếc đồng hồ đếm ngược hình vuông màu trắng cuối cùng cũng đếm về giây cuối cùng.
*
00:00:00。
[Chúc mừng hành khách Phó Kỳ Đường, Cung Tử Quận, Miêu Anh, Tống Dục, Lâm Phưởng, Dịch Văn Văn, Tô Úy, Lý Lan, Trần Thương và Ba Viên đã vượt qua phó bản Thế giới ảo ảo thực thực. Trận chung kết tới đây là kết thúc.]
[Chào mừng các bạn trở về!]
*
Vẫn là chiếc bàn dài và mười mấy chiếc ghế quen thuộc. Vẫn là ánh sáng trắng tỏa ra từ trên trần. Đối diện bức tường vẫn là cánh cửa viền vàng quen thuộc. Và bên trên cánh cửa đó, bốn chiếc màn hình màu xanh vẫn sáng trưng như trước.
"Chào mừng các bạn trở về!"
Sáu chữ lớn đồng thời xuất hiện. Tiếp theo, chúng biến thành một đường thẳng, sau đó các ký tự mới bắt đầu nhảy ra.
"Chúc mừng vượt ải!"
Đây thế mà lại là toa tàu số 0. Nhóm người chơi ngồi ở bàn họp thần người nhìn nhau một lúc. Trong ấn tượng của họ, một giây trước họ vẫn đang ở trong trung tâm thương mại. Nhưng giây tiếp theo sau khi nhìn thấy thông báo hệ thống, họ đã xuất hiện ở toa số 0. Và lần này khác hẳn với những lần trở lại trước đó.
"Vậy có nghĩa là mọi thứ chỉ là ảo giác?"
Miêu Anh do dự chốc lát rồi lên tiếng. Cô đứng dậy nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Thời Duyệt. Thay vào đó, cô nhìn thấy nơi cánh tay trái của Trần Thương lúc trước đã trống rỗng. Gương mặt cô liền hiện lên nét đã hiểu cùng với buồn bã.
Sau đó, cô lại nói: "Không... Không đúng! Tôi sửa lại một chút. Trận chung kết là thật, phó bản cuối cùng cũng là thật. Vậy nên thương vong cũng đều là thật. Nhưng đồng thời nó cũng là giả, vì nó được tiến hành dựa trên ảo giác."
[Chính xác.]
Trên một chiếc màn hình bỗng xuất hiện chữ, rồi càng lúc càng nhiều.
[Bây giờ là 19:28:04 ngày 26 tháng 9 theo giờ của đoàn tàu, tám ngày mười giờ bốn mươi bốn phút đã trôi qua kể từ chặng cuối cùng của hành trình và vẫn còn một ngày mười ba giờ mười sáu giây trước khi tàu đến ga cuối. Điều đó có nghĩa là một ngày sau các bạn sẽ trở về thế giới ban đầu của mình. Xét theo thực tế thì các bạn chưa từng xuống tàu, cũng chưa từng bước vào thế giới phó bản mới. Nhưng các bạn có thể ngồi được ở đây chứng tỏ là đã thông quan thành công.]
"Chờ đã... Sao tôi chẳng hiểu gì thế?" Ba Viên lên tiếng. Anh ta hoang mang nhìn mọi người rồi lại nhìn về phía chiếc màn hình màu xanh, nói tiếp: "Sau khi phó bản trước kết thúc, chúng tôi đã mở phòng điều khiển và kích hoạt vòng chung kết. Lúc đó đằng ấy đã nói rằng đoàn tàu sẽ đưa chúng tôi về thế giới của mình, nhưng quá trình này mất mười ngày, cũng tức là chúng tôi sẽ có mười ngày để nghỉ ngơi, sau đó sẽ bước vào phó bản cuối cùng. Đúng như vậy không?"
[Không sai.]
"Nhưng trên thực tế, đến bây giờ mới qua tám ngày, cũng tức là đoàn tàu vẫn đang trên đường trở về thế giới ban đầu của chúng tôi. Trong khi đó, chúng tôi lại đã hoàn thành trận chung kết là sao?"
[Bởi vì "Thế giới ảo ảo thực thực". Trận chung kết đã bắt đầu từ lúc phòng điều khiển được mở ra. Từ đó trở đi, tất cả những gì các bạn trải qua đều là do sự đan xen giữa "hiện thực" và "ảo ảnh" tạo nên.]
[Đoàn tàu quả thực đã lấy đi một phần ký ức của các bạn, đồng thời tạo cho các bạn một phần ký ức giả, khiến các bạn cho rằng thời gian đã điểm, bản thân đã bước vào thế giới phó bản. Còn trong thực tế, các bạn chỉ tới nơi này để họp bàn về cách vượt qua trận chung kết, sau đó tiến vào ảo cảnh, hoàn thành trận chung kết thực tế trong ảo cảnh.]
[Vẫn còn một điều cần phải nói rõ. Đó là đoàn tàu đã đưa ra gợi ý cho các bạn tới hai lần, rằng hiện thực chưa chắc đã là hiện thực, mà cũng có thể là ảo cảnh.]
[Đầu tiên, chúng tôi đã thu lại Con mắt của sự thật. Sau khi trận chung kết bắt đầu, theo quy định, những đạo cụ đặc biệt như Con mắt của sự thật và Khởi điểm của vũ trụ sẽ phải được trả lại cho người chơi. Tuy nhiên, Con mắt của sự thật có thể nhìn thấu ảo ảnh, hoàn toàn phá hủy quy tắc của trận chung kết này nên chúng tôi buộc phải thu lại.]
[Đoàn tàu không thể lấy lại hoặc giữ lại đồ đạc của hành khách một cách cưỡng ép, nhưng có thể thông báo có chọn lọc những thông tin không cần thiết cho hành khách. Vì vậy, đoàn tàu đã giấu chuyện người chơi có thể lấy lại đạo cụ và giữ Con mặt của sự thật ở lại trong hộp Văn Minh. Và nếu trong giai đoạn này ai đó trong số các bạn mở chiếc hộp vì bất cứ lý do gì thì sẽ có thể thấy rằng nó và Khởi điểm của vũ trụ không hề biến mất như Hình bóng sinh mệnh, và có thể lấy đi bất cứ lúc nào.]
Dòng chữ trên màn hình ngừng lại, như là đang cho người chơi thời gian để tiêu hóa thông tin.
[Ngoài ra, xuyên suốt trận chung kết không hề xuất hiện một bình luận nào.]
[Đây là một điểm đặc biệt để nhắc nhở các bạn rằng thế giới đó chỉ là ảo tưởng. Mặc dù ký ức của các bạn đã bị sửa đổi, những gì liên quan đến đạn bình luận đều đã bị che giấu nhưng theo thời gian, các bạn sẽ dần dần nhớ lại nó. Tôi tin rằng trong số các bạn đã có người nhận ra điểm này. ]
Đến đây, Phó Kỳ Đường lập tức nghĩ đến điều gì đó. Anh quay phắt đầu lại nhìn Cung Tử Quận. Chẳng trách lúc anh bảo Cung Tử Quận dẫn Lý Lan đi cứu Miêu Anh và Dịch Văn Văn, hắn lại thoải mái như thế, đến cả một lời phản đối cũng chẳng có chứ đừng nói là câu thoại kinh điển "Dù mọi người có chết hết thì cũng liên quan gì tới tui". Hóa ra từ lúc ấy Cung Tử Quận đã bắt đầu nghi ngờ về tính thực tế của thế giới đó. Hắn biết anh có cả hai thuộc tính hiện thực và ảo ảnh, cực kỳ tương thích với thế giới đó, nên hành động một mình sẽ chỉ dễ dàng và an toàn hơn khi ở bên hắn.
Thế mà hắn lại chẳng thèm nói gì, lại còn bày ra vẻ bối rối hệt như mình. Nghĩ đến đây, Phó Kỳ Đường không khỏi cảm thấy cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Anh cho rằng Cung Tử Quận mới là diễn viên. Hắn thật sự là một thần đồng diễn xuất.
"Sao lại nhìn anh như thế?"
Cung Tử Quận mỉm cười, quay lại nhìn Phó Kỳ Đường, cứ như mình thật sự ngây thơ, chẳng biết gì.
Phó Kỳ Đường định nói gì đó, nhưng rồi lại thấy nói ra rồi cũng chẳng có nghĩa lý gì. Anh đã quá hiểu Cung Tử Quận, cũng giống như hắn đã quá hiểu anh vậy.
Cuối cùng, Phó Kỳ Đường chỉ bất đắc dĩ nói: "Cũng may đây là phó bản cuối cùng rồi. Cung Tử Quận! Không được có lần sau đâu, không là em giận thật đấy."
Cung Tử Quận ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói hàm chứa nét vui vẻ rất rõ ràng: "Anh biết rồi."
Lúc này, Dịch Văn Văn nhịn mãi không nổi nữa, bèn hỏi chiếc màn hình: "Mày không nói được tiếng người à?"
[Không. Vì tôi không phải con người.]
Đoàn tàu đáp lại rất nhanh chóng.
"Phụt..." Trần Thương không nhịn được mà bật cười, nhưng lại thấy không khí có vẻ không thích hợp nên lại vội vàng nhịn lại.
[Nhưng tôi hiểu ý của bạn. Vậy giờ tôi sẽ dùng cách đơn giản nhất để giải thích cho các bạn về chân tướng của mọi chuyện. Mời xem màn hình bên.]
Sau đó, một chiếc màn hình ở phía bên cạnh lập tức chiếu một đoạn video về cảnh những người chơi đang ngồi ở đây đang lục tục bước ra khỏi toa tàu của mình và đi về phía toa số 0.
"Ê này! Mày bảo là sẽ không giám sát tụi tao mà? Đây là cái gì hả?" Tô Úy lập tức chất vấn.
[Hành khách sẽ có không gian riêng tư tuyệt đối bên trong toa tàu của mình. Trong video đều là hình ảnh ở nơi công cộng.]
"Thế à? Thôi được rồi... Trong toa tàu không bị quay lại là được."
Tô Úy nói rồi mượn động tác gãi đầu để trấn giữ đôi tai gấu bị dọa đến mức suýt chút thì dựng lên, ý bảo nó không sao rồi.
Video tiếp tục chạy.
Mọi người đến toa số 0 để thảo luận về trận chung kết sắp tới. Nhưng còn chưa nói được mấy câu, một làn khói trắng đã tỏa ra từ trên trần nhà, nháy mắt đã tan biến. Một phút sau, toàn bộ người chơi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Chất lượng hình ảnh rất kém. Tuy nhiên, dù có là như vậy thì vẫn có thể thấy rõ người chơi hoàn toàn không phải đang ngủ. Vẻ mặt của họ mỗi người một kiểu, nhãn cầu dưới lớp da mắt đảo qua đảo lại, thỉnh thoảng lại có vài động tác nho nhỏ, hiển nhiên là đang lạc trong ảo cảnh nào đó.
Nửa tiếng sau, Thời Duyệt bỗng biến mất. Về sau không ngừng có người chơi bị thương, đủ loại đủ kiểu. Nhưng ngay giây tiếp theo, vết thương đã biến mất, mọi thứ về lại nguyên trạng.
Trong video, Miêu Anh bịt chặt miệng và mũi mình như thể bị ma ám, sắc mặt tái nhợt, trông như có thể chết ngạt bất cứ lúc nào. Nhưng sau khi một ánh sáng vàng dịu dàng lóe lên, tay cô lập tức buông xuống và thoát khỏi trạng thái điên cuồng, trở lại bình thường.
Một đám sương máu đột nhiên trào ra từ cổ Ba Viên. Đầu anh ta nghiêng sang một bên một cách bất thường, cứ như bị con quái vật đang bơi trong hư không nào đó cắn chặt. Nhưng sau khi ánh sáng màu vàng tỏa ra, bộ phận bị thương cũng đã thay đổi từ cổ đến bụng. Anh ta đau đớn ngã khỏi ghế, khắp vai đều là máu tươi. Sau khi ánh sáng màu vàng lại tỏa ra lần nữa, vết thương trên vai anh ta đã biến mất. Anh ta nằm dưới đất giãy giụa như một con cá mắc cạn, và rồi dần dần lấy lại bình tĩnh.
Một nửa thân từ phần eo trở xuống của Trần Thương bỗng nhiên đứt đoạn, nửa thân trên bay đi. Tuy nhiên, sau khi ánh sáng màu vàng tỏa ra, thứ bay đi đã biến thành một cánh tay.
Hai bên cổ của Tống Dục bỗng chốc hiện ra ba cục u nhọt lớn nhỏ khác nhau. Chúng dần dần lộ ra mấy khe hở, rồi biết thành một cái đầu người đủ mắt, tai, miệng, mũi. Ánh sáng vàng lóe lên, những cục u nhọt kia biến mất, thế nhưng phần da thịt ở hai bên hõm cổ gần với vai cũng bị dứt ra.
Sau đó, tất cả mọi người đều được ánh sáng vàng đó bao bọc, hoặc ít, hoặc nhiều, đến ngay cả Cung Tử Quận cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, ngay khi ánh sáng vàng xuất hiện ngày một dày đặc, mọi người nhìn thấy được rõ ràng, một bóng người màu vàng đang hiện ra từ người Tô Úy. Mới đầu nó còn rất mơ hồ, chỉ đơn giản là có hình dáng con người. Nhưng sau mỗi một lần ánh sáng vàng tỏa ra, nó lại càng rõ ràng hơn. Đến cuối cùng thậm chí còn nhìn rõ được mặt mày, tướng mạo. Đó chính xác là Tô Úy.
Cuối đoạn video, Phó Kỳ Đường vẫn còn đang ở trong ảo cảnh hơi xoay người lại, lấy tay làm súng và chỉ vào Tô Úy. Tay của anh dừng lại ở giữa không trung, lộ ra nét mặt vui vẻ, môi khẽ mấp máy. Tô Úy ở phía đối diện cũng nói gì đó. Hai người cứ như là đang nói chuyện với nhau. Cuối cùng, Phó Kỳ Đường chỉ tay về phía bóng người màu vàng. Sau khi anh là động tác bắn súng, bóng người đó bỗng biến mất.
Video kết thúc. Nhất thời, trừ Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận, người đã dự đoán được gần như toàn bộ, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Tô Úy.
"Tiểu Tô, cậu bị tâm thần phân liệt ư? Trông tình hình thế kia có vẻ nghiêm trọng đấy. Có phải là do áp lực quá không?"
Có lẽ thấy bầu không khí trầm quá nên Ba Viên nói đùa, giọng điệu vô cùng thoải mái. Dù sao đoàn tàu cũng đã tuyên bố trận chung kết đã kết thúc, tất cả mọi người đều đã vượt ải. Chắc hẳn là sẽ không có khả năng lại có nguy hiểm gì nữa.
"Những ánh sáng vàng kia là do cậu làm ra sao? Cậu đã cứu mọi người đó."
Tống Dục cũng nhìn Tô Úy, nhưng so với Ba Viên thì anh ta suy nghĩ được sâu xa hơn hẳn.
"Ờm..." Tô Úy nhất thời đứng hình, cứ đứng đó mà không biết phải nói sao.
"Tô Úy! Được đó nha! Không ngờ anh lại giỏi vậy luôn đó!" Dịch Văn Văn hô lên. Cô cười híp cả mắt, nói.
Trần Thương đang đứng cách đó không xa cũng sáp lại gần, dùng cánh tay còn lại của mình bá vai Tô Úy, thành khẩn nói: "Anh Tô Úy, cảm ơn nhé!"
Tô Úy chớp mắt, mỉm cười với mọi người.
"Thực ra tôi cũng chẳng làm gì cả..." Cậu ta nhìn Phó Kỳ Đường rồi nói tiếp: "Mà chuyện này kể ra cũng dài lắm."
Phó Kỳ Đường mỉm cười phụ họa: "Đúng là không ngắn chút nào."
"Nói đi. Dù gì hiện giờ cũng chẳng có gì để làm, mọi người đều muốn biết." Lâm Phưởng cũng mỉm cười, nói.
Tô Úy do dự, không biết bắt đầu từ đâu. Đúng lúc này, trên màn hình lại xuất hiện vài chữ.
[Nếu các bạn muốn dựa vào bình luận để hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, tôi có thể giúp mọi người phát lại livestream.]