Trong bóng tối, Lý Lan vừa lo vừa sợ tiến về phía trước. Chiếc thang cuốn chết tiệt kia dịch chuyển cô và Lâm Phưởng tới chỗ nào đó thậm chí còn xa xôi hơn cả lối thoát hiểm lúc đầu họ đứng ở tầng B1.
Trong phó bản này, việc dịch chuyển đã không còn là chuyện gì kỳ lạ nữa. Vì thế, hai người phản ứng lại rất nhanh. Sau khi biết rõ được mình đang ở đâu, Lâm Phưởng đã đề nghị hai người nên tới một chiếc thang cuốn cách chỗ này xa một chút rồi lên tầng năm hội họp cùng mọi người. Tuy lúc trước chia tách một cách vội vàng, nhóm người chơi chưa hề hẹn nhau địa điểm hội họp, nhưng trong tình huống những tầng bên dưới đều đã bị đám ma-nơ-canh chiếm đóng, ở lại chỉ có thể chiến đấu trong vô nghĩa nên chắc chắn mọi người đều sẽ đi lên trên. Hơn nữa theo những gì Lâm Phưởng nhớ, thang cuốn khác cách chỗ này tương đối xa, xung quanh ít cửa hàng và du khách. Ban ngày anh ta đã thấy trong đó có hai cửa hàng đều đã đóng cửa, so sánh với nơi này thì hẳn là sẽ an toàn hơn.
Lý Lan gật đầu đồng ý.
Mới đầu, mọi thứ đều rất thuận lợi, cho dù tầng B1 có rất nhiều ma-nơ-canh đi tới đi lui nhưng họ đều có thể may mắn tránh được.Tuy nhiên, điều khiến họ không ngờ chính là không chỉ có một chiếc thang cuốn có tính năng dịch chuyển. Nói cách khác, hiện giờ chỉ cần người chơi bước lên bất kỳ chiếc thang cuốn nào cùng đều sẽ bị dịch chuyển đến những vị trí khác trong trung tâm thương mại. Đoàn tàu đang cố gắng khiến cho người chơi không thể tụ họp lại.
Sau khi Lâm Phưởng bị dịch chuyển đi, Lý Lan lập tức nhận ra điều này. Sau một dây do dự rồi lại nghe thấy tiếng bước chân của đám ma-nơ-canh đang tiến đến gần, Lý Lan không còn cách nào khác mà đành phải cắn răng bước lên thang cuốn. Cô nắm chặt vũ khí, âm thầm cầu nguyện. Làm ơn đừng dịch chuyển cô tới ngay trước mặt quỷ giống như lần trước.
Và lần này cô đã khá may mắn. Lý Lan bị dịch chuyển tới đài quan sát của trung tâm thương mại, xung quanh không có bóng một con ma-nơ-canh nào, cách đó không xa chỉ có một sân khấu thấp trống trải và một chiếc cây giả trang trí. Lý Lan ngẫm nghĩ chốc lát rồi vẫn quyết định lên tầng năm để hội họp cùng mọi người.
Dưới ánh đèn lờ mờ của đèn chỉ dẫn, sau khi xác nhận kỹ càng phương hướng của thang cuốn theo bảng chỉ dẫn phía trên đầu, đồng thời xốc lại hai trăm phần trăm tinh thần, Lý Lan cảnh giác liếc nhìn xung quanh, rón rén bước đi.
Dù có công cụ chiếu sáng nhưng cô không hề bật lên. Cô hiểu rõ, nếu chỉ với thực lực của bản thân thì kể cả bật đèn, một khi bị quỷ phát hiện cũng đồng nghĩa với việc dâng mỡ đến miệng mèo. Vậy nên, cho dù bóng tối có phần nguy hiểm nhưng cũng chính là một lớp bảo vệ.
Vì luôn phải đề cao cảnh giác nên Lý Lan đi không nhanh. Nhưng may mắn rằng xung quanh trống trải, chẳng có gì hết. Chỉ cần đi qua hết sân khấu là đã đến gần được với thang cuốn.
Cô thầm nghĩ, lại không hề nhận ra cách đó vài bước, một khuôn mặt gầy như cánh ve sầu, tỏa ra ánh nhựa dẻo đột nhiên nở ra như được bơm hơi. Trong chớp mắt, nó biến thành một quả bóng bay có hình đầu người. Quả bóng đầu người đó treo trên thân cây, cứ như là quả của chiếc cây đó. Khi Lý Lan đang tiến lại gần, quả bóng đầu người cũng dần dần quay lại. Hai mắt nó mở ra, khóe miệng cũng nhếch lên, rất nhiều nước dãi chảy xuống, phát ra tiếng "tỏng, tỏng", cũng tỏa ra một mùi tanh thoang thoảng. Cuối cùng, lúc Lý Lan chỉ còn cách chiếc cây giả năm mét, quả bóng đầu người đó đột nhiên nảy lên trên, đồng thời bật cười quái dị, lao về phía Lý Lan.
Lý Lan vội vàng vung dao. Vũ khí của cô là một con dao cắt thịt xông khói, lưỡi dao và tay cầm dài hơn năm mươi xen-ti-mét. Lưỡi dao rất mỏng nhưng cực kỳ sắc bén, hai bên đều được phủ một loại thuốc đặc biệt chuyên để đối phó với quỷ. Lý Lan không hề tự tin với năng lực chiến đầu của bản thân. Cô hiểu rất rõ, với tố chất của bản thân, lại còn ở độ tuổi này, muốn luyện tập để trở nên tài giỏi là chuyện không thể. Tuy nhiên, cô không hề từ bỏ mà nhờ Miêu Anh giúp mình luyện tập tốc độ. Chỉ cần cô đủ nhanh thì sẽ có thể khiến quỷ bị thương trước khi nó tạo ra cho mình vết thương chí mạng, các loại thuốc được bôi lên lưỡi dao sẽ có hiệu lực cùng một lúc. Trong đó có loại làm giảm tốc độ của quỷ, có loại có thể tạm thời làm suy yếu sức mạnh tấn công của quỷ, có loại còn có thể giết quỷ.
Nhưng điều khiến Lý Lan bất ngờ là quả bóng quỷ đầu người kia vốn đang cách cô tới bốn, năm mét lại bỗng nảy lên không trung, bật cười vang, sau đó nổ tung. Phía sau nó nổ tung một lỗ, khí phun ra đã tạo thành động lực khiến nó bay vọt tới trước mặt Lý Lan chỉ trong nháy mắt.
......
[Đồng tử của Lý Lan đột nhiên co rút. Con dao vung ra chưa kịp thu lại, một mảnh da người với các đường nét trên khuôn mặt và các cạnh rách rưới đã dính vào mặt cô, nhanh chóng hòa vào khuôn mặt của cô.]
["A!"]
[Lý Lan thét gào. Dưới sự tác động của lớp da người kia, cơ và xương trên mặt cô như đang tan chảy, vặn vẹo điên cuồng, như muốn thoát ra khỏi mặt cô.]
Tiếng gõ bàn phím nhanh và điên cuồng vang khắp căn phòng nhỏ tối tăm.
"A! Đừng có chết mà! Cô ơi! Cố lên!"
Tô Úy liều mạng ấn nút xóa. Sau khi những dòng văn bản cuối cùng biến mất, cậu ta bắt đầu gõ lại một loạt câu mới.
[Đồng tử của Lý Lan đột nhiên co rút. Khoảnh khắc ấy, cô không chút do dự mà lùi lại mấy bước, cố gắng tránh xa lớp da người trước khi nó chạm vào mình. Đồng thời, Lý Lan vung dao chém mạnh vào lớp da người, biến nó thành hai mảnh.]
"Phù... Nguy hiểm quá."
Gõ xong dấu chấm câu cuối cùng, Tô Úy mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trước mặt cậu ta lại hiện ra một đoạn văn bản khác. Rất nhiều chữ hiện ra, hiển nhiên đây là một câu chuyện khác đang diễn ra.
......
Trên hành lang tầng ba, Trần Thương đang vừa thở hổn hển, vừa chạy hết tốc lực. Phía sau cậu ta là một đoàn tàu trẻ em thường thấy trong các trung tâm thương mại. Loại tàu hỏa mini này rất được trẻ em ưa chuộng. Các bậc cha mẹ thường sẵn sàng chi cả trăm nghìn để cho con mình lên chơi, không có gì khác ngoài việc đi vòng quanh trung tâm thương mại. Nhưng giờ đây, chiếc tàu hỏa mini này đã biến thành một con quái vật tương tự như một con trăn khổng lồ. Một cái miệng khổng lồ đầy răng nanh mọc ra từ phía trước đầu tàu, thỉnh thoảng, lưỡi rắn lại thò ra, cố gắng cuốn Trần Thương vào miệng.
"Tu! Tu! Tu!"
Tiếng còi tàu vang lên. Một luồng khói độc màu xanh vàng tuôn ra từ ống khói của đầu máy vốn ban đầu phun đá khô tạo hiệu ứng bốc khói. Làn khói nhanh chóng ăn mòn lớp rào chắn bao quanh, khiến nó lung lay tại chỗ vài lần rồi gãy đổ và rơi thẳng xuống tầng một.
Không được! Không thể cứ chạy như thế mãi được. Bản thân cậu ta không hề có thế mạnh trong phương diện tốc độ, chẳng mấy mà sẽ bị con quỷ này bắt được. Cậu ta phải nghĩ cách đối phó với nó.
Trần Thương đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy phía trước không xa có một tấm bảng chỉ dẫn ghi hai chữ "siêu thị".
Siêu thị? Trần Thương sửng sốt, đột nhiên nhớ ra tầng ba của trung tâm thương mại này có một siêu thị đồ tươi sống. Trong siêu thị toàn là các kệ hàng, không gian hẹp hơn hành lang của trung tâm thương mại rất nhiều, chắc chắn con quỷ tàu hỏa này sẽ không thể xông vào được.
Chính nó!
Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Trần Thương tăng tốc, quyết đoán lao vào trong siêu thị. Con quỷ tàu hỏa lập tức đuổi theo nhưng lại đập mạnh vào cửa ra vào. Ống khói của nó bị va chạm đến mức biến dạng. Đèn tàu nhấp nháy liên tục, thể hiện sự tức giận và e ngại.
Một lúc sau, thấy Trần Thương không hề có ý định đi ra, con quỷ tàu hỏa thè lưỡi, như trút giận mà quật nát chiếc xe đẩy mua sắm bên cạnh thành từng mảnh, sau đó mới miễn cưỡng bỏ đi.
Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Trần Thương đang trốn sau kệ hàng thở phào một hơi. Thế nhưng chẳng mấy chốc, cậu ta lại trở nên căng thẳng, thậm chí còn hơn cả ban nãy. Nguyên nhân rất đơn giản. Tuy địa hình trong siêu thị sẽ tạo nên áp lực, làm chậm tốc độ của quỷ tàu hỏa lại nhưng từng đó đâu thể đến mức khiến nó chịu bấm bụng bỏ qua. Trừ phi bên trong có thứ gì đó còn dữ hơn cả nó, khiến nó cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ tới đây, Trần Thương lập tức thở một cách nhẹ nhàng hơn, lo ngại tồn tại đáng sợ kia sẽ bị cậu ta đánh thức. Có nên quay xe không nhỉ? Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi lập tức gạt đi, bởi cậu ta không chắc quỷ tàu hỏa có thực sự rời đi hay chưa. Nếu đối phương không bỏ đi xa mà ở gần đó ôm cây đợi thỏ thì sao? Nhưng cứ trốn ở đây cũng không phải cách, cậu ta bắt buộc phải tụ họp lại với những người khác. Do dự chốc lát, cuối cùng, Trần Thương cắn răng quyết định sẽ rời khỏi siêu thị bằng một con đường khác.
Có lẽ vì là siêu thị đồ tươi sống nên nhiều bồn nước chứa hải sản thậm chí không hề ngắt điện, máy bơm nước hoạt động thường xuyên, ánh sáng trắng mờ mờ tỏa ra qua bể kính.
Soạt... Soạt... Những âm thanh nhỏ liên tục vang lên khiến Trần Thương cảnh giác nhìn quanh. Cậu ta phát hiện trong một bể kính không xa nhốt hơn chục con cua. Thế nhưng, không hiểu vì lý do gì, chiếc bể này lại không chứa nước mà thay vào đó, đáy bể được phủ một lớp cát mịn. Chính những chiếc chân dài của lũ cua cào trên lớp cát ấy đã tạo ra những tiếng động này.
Trần Thương vẫn đề cao cảnh giác, để ý xung quanh. Cậu ta tăng tốc độ và gần như đi qua khu vực hải sản mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Một con rùa già đang nhàn nhã bơi lội trong bể nước, những chiếc chân ngắn và mập mạp của nó khẽ đung đưa khi nhìn thấy Trần Thương đi ngang qua. Cụ rùa chậm rãi liếc nhìn Trần Thương, sau đó có vẻ sợ hãi, nhanh chóng đảo mắt, rụt tứ chi vào trong vỏ, lập tức rơi vào trạng thái giả chết.
Chuyện gì vậy? Trần Thương sửng sốt, lập tức nhận ra gì đó.
Một cái bóng cao bằng khoảng hai người mơ hồ phản chiếu trên bể nước trước mặt cậu ta. Đó là một con cá trê khổng lồ với hai sợi râu đen bóng. Thân trên của nó ưỡn cao, thân dưới được mười mấy cánh tay người nâng đỡ, tựa như những cánh tay đó chính là chân của nó. Hai bên thân của con cá trê cũng mọc ra hai cánh tay người. Những cánh tay ấy, có cái vung loạn xạ trong không trung, có cái chỉ lặng lẽ dựng đứng, có cái đã biến thành móng vuốt, lặng lẽ vươn về phía Trần Thương như muốn tóm lấy cậu ta.