[Trần Thương bám vào mép bể nước, nhảy lên trên, tránh được những cánh tay đang túm lấy mình. Nhưng điều khiến Trần Thương không ngờ tới là ngay khi cậu ta chuẩn bị tiếp đất, con cá trê đã vùng lên, hất râu về phía cậu ta. Hai sợi râu đen bóng loáng xé gió, trong nháy mắt đã vụt đến trước mặt Trần Thương. Lúc này Trần Thương mới nhận ra, trên bộ râu nhìn qua có vẻ nhẵn nhụi kia thực ra lại có vô số hạt nhỏ. Những hạt nhỏ vốn đang khép kín này như ngửi thấy mùi của người sống mà mở ra, biến thành những chiếc giác hút hung hãn, giây tiếp theo đã cắn mạnh vào da thịt Trần Thương.]
["Bùm!" một tiếng, cả người Trần Thương đã bị sức mạnh khổng lồ này quất bay về phía sau. Không... Không phải cả người mà là một nửa người. Cậu ta cứ thế bị giật sống mất một phần thân dưới.]
[Phần đầu râu chợt nhô lên một cách kỳ lạ. Trần Thương bị hút vào miệng của con cá trê, để rồi bị nó nuốt chửng một cách thỏa mãn.]
-Xóa toàn bộ nội dung trên-
[Hai sợi râu đen bóng loáng xé gió, trong nháy mắt đã vụt đến trước mặt Trần Thương.]
[Trong lúc tuyệt vọng, Trần Thương hét to, quả quyết nhảy về phía trước. Sợi râu xoẹt qua lưng của cậu ta, quần áo bị chất lỏng do giác hút tiết ra ăn mòn. Phải nói là cậu ta phản ứng cực kỳ nhanh, bởi vì chậm nửa giây thôi là cậu ta nhất định sẽ bị đập trúng.]
Tô Úy vừa gõ xong dấu chấm câu, trên màn hình máy tính đột nhiên hiện lên một dòng chữ màu đỏ tươi: Cảnh báo! Những thay đổi của bạn đã vượt quá quyền hạn. Thay đổi vô hiệu! Mười lăm giây sau, toàn bộ thay đổi sẽ tự động được thay thế bởi nội dung gốc.
Sau khi dòng chữ đỏ biến mất, góc phải màn hình hiển thị đồng hồ đếm ngược. Mười lăm, mười bốn,...
Tô Úy đập mạnh bàn phím, tức tối mắng mỏ: "Đờ mờ mày! Vô hiệu cái đầu mày! Mày đang muốn bọn họ chết hết đi đúng không? Đờ cả cái dòng họ nhà mày!"
Tai con gấu bông giật một cái, như là bị lời mắng của Tô Úy dọa sợ, dè dặt nói: "Tuy vậy nhưng mà..."
"Im mồm cho tao!" Tô Úy gào lên
Cậu ta ép bản thân không được nhìn khoảng thời gian ít ỏi còn lại, hít một hơi thật sâu, bắt đầu chỉnh sửa lại.
[Hai sợi râu đen bóng loáng xé gió, trong nháy mắt đã vụt đến trước mặt Trần Thương.]
[Trong lúc tuyệt vọng, vốn đã linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra, Trần Thương nhanh chóng đưa ra quyết định, vừa lùi ra sau vừa đưa tay ra đỡ. Sợi râu to bự lập tức cuốn lấy cánh tay Trần Thương. Giây tiếp theo, cánh tay đó đã bị giật ra khỏi thân thể cậu ta. Máu thịt phần vai bắn ra tung tóe. Trần Thương gào lên thảm thiết, ngã nhào sang bên cạnh. Mà bên cạnh cậu ta chính là một đoạn băng tải. Đoạn băng tải này là loại băng tải phẳng thường thấy trong siêu thị, hẳn là nhân viên ở đây thường dùng nó để vận chuyển hàng hải sản có vẻ nặng nên đối với chúng, đây cũng có thể coi như một cái thang máy mini. Cái Trần Thương cược chính là điểm này.]
[Ánh sáng tỏa ra, ngay trước khi một sợi râu khác của con cá trê lao tới thì Trần Thương đã bị dịch chuyển đi mất. Cậu ta thành công rồi.]
"Được rồi!"
Vội vã gõ dấu chấm câu trước khi đồng hồ đếm ngược về không, Tô Úy lo lắng, sợ hãi chờ đợi trong hai giây. Tuy nhiên, không hề có dòng chữ cảnh báo màu đỏ nào xuất hiện, có vẻ như sự sửa đổi này đã được hệ thống công nhận. Tô Úy cuối cùng cũng được thở phào một hơi.
Bị ép bức một hồi, gấu bông cuối cùng cũng có thể lên tiếng: "Vậy có nghĩa là nội dung chỉnh sửa không được khác quá xa so với bản gốc. Cậu không thể tùy tiện "buff" cho họ quá đà. Nếu nhân vật chính phải đối mặt với cái chết hoặc là bị trọng thương thì hệ thống sẽ không cho phép họ trốn thoát mà không bị thương tổn gì, mà sẽ phải trải một cái giá nhất định."
Tô Úy cười khẩy, nói: "Vậy đây chính là quyền hạn sửa đổi có hạn. Đờ mờ thật chứ."
Gấu bông sững sờ, hỏi: "Sao cậu cứ chửi thề hoài vậy?"
Tô Úy đáp: "Vì tao thấy bực mình. Sao? Không được à?"
Như bị sốc trước sự thẳng thắn của cậu ta, gấu bông khịt mũi. Nó yên lặng cụp tai lại, không nói thêm gì nữa.
Hiển nhiên là Tô Úy cũng chẳng có tâm tư đi đấu võ mồm với gấu bông nữa. Cậu ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ như phải mau chóng kiểm tra những tệp văn bản chưa được mở. Cậu ta thầm có một suy đoán. Đó là giả sử coi việc trước đó người chơi bị dịch chuyển vào trong truyện theo dạng một mình hoặc nhóm hai người là vòng một, vậy thì hiện tại hẳn là vòng hai, tức là tất cả mọi người đều đã bị dịch chuyển vào một bộ truyện mới. Mà bộ truyện mới này rất có khả năng là tổng hợp của những bộ mà người chơi đã bị dịch chuyển vào trước đó. Nếu cậu ta có thể đọc nhiều truyện hơn thì khi văn bản mới tự động hình thành, cậu ta sẽ nắm được tình hình rõ ràng hơn, từ đó tiến hành chỉnh sửa, chứ không phải như lần chỉnh sửa câu chuyện của Trần Thương, vừa lãng phí thời gian lại còn nguy hiểm.
Nghĩ tới việc Trần Thương vẫn bị mất mất một cánh tay, Tô Úy lại thở dài. Hi vọng cậu ta có nhiều thuốc cầm máu và được băng bó chắc chắn.
Nghĩ như vậy, Tô Úy lại đặt tay lên chuột, chuẩn bị mở một bộ truyện mà mình chưa từng đọc ra. Nhưng đúng vào lúc này, máy tính đột nhiên bị lag. Một giây sau, năm, sáu văn bản đột nhiên hiện ra hệt như đang mở ra "Bản giao hưởng của số phận".
[Ngay khi Miêu Anh đi ngang qua khu sách, một cuốn sách trên giá sách cách đó không xa đột nhiên tự mở ra. Một khu vực có kích thước bằng một viên gạch lát sàn ngay lập tức thay đổi từ không gian ba chiều thành một trang phác thảo trong cuốn sách. Đầu tiên là dàn loa, sau đó là những chậu cây bên cạnh, rồi lan ra bên ngoài khu sách. Mỗi khi một trang sách lật mở, không gian lại hẹp lại, hệt như thủy triều, dần dần đuổi theo bước chân của Miêu Anh.]
......
[Tại thành phố trò chơi ở tầng B1, một chiếc máy chơi bóng rổ đột nhiên tỏa ra ánh sáng tím kỳ dị. Cứ mỗi một phút lại có một quả bóng lăn vào bên trong máy. Máy móc vận hành phát ra những âm thanh trầm và giật. Sau đó, bóng rổ như được một sức mạnh vô hình nâng lên, xuyên qua lưới từ dưới lên trên, rồi bật ra ngoài.]
["Hihi... Vui quá!" ]
[Sau khi bật ra ngoài, bóng rổ đột nhiên mở miệng nói chuyện. Sau đó, nó bắt đầu mọc mắt, mũi, và cả tóc. Chúng biến thành những chiếc đầu người bay trong không trung với tốc độ cao. Quả thì biến thành bé gái tóc thắt bím, quả thì biến thành ông chú với kiểu tóc Địa Trung Hải, quả khác thì đeo cả cặp kính dính máu.]
["Đừng trốn nữa, ra đây chơi đi!"]
["Trốn kỹ chưa đấy? Mị đi bắt đây này!"]
["Hahaha! Vui quá đi! Cuối cùng cũng được ra ngoài rồi!"]
[Tống Dục trốn ở giữa hai chiếc xe đua, sắc mặt tái mét. Tống Minh Không dựa vào việc nuốt quỷ khí để chiến đấu, nhưng nó có một điểm yếu chí mạng, đó là khi có nhiều hơn ba con quỷ, Tống Minh Không rất dễ bị quấy nhiễu, rơi vào hỗn loạn. Vì thế, cái mà Tống Dục kém nhất chính là tình huống này.]
[Đã năm phút trôi qua kể từ khi anh ta vô tình kích hoạt máy chơi bóng rổ. Điều đó có nghĩa là có tổng cộng năm cái đầu đang tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm ra anh ta.]
[Tống Dục nghiêng đầu nhìn thấy một cái đầu người đập mạnh vào buồng karaoke mini khiến mặt kính vỡ tung, một cái khác đập loạn vào chiếc máy đập chuột, phát ra một tiếng gào vui thích khàn khàn. Cái thứ ba, cái thứ tư... Một cái nữa đâu?]
[Lộc cộc... Một cái bóng màu đen lăn lông lốc bên dưới chiếc xe đua, bé gái tết bím chớp đôi mắt to tròn, nói: "Wow! Anh trai à, hóa ra anh trốn ở đây!"]
......
Lâm Phưởng bị tấn công, Dịch Văn Văn bị tấn công, Ba Viên bị tấn công, Lý Lan bị tấn công...
Sáu đoạn văn bản cùng nhau xuất hiện trên màn hình máy tính khiến Tô Úy nhất thời chỉ có thể trơ mắt nhìn từng chữ điên cuồng nhảy ra.
Gấu bông lắp bắp nói: "Ối trời... Thôi xong rồi. Cậu tính làm thế nào?"
......
Thời gian quay ngược lại một chút, tại phía đông của tầng một siêu thị, Phó Kỳ Đường bước ra khỏi một cửa hàng, khẽ lắc đầu với Cung Tử Quận.
Hiện tại đã ba mươi phút trôi qua kể từ lúc hai người quyết định đi tìm phòng điều khiển. Cả hai đã bị dịch chuyển năm lần, giết được ba con quỷ và một con búp bê Peashooter có thể bắn ra đạn, cuối cùng mới dịch chuyển được tới tầng một. Họ lần mò một vòng, tìm thấy mấy nơi như phòng trực ban, phòng tài liệu và phòng nghỉ của nhân viên nhưng lại hoàn toàn không tìm ra được nơi cần tìm là phòng điều khiển. Phía sau cửa hàng vừa rồi có một lối đi khá khuất nên Phó Kỳ Đường đã đi vào kiểm tra, nhưng đó chỉ là một nhà kho nhỏ chất đầy các dụng cụ như xe đẩy và thang gấp.
Phó Kỳ Đường nói: "Ở đây cũng không có. Chúng ta đã kiểm tra toàn bộ tầng một rồi, xem ra phòng điều khiển ở tầng dưới. Giờ lũ ma-nơ-canh đang ở đâu?"
"Một số thì vẫn đang thủ ở trước cửa thang máy, đa số còn lại đều đang phân tán ở khắp các tầng rồi." Cung Tử Quận đáp lời.
Sau đó, hắn hất cằm về phía chiếc thang cuốn, hỏi: "Vẫn đi thang cuốn à?"
"Hửm?"
"Thực ra nhảy từ đây xuống thì không thể tính là cao được."
Phó Kỳ Đường nhòm xuống ngẫm ngẫm, rồi nghĩ về những phiền phức trong quá trình dịch chuyển trước đó, không thể không nói: "Anh nói đúng."
Cung Tử Quận bật cười. Hắn lùi lại vài bước để lấy đà, sau đó làm đồng tác "mời" với Phó Kỳ Đường, nói: "Thế anh đếm một, hai, ba rồi cùng nhảy xuống nhé."
Phó Kỳ Đường cũng bật cười, còn nói đùa: "Được thôi. You jump, I jump, right?"
Anh vừa nói vừa bước tới bên Cung Tử Quận, chỉnh lại quần áo một chút, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: "Em chuẩn bị xong rồi, anh đếm đi."
Cung Tử Quận nheo mắt lại, lộ ra vài nụ cười sáng như ánh trăng.
"Một, hai, ..."
Bùm! Pằng! Pằng!
"Cứu tôi với!"
"Cút đi!"
Nhất thời, các thể loại âm thanh từ bốn phương tám hướng vang lên. Trong đó có một tiếng kêu cứu ở rất gần, ngay đối diện hành lang hình tròn mà họ vừa đi qua.
Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận đều sững sờ. Sau đó, họ nhanh chóng nhận ra những người chơi rải rác ở mỗi tầng đều đang bị quỷ tấn công! Hơn nữa, họ đều bị tấn công cùng một lúc, động tĩnh vô cùng lớn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đây là một âm mưu.
"Cứu! Cứu tôi với!"
Tiếng kêu cứu tuyệt vọng ở gần đó lại vang lên. Vì không có tạp âm nên lần này, Phó Kỳ Đường nghe rất rõ và nhận ra đó là tiếng kêu cứu của Lý Lan.
Anh không kịp nghĩ nhiều, nhìn Cung Tử Quận rồi nói: "Cứu người trước đã."
Cung Tử Quận đương nhiên không có phản đối gì, bởi vì hắn sẽ không bao giờ làm trái lời Phó Kỳ Đường, đương nhiên ngoại trừ lúc hắn cố ý tán tỉnh ra. Nhưng lần này thì lại hơi khác một chút, vừa mới chạy được hơn chục mét, Cung Tử Quận bỗng nhiên dừng bước.
"Sao thế?" Phó Kỳ Đường không hiểu, hỏi.
Anh quay lại nhìn và phát hiện ra Cung Tử Quận đang đứng trước một cánh cửa mà trước đó họ đã kiểm tra qua. Phó Kỳ Đường chắc chắn rằng sau cánh cửa này là phòng trực ban. Nhưng hiện tại, tấm bảng trên cửa lại là ba chữ: Phòng điều khiển.