Nam Đàm Hoàng đế đưa mắt cầu cứu về phía Cao Vân Trạm, hi vọng Bắc Tề Thái tử sẽ đứng ra giúp bọn họ vượt qua nguy cơ lần này.
Dù sao Nam Đàn cũng đã quyết một lòng quy thuận Bắc Tề, cũng đã quyết định đưa cả khối Thông thiên bích cho Bắc Tề
Cao Vân Trạm cũng bị tin tức đột ngột này làm chấn động, với tốc độ tấn công thần tốc của Tây Lương, có thể binh sĩ Bắc Tề còn chưa tới biên cảnh Nam Đàn, Nam Đàn đã diệt vong.
Trong lòng hắn vừa oán giận lại nhiều hơn là ghen tị.
Dù Lục Hoài Khởi chưa bao giờ thừa nhận hắn là Bắc Tề Đại hoàng tử nhưng Cao Vân Trạm và Cao Quân Thận đều biết rõ hắn chính là Đại hoàng tử.
Cả hai cùng là hoàng tử, Lục Hoài Khởi phải mai danh ẩn tích trốn đến Tây Lương, lại nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, cuối cùng trở thành người nắm quyền thực tế ở Tây Lương.
Mà Cao Vân Trạm hắn được phụ hoàng dốc lòng tài bồi nhiều năm, tuy hiện tại vẫn là thái tử Bắc Tề được người người hâm mộ nhưng so với Lục Hoài Khởi, vẫn có vẻ hắn vô năng
Vô số ánh mắt trên điện hướng về phía Cao Vân Trạm nhưng hắn dường như không có ý muốn nói chuyện.
Nam Đàn hoàng đế chờ một hồi liền đưa mắt ra hiệu với Trầm Hạo Nhiên
Trầm Hạo Hiên hiểu ý, đứng lên, chắp tay nói với Cao Vân Trạm “Cao thái tử, Tây Lương thế tới rào rạt, xin hỏi ngươi có biện pháp nào giúp Nam Đàn ta hóa giải nguy cơ hay không?”
Nam Đàn hoàng đế không thể hạ thấp mặt mũi mà hỏi, Trầm Hạo Nhiên phải lên tiếng thay, mà vấn đề này, vô số người có mặt trong điện đêm nay cũng muốn hỏi
Cao Vân Trạm bị điểm danh, trốn cũng không thoát, đành nói ‘cái này…, theo Cô thấy hiện chỉ có thể cố gắng kéo dài.
Đại quân Bắc Tề ta đang trên đường đến Nam Đàn, chỉ cần kéo dài mấy ngày, đại quân đến, Nam Đàn liền được bảo vệ.
Về phần nên kéo dài thế nào, thế này đi, để thể hiện Nam Đàn các ngươi thần phục Tây Lương, trong các hoàng tử Nam Đàn chọn ra một người thân phận tôn quý nhất lại được Hoàng thượng sủng ái cùng Tả tướng đi gặp tướng lãnh Tây Lương, đến lúc đó sẽ giả vờ đầu hàng, tranh thủ thời gian”
Đều là người lăn lộn trên triều đình, vì lúc trước Trầm Hạo Nhiên đối với hắn lấy lệ nên Cao Vân Trạm liền đẩy hắn ra chịu tội.
Ai chẳng biết Tây Lương đã sớm cự tuyệt lời cầu thân và thần phục của Nam Đàn, lúc này lại phái tả tướng cùng một hoàng tử đến gặp tướng lãnh Tây Lương giả vờ đầu hàng, đừng nói là có khả năng trong dạ yến đêm nay có gian tế của Tây Lương, dù không có, hành động như vậy chẳng khác nào đưa thóp cho Tây Lương nắm.
Nếu Tây Lương dùng tả tướng và hoàng tử làm con tin, áp chế Nam Đàn thì phải làm sao? Nam Đàn hoặc mở rộng đại môn thành đô, tuyên bố diệt quốc hoặc là đóng cửa thành, cùng Tây Lương đối kháng tới cùng, mà hai con đường này cuối cùng cũng chỉ dẫn tới một kết quả là diệt quốc
Trầm Hạo Nhiên trên mặt lóe lên thần sắc xao động.
Cao Vân Trạm nhìn thì ra vẻ tính toán cho Nam Đàn nhưng lại đầy một bụng âm hiểm giả dối.
Lúc này, hắn chỉ có thể tự cứu mình, lập tức quỳ xuống, dập đầu với Nam Đàn hoàng đế “Hoàng thượng, quốc gia có nạn, chỉ có mọi người đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải này.
Vi thần đề nghị Hoàng thượng nên truyền chỉ, tìm kiếm tài ba hiền sĩ, có thể giúp Nam Đàn ta hóa giải nguy cơ lần này liền thăng quan tiến tước, đảm bảo hắn một đời vinh hoa phú quý”
Nam Đàn hoàng đế bị mỹ sắc vét sạch sức khỏe và hùng tâm tráng chí, là đế vương một quốc gia mà lúc này hắn lại hoảng loạn.
Hắn không dám đắc tội Cao Vân Trạm, hiện tại chỉ có thể dựa vào Trầm Hạo Nhiên bày mưu tính kế nên cũng luyến tiếc Trầm Hạo Nhiên đi chịu chết, vì thế đầu óc rối rắm, trầm ngâm hồi lâu vẫn chưa có quyết định
Trầm Thanh Lê an tĩnh nhìn tình hình trong điện, bản thân nàng có một cách, nói không chừng tạm thời có thể giúp Nam Đàn nhưng nàng biết, nếu lúc này nàng nói ra, chẳng những không được khen ngợi mà còn có thể bị giết.
Vì mạng nhỏ của bản thân và mẫu thân, nàng im lặng vẫn hơn
Lúc này, lại có một thân ảnh đứng lên, Trầm Thanh Lê tập trung nhìn lại, liền thấy Trầm Khuynh Duyệt đã tiến ra giữa đại điện, quỳ xuống.
Đêm nay nàng một thân bạch y, trên tóc cài cây trâm màu lam, càng làm nổi bật dung nhan xinh đẹp khả ái
“Cao thái tử, thần nữ chỉ là nữ lưu, theo lý vào thời điểm này không nên đứng ra nói chuyện nhưng quốc gia hưng vong, không chỉ liên quan tới tiền đồ của văn võ bá quan trong triều mà còn lại cuộc sống của chúng thần nữ sau này.
Thần nữ tuy nông cạn nhưng cũng biết giờ đây có thể cứu Nam Đàn cũng chỉ có Cao thái tử ngài.
Thần nữ cũng biết mình địa vị thấp bé, không thể yêu cầu Cao thái tử cái gì cho nên thần nữ chỉ có thể ở đây khẩn cầu Cao thái tử cứu Nam Đàn.
Nếu Cao thái tử có thể khẳng khái ra tay, thần nữ…thần nữ nguyện ý…”Nàng hạ thấp tư thái, ngữ khí uyển chuyển hàm xúc cùng với gương mặt xinh đẹp, khiến người ta nảy sinh cảm mến.
Trầm Khuynh Duyệt cắn cắn môi, hồi lâu như đã hạ quyết tâm, dập đầu với Cao Vân Trạm “làm trâu làm ngựa để cảm tạ ơn cứu trợ Nam Đàn của Cao thái tử”
Những lời này rất vi diệu.
Mỹ nhân như Trầm Khuynh Duyệt, thực sự để nàng làm trâu làm ngựa sao? người ngoài đều cho rằng Cao Vân Trạm không biết thương hương tiếc ngọc, mà nếu không bạc đãi nàng thì mỹ nhân với anh hùng là tương xứng nhất.
Cho nên Trầm Khuynh Duyệt quanh co lòng vòng một hồi cũng chỉ là muốn nguyện ý tự tiến cử hầu hạ chăn gối cho Cao Vân Trạm.
Nếu là bình thường, làm như vậy sẽ bị khinh bỉ nhưng Trầm Khuynh Duyệt lại lấy lý do muốn giúp Nam Đàn giải quyết nguy cơ, như vậy vừa được ở bên Cao Vân Trạm, lại được hảo cảm của Nam Đàn hoàng đế và toàn bộ dân chúng.
Quả nhiên, nàng vừa nói xong, trong mắt Nam Đàn hoàng đế đã toát lên vẻ vui mừng và khen ngợi
Đáy mắt Cao Vân Trạm lại lóe lên sự tà ác, loại này hắn không cần, nữ nhân tự đưa đến cửa, hắn ngay cả phản ứng cũng lười
Trầm Thanh Lê lại hận không thể đánh cho Trầm Khuynh Duyệt tỉnh.
Nhị muội muội tiện nghi này đã bị quyền thế và gương mặt của Cao Vân Trạm mê hoặc, lúc này nàng tự tiến cử hầu hạ chăn gối, thành công thì có thể thay đổi vận mệnh của một mình nàng như cả Trầm gia sẽ bị xui xẻo.
Nàng tự tiến cử mình với Cao Vân Trạm, chính là tuyên bố Trầm gia bọn họ lựa chọn hoàng thất Bắc Tề, mà nếu Tây Lương Cửu thiên tuế và Bắc Tề đế có mâu thuẫn như lời đồn thì một khi đại quân Tây Lương công hãm Nam Đàn đô thành, Trầm gia nhất định sẽ bị tính sổ.
Đến lúc đó, Trầm Khuynh Duyệt có thể theo Cao Vân Trạm đến Bắc Tề nhưng Trầm gia, nếu rời khỏi Nam Đàn liền chẳng là gì cả, Cao Vân Trạm cũng không cần phải để ý tới bọn họ
Trầm Thanh Lê nghĩ nghĩ, cuối cùng đứng lên, quỳ xuống trước Nam Đàn hoàng đế “khởi bẩm hoàng thượng, thần nữ có một kế có thể giúp Nam Đàn hóa giải nguy cơ, có điều thần nữ khẩn cầu bệ hại di giá.
Thần nữ muốn bẩm báo riêng với ngài”
Trầm Thanh Lê đột nhiên đứng ra, trong điện vốn đang trầm mặc lập tức vang lên tiếng châm biếm
Có người miệt thị “Nhị nữ nhi của Trầm tướng tài mạo song toàn, nàng chịu vì Nam Đàn chúng ta mà hi sinh, thật khó có được.
Nhưng Trầm đại tiểu thư ngươi, trước khi ra khỏi cửa không mang theo đầu óc sao? Nói mạnh miệng như thế không sợ cắn phải lưỡi sao?”
Người Nam Đàn đều biết Đại tiểu thư của Tả tướng phủ không được sủng ái, cũng được biết đến là người du dốt, vô tri.
Lúc này cả điện có không biết bao nhiêu người thông minh lại vô kế khả thi, nàng lại đứng ra hiến kế, đúng là muốn làm trò cười khiến người ta chỉ trỏ mà
Tiếng châm biếm càng lúc càng lớn, Trầm Thanh Lê cắn chặt môi, cách mạng che mặt, nhìn về phía Nam Đàn hoàng đế “Hoàng thượng, thần nữ ngu dốt nhưng trong triều nhiều đầu óc thông minh như thế cũng chẳng nghĩ ra được cách gì hay, một khi đã vậy sao không thử một lần, nói không chừng kẻ ngốc như thần nữ đây có thể mang đến ngốc phúc cho Nam Đàn chúng ta”
Cao Vân Trạm híp mắt, nhìn Trầm Thanh Lê.
Nàng quỳ thẳng người, bị mọi người châm biếm vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, kiên nghị, quả quyết lại mang theo sức cuốn hút cường đại.
Nàng như thế khiến trong đầu Cao Vân Trạm lóe lên một thân ảnh nhỏ gầy khác.
Chính hắn cũng không biết mình rốt cuộc thế nào, rõ ràng là Trầm Thanh Lê liên tiếp phản bội, khiến hắn hận không thể nghiền xương nàng thành tro nhưng sau khi nàng chết đi, trong đầu hắn lại thường xuyên lóe lên hình ảnh của nàng.
Mà Trầm đại tiểu thư trước mặt càng làm hắn nghĩ tới Trầm Thanh Lê.
Hắn nhịn không được mà mắng thầm một tiếng
Trầm Hạo Nhiên nhìn thoáng qua Cao Vân Trạm, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, cân nhắc thiệt hơn, sau đó tiến lên, quỳ xuống cạnh Trầm Thanh Lê “khởi bẩm hoàng thượng, vi thần khẩn cầu Hoàng thượng đáp ứng đề nghị của Đại nữ nhi thần”
Từ lúc Cao Vân Trạm đẩy hắn ra chịu tội, Trầm Hạo Nhiên đã biết không thể dựa vào hắn, vả lại nói không chừng Đại nữ nhi hắn đột nhiên thông minh, thực sự có biện pháp giúp Nam Đàn hóa giải nguy cơ thì sao
Nam Đàn hoàng đế không quá tin Trầm Thanh Lê có cách gì hay nhưng vì Trầm Hạo Nhiên đã đứng ra đề cử, mà cũng đang lúc nguy cấp, có bệnh đành vái tứ phương, liền nói với Trầm Thanh Lê “ngươi đứng lên đi, trẫm cho phép ngươi và Tả tướng cùng đến thiên điện thương nghị”
Văn võ bá quan nghe Nam Đàn đế nói vậy, mặt như đưa đám cũng vô cùng hoài nghi.
Hoàng thượng vậy mà lại tin lời của Đại nữ nhi Trầm tướng, một người dung mạo xấu xí, tính tình ngu dốt vô năng, có tài cán gì mà đưa ra kế sách?
Trong thiên điện, Nam Đàn đế cho các cung nhân lui hết, nói với Trầm Thanh Lê “Trầm tiểu thư, ngươi có thượng sách gì có thể nói với trẫm”
Gió đêm thổi qua song cửa sổ, làm cho ánh nến trong thiên điện lung lay, cũng làm cho gương mặt của Nam Đàn đế bị che khuất.
Nhưng dù vậy, Trầm Thanh Lê vẫn nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt hắn.
Nàng liền nhẹ bước đi đến bên cửa sổ, đóng cửa lại thật kín, ánh nến trong điện cũng sáng hơn
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nữ cảm thấy hiện nay có thể cứu Nam Đàn chúng ta chỉ có một cách, đó là…”Đôi đồng tử đen bóng đột nhiên lóe lên tinh quang lạnh thấu xương, Nam Đàn đế và Trầm Hạo Nhiên không nhìn mặt nàng nhưng nghe ngữ khí của nàng đột nhiên căng thẳng cũng lập tức tập trung tinh thần lắng nghe “giết Cao Vân Trạm” Bốn chữ này như sấm nổ bên tai, nàng lại thản nhiên nói tiếp ‘người trong thiên hạ đều biết Tây Lương Cửu thiên tuế Lục Hoài Khởi có mâu thuẫn với Bắc Tề Cao thái tử, mà Nam Đàn hiện không có tướng lãnh đủ khả năng trấn giữ biên giới, đưa công chúa đi hòa thân lại bồi gả Thông thiên bích, với chúng ta là thập phần trân quý nhưng với bọn họ chỉ là một món đồ chơi.
Với tình huống như thế, Nam Đàn chúng ta muốn lấy lòng Tây Lương chỉ có giết Bắc Tề Cao thái tử”
Trầm Hạo Nhiên nhìn qua, chỉ thấy nàng đứng bên cửa sổ, gió đêm thổi mạng che mặt của nàng bay bay, khuôn mặt của nàng nửa ẩn nửa hiện, làm người ta có xúc động muốn vén mạng che mặt của nàng lên.
Nhưng chân chính làm trong lòng hắn khiếp sợ lại chính là lời của nàng, nàng không biết nếu giết Cao Vân Trạm, Bắc Tề sẽ đối phó với Nam Đàn bọn họ thế nào sao?
Nam Đàn đế chưa lên tiếng, Trầm Hạo Nhiên đã nhịn không được, nói “chủ ý của ngươi nói thật dễ, nhưng ngươi có nghĩ tới Cao Vân Trạm là loại người nào hay không, dù hắn hiện ở Nam Đàn, ngươi muốn giết hắn cũng không phải dễ.
Nếu chúng ta không thành công, để Cao Vân Trạm trốn về Bắc Tề, chuyện đầu tiên hắn làm chính là xua quân xâm chiếm cương thổ Nam Đàn chúng ta.
Nếu kế hoạch của ngươi thành công, thực sự giết được Cao Vân Trạm, cũng đổi được sự tán đồng của Tây Lương, nhưng ngươi có nghĩ tới dù Tây Lương lui quân, chúng ta lại đắc tội với Bắc Tề, cương thổ Nam Đàn vẫn sẽ rơi vào nguy cơ bị Bắc Tề xâm chiếm hay không?”
Trầm Hạo Nhiên cũng là một người đa mưu túc trí, trong thời gian ngắn như vậy đã phân tích được các mặt lợi hại sau khi giết Cao Vân Trạm.
Theo hắn, giết Cao Vân Trạm, đắc tội Bắc Tề, thực sự là buôn bán không có lời
Nam Đàn đế cũng gật đầu tán đồng ý kiến của Trầm Hạo Nhiên
Trầm Thanh Lê lại không để ý, kiên định nói ‘phụ thân, nữ nhi không đồng ý ý kiến của ngươi.
Nam Đàn chúng ta khai chiến với Tây Lương lâu như vậy, nếu Bắc Tề thực sự muốn giúp chúng ta đã sớm xuất binh nhưng đến giờ bọn họ vẫn lặng yên không nhúc nhích, chỉ nói nên kéo dài thời gian.
Kéo đến lúc đại quân Tây Lương diệt hết quân chủ lực của Nam Đàn, đến khi cả Nam Đàn và Tây Lương đều hao binh tổn tướng, Bắc Tề bọn họ chính là muốn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau mà thôi.
Mà phụ thân không dám giết Cao Vân Trạm, cho thấy trong lòng vẫn tồn ảo tưởng đối với Bắc Tề, vẫn nghĩ Bắc Tề sẽ xuất binh giúp chúng ta.
Phụ thân, bây giờ có thể cứu Nam Đàn cũng chỉ có Nam Đàn mà thôi
Trên yến hội, nàng đã lén quan sát Cao Vân Trạm.
Người này nhìn bên ngoài ôn nhuận nhĩ nhã, tươi cười nhợt nhạt hoặc đạm mạc nói chuyện cũng có thể khiến người khác có cảm giác như tắm trong gió xuân nhưng không hiểu sao, nàng lại không có hảo cảm với hắn.
Nàng luôn cảm thấy hắn cười nhưng ý cười không đạt tới mắt, mỗi lời nói đều ẩn giấy huyền cơ.
Hợp tác với một người như thế nàng cảm thấy chẳng khác nào bảo hổ lột da
“Hoàng thượng, nếu ngài không dám giết Cao Vân Trạm, vậy thì giam hắn lại, sau đó viết thư cho các tướng lãnh Tây Lương, nói cho bọn họ biết cừu nhân của Cửu thiên tuế nhà bọn họ đang ở trong tay chúng ta, chỉ cần bọn họ đình chiến, Nam Đàn nguyện dâng lên thủ cấp của Cao Vân Trạm để biểu đạt lòng thành quy hàng Tây Lương của chúng ta.
Các tướng lãnh Tây Lương nhất định sẽ trình thư này lên Cửu thiên tuế Lục Hoài Khởi, mà chúng ta có Cao Vân Trạm trong tay, vẫn mạnh hơn là gả công chúa hòa thân”
Trầm Hạo Hiên rơi vào trầm tư.
Lời của đại nữ nhi cũng không phải là hồ ngôn loạn ngữ, có điều quá mức liều lĩnh, khiến hắn có chút lo lắng
Nam Đàn đế cũng giống Trầm Hạo Nhiên, vẻ mặt rối rắm, do dự
Trầm Thanh Lê khẽ thở dài, tiếp tục thuyết phục ‘Hoàng thượng, phụ thân, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm, dù lúc này Hoàng thượng dẫn dắt bá quan văn võ chạy trốn nhưng văn võ bá quan còn có gia quyến, nhiều người như thế, mọi người có thể trốn dược bao xa? Thần nữ cũng học theo phụ thân, thử đưa ra giả thuyết, chúng ta có thể chạy trốn đến nơi không nằm trong phạm vi thế lực của Bắc Tề, Bắc Tề cũng xuất binh giúp Nam Đàn chúng ta, tuy nhiên khi Hoàng thượng dẫn dắt bá quan văn võ rời đi là đã bỏ mặc dân chúng Nam Đàn, cũng đồng nghĩa với việc Hoàng thượng mất đi dân tâm, Tây Lương chỉ cần hơi quan tâm một chút, trong lòng dân chúng Nam Đàn sẽ có Tây Lương, sau đó Lục Hoài Khởi lại tìm một người ở Nam Đàn lên làm hoàng đế, khi đó Hoàng thượng ngài có khả năng sẽ bị vứt bỏ”
Chuyện tương tự như thế không phải chưa từng xảy ra, tiền triều có một hoàng đế bị thái giám mê hoặc, quyết định ngự giá xuất chinh, lại bị quân địch bắt làm tù nhân.
Triều đình không thể một ngày không vua, bá quan văn võ đã thương lượng lập một tân hoàng khác, mà tân hoàng đế dù là chiến tích hay danh vọng đều vượt xa hoàng đế cũ.
Địch quốc thấy hoàng đế cũ đã không còn giá trị lợi dụng, lập tức đem hắn ra thiên đao vạn quản.
Nam Đàn đế nghe Trầm Thanh Lê nói vậy, rùng mình hoảng hốt
Trầm Thanh Lê nhân lúc Nam Đàn đế cúi đầu trầm tư, đi đến cạnh Trầm Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói ‘phụ thân, đêm nay Nhị muội nói với Cao thái tử như thế, chẳng khác nào giao tính mạng Trầm gia trong tay chúng ta cho Bắc Tề, mà phụ thân hẳn cũng đã thấy thái độ của Cao thái tử đối với ngài.
Hắn đã không thích phụ thân, nếu lại để Tây Lương biết Trầm gia chúng ta đứng về phía Bắc Tề, nếu không may mắn trở thành tù nhân của bọn họ, người Tây Lương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho phụ thân”
Trầm Hạo Hiên không thể không thừa nhận, Nhị nữ nhi mà ngày thường hắn coi trọng, lúc này lại trở nên ngu ngốc mà những lời của Đại nữ nhi lại giúp hắn thanh tỉnh không ít
Trầm Hạo Nhiên không chút do dự, chắp tay nói với Nam Đàn đế “Hoàng thượng, vi thần cảm thấy đề nghị của nữ nhi vi thần có thể thực hiện”
Nếu không làm, hắn có khả năng phải chết, thay vì ngồi chờ chết chi bằng tự cứu mình.
Dù sao cũng đã không được Cao Vân Trạm thích, hắn có ngu mới không mau lấy lòng người Tây Lương
“Hoàng thượng, vi thần muốn tiếp nhận xử lý chuyện này” Trong lòng đã có quyết định, Trầm Hạo Nhiên liền không dám chần chờ, hắn cũng sợ Nam Đàn bọn họ không thu phục được Cao Vân Trạm, liền quyết định sau khi hồi phủ sẽ cho tâm phúc mang thư đến quân doanh của Tây Lương, mượn tay bọn họ đối phó Cao Vân Trạm cũng để biểu đạt quyết tâm quy thuận Tây Lương của hắn
Nam Đàn đế bị Trầm Hạo Nhiên và Trầm Thanh Lê thuyết phục, trong lòng cũng dần nghiêng về phía Tây Lương nhưng vẫn có chút do dự “ ý kiến này cũng không tệ nhưng sự tình trọng đại, trẫm vẫn phải hảo hảo suy xét một phen.
Chuyện đêm nay là bí mật của ba người chúng ta, phụ nữ các ngươi chớ đem chuyện này nói với người khác”
Dạ yến kết thúc, trong cung truyền ra tin tức Nam Đàn đế ngã bệnh.
Mà để che giấu tai mắt của mọi người, Trầm Thanh Lê cũng bị Nam Đàn đế trị tội vọng ngôn, bị phạt hồi Tả tướng phủ bế môn tư quá
Cũng trong đêm đó, Trầm Hạo Nhiên viết thư gởi tới quân doanh Tây Lương, tướng lãnh Tây Lương cân nhắc một hồi, lập tức suốt đêm dùng bồ câu đưa tin cho Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi thu được chiến báo tiền tuyến, cảm thấy vô cùng có hứng thú với kế hoạch giết Cao Vân Trạm
Cách Nam Đàn đô thành vài trăm dặm là Tư thành, cũng là phòng thủ cuối cùng thẳng đến Nam Đàn đô thành, hiện cũng đã bị quân đội Tây Lương đóng chiếm làm nơi tập kết quân
Trước khi Tư thành bị chiếm đóng, bách tính nơi này nghe nói quân lính Tây Lương đến đâu, thây phơi đến đó vì thế bọn họ kháng cự rất mạnh mẽ.
Nhưng sau khi Tư thành bị công chiếm, dân chúng nơi đây phát hiện quân lính Tây Lương không hung tàn như lời đồn, dần dần bọn họ vẫn tiếp tục sinh sống như trước kia
Tại Nam Đàn đô thành, bách tính vì chuyện Tây Lương hạ chiến thư mà lo sợ khôn cùng, nhưng đã ba ngày trôi qua, vẫn chưa có chiến tranh nổ ra, mọi người từ kinh ngạc càng thêm sợ hãi, bất an.
Bọn họ cho rằng Tây Lương không có khả năng bỏ qua cho Nam Đàn, thế nhưng lại đột nhiên đình chiến, cho thấy có âm mưu gì đó, giống như yên lặng trước cơn giông bão
Đồng Vạn Kim cầm bàn tính mạ vàng nhìn đường phố Tư thành cửa hàng san sát nhưng có lẽ vì chuyện binh lính Tây Lương tấn công trước đó mà có rất nhiều cửa hàng đóng cửa, tuy vậy trên đường người đến người đi vẫn ồn ào, náo nhiệt
Lục Hoài Khởi ăn mặc như thương nhân đứng cạnh Đồng Vạn Kim, ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh.
Hắn và Đồng Vạn Kim một đường phong trần mệt mỏi từ Tây kinh đến đây, dọc đường chứng kiến cảnh tượng phồn hoa mà Tây Lương không có được.
Nhưng không sao, chờ Nam Đàn hoàn toàn bị Tây Lương chưởng khống, hắn sẽ giở bỏ phong tỏa biên cảnh hai nước, mở ra thông thương, từ nay về sau, trà và tơ lụa của Tây Lương có thể chở vào Nam Đàn, Nam Đàn sẽ vận chuyển lương thực, hàng hóa linh tinh đến Tây Lương.
Bách tính hai bên cũng sẽ dần dần dung hợp với nhau.
Chỉ cần Tây Lương hoàn toàn chiếm lấy Nam Đàn, về sau sẽ độc bá một phương, không cần nhìn sắc mặt Bắc Tề mà làm việc nữa
Đi hết một con phố, Lục Hoài Khởi đã có sắp xếp cho Nam Đàn và kế hoạch thu phục dân tâm.
Đồng Vạn Kim lén đưa mắt dò xét hắn, thấy hắn vẻ mặt buồn bực như bị người ta thiếu tám vạn lượng, liền khuyên “được rồi, ngươi tạm thời buông xuống chính sự đi, khó có được ra khỏi Lương kinh một lần, chúng ta cứ chơi cho thống khoái đi, chờ đến Nam Đàn bắt được Cao Vân Trạm thì nhiệm vụ lần này của chúng ta hoàn thành mỹ mãn”
Từ sau khi Trầm Thanh Lê qua đời, Lục Hoài Khởi trở nên lạnh lùng, không thú vị, mỗi ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc.
Đồng Vạn Kim rất lo lắng hắn quá căng thẳng, ngày nào đó sẽ phát điên.
Lục Hoài Khởi không để ý tới Đồng Vạn Kim khuyên bảo, mắt hoa đào nhíu lại, đã thấy một đám binh sĩ đứng trước đại môn quân doanh.
Người dẫn đầu đám lính này chính là Trấn Viễn đại tướng quân Chu Mục lần này dận quân tiến công Nam Đàn.
Dưới thời Minh Hoài đế, Chu Mục chỉ là một Chú kiếm sư trong cung, giấc mộng của hắn là ngày nào đó có thể đúc ra Tượng long tuyền kiếm.
Cơ duyên xảo hợp, Lục Hoài Khởi đã quen biết hắn, cùng hắn nói chuyện mới biết người này ngoài thuật đúc kiếm cũng có kiến giải rất sâu sắc về binh pháp.
Sau khi Lục Hoài Khởi nắm chính quyền Tây Lương liền đề bạt hắn làm lang trung.
Khi đại quân Tây Lương tiến đánh Nam Đàn, Chu Mục dẫn theo hai mươi người trong đêm xông vào quân doanh Nam Đàn,đốt kho lương thảo, còn bắt một Phiêu kị tướng quân của Nam Đàn làm tù binh.
Sau trận chiến này, thanh danh của hắn liền vang xa.
Lục Hoài Khởi liền thăng chức cho Chu Mục, dù sao trong quân đội cũng không chú trọng xuất thân, ai có năng lực giết được nhiều kẻ địch, có năng lục suất lĩnh tướng sĩ công phá Nam Đàn thì được thăng chức thôi.
Trước kia Tây Lương trọng văn khinh võ, sau này nhờ Lục hoài Khởi thi hành chính sách mới, rất nhiều hàn môn đệ tử muốn nổi bật liền đi đầu quân.
Quân sĩ Tây Lương cũng bừng bừng nhiệt huyết, trên chiến trường càng thêm anh dũng.
Chu Mục liên tục lập được nhiều chiến công hiển hách, trở thành thống soái của Nam Đàn.
So với các tướng lãnh khác, hắn càng hiểu Lục Hoài Khởi hơn, cho nên vừa liếc mắt đã nhận ra Lục Hoài Khởi cải trang, lập tức tiến lên, muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị Lục Hoài Khởi ngăn lại
Chu Mục vẫn kiên trì hành lễ với Lục Hoài Khởi, hắn cũng từng nhưng người dân Tây Lương, cho rằng Lục Hoài Khởi là đại gian thần hại nước hại dân, thậm chí hắn còn cùng bằng hữu mắng Lục Hoài Khởi thậm tệ.
Nhưng lúc này, tâm tình của hắn đã thay đổi.
Cũng không phải hắn nguyện trung thành với Lục Hoài Khởi mà là nguyện trung thành với người có thể mang đến cuộc sống an ổn cho bách tính, mà sau khi tân đế đăng cơ, Lục Hoài Khởi cầm quyền, đời sống của dân chúng đã có thay đổi lớn.
Nhất là binh lính bọn họ ra tiền tuyến đánh nhau, thường xuyên nhận được thư nhà, biết được thuế má đã được giảm nhiều, năm nay vụ mùa lại bội thu, trong nhà có dư lương thực trải qua một năm.
Mỗi lần Chu Mục mang binh đánh giặc, biết được quốc gia phía sau ngày càng giàu mạnh, dũng khí càng tăng cao.
Lục Hoài Khởi tự mình nâng Chu Mục dậy, nếu bọn họ vẫn đứng trước đại môn quân doanh nói chuyện sẽ không tiện, Chu Mục liền tự mình đưa Lục Hoài Khởi đến quân trướng.
Vừa vào trong, Chu Mục liền đưa thư của Trầm Hạo Nhiên cho Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi xem xong, nhẹ giọng nói “Chu tướng quân, ngươi bây giờ là Trấn Viễn đại tướng quân của Tây Lương chúng ta, nếu bàn về đánh nhau, Cô tuyệt đối không bằng ngươi.
Cho dù lúc này Cô đến Nam Đàn, chuyện đánh nhau vẫn do ngươi tự mình quyết định, Cô sẽ không can thiệp vào”
Chu Mục nghe vậy, trong lòng đại hỉ, càng thêm kính trọng Lục hoài Khởi.
Tướng quân ở bên ngoài phải theo quân lệnh, các thống soái đều sợ thượng cấp sẽ đưa ra quyết sách lỗ mãng nào đó ảnh hưởng tới thắng bại trên chiến trường.
Lục Hoài Khởi nói thế, khiến hắn cũng an lòng hơn.
‘Cửu thiên tuế, Cao Vân Trạm nên làm thế nào?” Chu Mục lại hỏi
Nếu có thể bắt sống hoặc giết chết Cao Vân Trạm, không chỉ với Lục Hoài Khởi và với toàn bộ Tây Lương là một vinh quang đặc biệt.
Không lâu trước đây, Bắc Tề là một quốc gia cường thịnh nhất, Tây Lương không hề dám đối kháng với bọn họ.
Nếu lần này có thể diệt trừ Bắc Tề thái tử Cao Vân Trạm, vừa có thể khiến người Tây Lương phấn chấn cũng thông qua việc này báo cho cả đại lục biết, Tây Lương đã không còn là quốc gia yếu kém về quân sự như trước kia.
Lục Hoài Khởi ánh mắt nặng nề như tích tụ phong ba, khí thế lẫm liệt “ngươi trước ở lại Tư thành, Cô sẽ cùng Đồng quản sự đến Nam Đàn đô thành một chuyến.
Năm ngày sau, nếu bên kia chưa truyền đến tin tức Cô bắt sống Cao Vân Trạm, ngươi liền hạ lệnh tấn công Nam Đàn đô thành”
Dù Chu Mục thân kinh bách chiến trên sa trường cũng bị khí độ ngạo thị quần hùng của Lục Hoài Khởi áp chế, ở trước mặt hắn, hắn ta chỉ có thể thu liễm một thân thiết huyết, cung kính chắp tay đáp “thuộc hạ sẽ làm theo lệnh của Cửu thiên tuế”
Lục Hoài Khởi lại thấy hứng thú với chuyện khác hơn, khóe môi cong lên “theo tin tức lúc trước Cô thu thập đưc, Tả tướng Nam Đàn Trầm Hạo Nhiên là kẻ cơ hội luồn cúi, người như vậy luôn thích đặt cược ở hai đầu nhưng lần này vì cái gì lại được ăn cả ngã về không, chỉ cược một mình Tây Lương chúng ta?”
Hắn cũng có gian tế ở Nam Đàn, theo tin tức gian tế truyền về, hắn cũng biết vài chuyện của Trầm Hạo Nhiên.
Con người này dù không tài ba xuất chúng nhưng dựa vào chút thông minh vặt và giỏi luồn cúi, là một tiểu nhân.
Tiểu nhân như hắn, giỏi nhất là áp dụng chiêu thỏ khôn phải có ba hang, sẽ không đắc tội tất cả, luôn biết chừa cho mình một đường lui.
Thế nhưng lần này, hắn lại có thể vứt bỏ Bắc Tề mà đầu nhập vào Tây Lương.
Thật thú vị
Chu Mục là một võ tướng, không giỏi đắn đó tâm tư người khác bằng Lục Hoài Khởi, chỉ đáp ‘Cửu thiên tuế, nghe nói trong dạ yến Nam Đàn chiêu đãi Cao Vân Trạm, Nhị nữ nhi của Trầm Hạo Nhiên tự tiến cử mình hầu hạ chăn gối cho hắn, mà Đại nữ nhi của Trầm Hạo Nhiên lại nói mình có cách cứu giúp quốc gia.
Sau đó, Nam Đàn đế, Trầm Hạo Nhiên và Đại nữ nhi của hắn bí mật bàn bạc với nhau, không biết là chuyện gì nhưng sau đó Đại nữ nhi của Trầm Hạo Nhiên bị Nam Đàn đế răn dạy, phạt về nhà bế môn tư quá” Chu Mục không biết chuyện này có liên quan tới Đại nữ nhi của Trầm Hạo Nhiên hay không
Lục Hoài Khởi nghe xong cũng không nói thêm gì, đêm đó, hắn cùng Đồng Vạn Kim cải trang đi đến Nam Đàn đô thành
Nam Đàn, Trầm phủ
Trương di nương đi vào thư phòng của Trầm Hạo Nhiên, rưng rưng nước mắt, nói “lão gia, chúng ta thực sự bị Đại tiểu thư gạt đến khổ.
Cao thái tử vào phủ chúng ta, Đại tiểu thư liền mê hoặc ngài, không để ngài hợp tác với Cao thái tử.
Cho nên dạ yến hôm đó, dù Duyệt nhi chủ động xin đi giết giặc, tự mình tiến cử hầu hạ chăn gối, muốn phân ưu giải nạn cho Nam Đàn chúng ta nhưng Cao thái tử lại không đáp ứng.
Mà hiện binh lính Tây Lương đang áp sát bên ngoài đô thành, ai nấy đều tranh nhau đi nịnh bợ Cao thái tử, sao chúng ta không làm? Không có Cao thái tử, Trầm gia chúng ta sau này phải thế nào?” Càng nói càng không hết giận “đều do Đại tiểu thư làm hại.
Lão gia, nếu ngài không đưa ra chủ ý tệ hại như thế, Trầm gia chúng ta sẽ không ra nông nỗi này.
Lão gia, ngài nhất định phải hảo hảo trừng phạt Đại tiểu thư ah”
Quả là tóc dài kiến thức ngắn, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện lông gà vỏ tỏi.
Hiện tại chuyện Trầm Hạo Nhiên quan tâm nhất là đến giờ Tây Lương vẫn không trả lời hắn, hắn cũng không biết nên làm thế nào
Đúng lúc này quản gia đến báo, nói ngoài phủ có hai khách nhân đến, nói muốn gặp Tả tướng.
Trầm Hạo Nhiên vốn không muốn gặp nhưng nghe quản gia nói hai vị khách kia là theo ước hẹn với hắn mà đến.
Trầm Hạo Nhiên liền nghĩ tới đến là thư hắn gởi cho thống soái Tây Lương, hi vọng Tây Lương phái người đến giúp hắn đối phó Cao Vân Trạm.