Trầm Khuynh Duyệt, nhị nữ nhi của Trầm Hạo Nhiên vừa từ trong cung trở về, Trầm Khuynh Vũ liền đến tìm nàng
“Nhị tỷ, ngươi không biết Đại tỷ chúng ta hiện nay quá phận thế nào đâu.
Hôm nay, nàng ở trước mặt mọi người tát ta mấy cái, ghê tởm hơn là Trầm Khuynh Vũ che hai má còn sưng, tức giận nói “nàng thế nhưng lại mê hoặc phụ thân, muốn phụ thân không nên đi lại quá gần với Bắc Tề Cao thái tử”
Trầm Khuynh Vũ ánh mắt xoay chuyển, cho tất cả nha hoàn lui ra ngoài,đợi khi chỉ còn lại tỷ muội các nàng.
Nàng liền châm ngòi ly gián “Nhị tỷ, phụ thân vốn muốn nhân lúc Cao thái tử làm khách tại phủ chúng ta mà tác hợp nhân duyên cho ngươi và hắn.
Hiện vì lời của Đại tỷ, phụ thân lại muốn thay đổi chủ ý.
Nhị tỷ, nếu ngươi có thể cùng Cao thái tử kết nhân duyên, vậy tương lai ngươi sẽ là Bắc Tề hoàng hậu nha”
Trầm Khuynh Duyệt trước giờ luôn thông minh hơn muội muội lỗ mãng của mình, cho nên trong hồ lô muội muội nàng bán thuốc gì, nàng tất nhiên đoán được.
Chỉ là lần này nàng ở trong cung cũng nghe được ít lời đồn.
Hoàng thượng ngoài việc đưa hai công chúa đến Bắc Tề và Tây Lương hòa thân còn lựa chọn vài vị thiên kim tiểu thư mỹ mạo trong nhà các quan viên đưa theo làm hồi môn cho hai vị công chúa.
Hoàng hậu nương nương cũng đã lập xong danh sách.
Tam muội nàng tính tình ngay thẳng, đầu óc không thông minh lại có thể theo Chiêu Đức công chúa gả đến Bắc Tề.
Chiêu Đức công chúa là do Nguyên phi, muội muội của hoàng hậu sinh ra, tướng mạo vô cùng xinh đẹp.
Mà nàng là Nam Đàn đệ nhất mỹ nhân, hoàng hậu sợ nàng đi theo Chiêu Đức công chúa sẽ khiến công chúa ở Bắc Tề thất sủng vì thế để nàng theo một công chúa khác gả đến Tây Lương.
Tân đế Tây Lương mới có mấy tuổi, hắn chưa cần tuyển phi mà người thực sự nắm quyền ở Tây Lương là Lục Hoài Khởi lại nghe nói hắn là thái giám giả.
Nhưng dù vậy thì nữ nhân hắn yêu nhất vừa chết, hắn sẽ không có khả năng đưa công chúa Nam Đàn và thị nữ hồi môn của nàng vào hậu viện Đô đốc phủ.
Mà dù công chúa có thực sự gả đến Tây Lương thì cùng lắm chỉ được gả cho một vương gia nhàn tản làm vương phi, thị nữ hồi môn như nàng nhiều lắm chỉ có thể làm thiếp.
Nàng sao có thể cam tâm.
Trầm Khuynh Duyệt chớp mắt, liếc ngang Trầm Khuynh Vũ một cái, trong lòng đã có quyết định
“Tam muội, chỗ phụ thân, ta sẽ đi khuyên bảo” Trầm Khuynh Duyệt đáp cho có lệ, trong lòng cũng không để ý tới sự thay đổi của Trầm Thanh Lê
Ban đêm, Trầm Khuynh Duyệt tịnh thân dâng hương, mặc cẩm ti màu trắng ngồi trước cầm đài, tiếng đàn thanh thúy dễ nghe liền quanh quẩn trong hậu viện
Trầm Thanh Lê vì đau đầu nên đêm nay đi ngủ rất sớm.
Nàng lại nằm mộng, trong một có nam nhân ở bên giường của nàng, nàng muốn mở to hai mắt nhìn kỹ tướng mạo của hắn nhưng khuôn mặt của hắn luôn bị che khuất trong ánh sáng lờ mờ.
Nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, lại bị hắn công thành chiếm đất, cuối cùng thân mình trầm xuống, cũng thoát khỏi giấc mộng kia
Nha hòa La Y biết nàng gặp ác mộng, vội đưa khăn ướt tới.
Trầm Thanh Lê cầm lấy, lau mồ hôi trán
Mơ hồ nghe có tiếng đàn truyền đến, La Y thấy đại tiểu thư chú ý tới, liền nói “Đại tiểu thư, nhất định là Nhị tiểu thư đang đánh đàn.
Trong phủ chúng ta, cũng chỉ có Nhị tiểu thư đánh đàn nghe hay nhất”
Trầm Thanh Lê đưa tay xoa huyệt thái dương, tuy nàng chưa gặp qua nhị muội này nhưng nghe tiếng nàng cũng cảm thấy cạn lời với nàng ta.
Người có đầu óc đều đoán được, nàng ta đêm khuya không ngủ còn đánh đàn là có mục đích gì
“La Y, đóng cửa sổ đi” Trầm Thanh Lê nói xong lại nghiêng người nằm xuống giường
Trầm Khuynh Duyệt nói thế nào cũng là Nam Đàn đệ nhất mỹ nhân, nhất định là trí tuệ hơn Trầm Khuynh Vũ nhưng hiện tại nàng lại dùng thủ đoạn thấp kém như thế để câu dẫn Cao thái tử, cho thấy nàng đang gặp vấn đề nào đó, khiến nàng không thể bỏ qua thể diện và kiêu ngạo, tự mình mưu tính tiền đồ cho mình.
Trầm Thanh Lê nghĩ tới đây, mí mắt trầm xuống, dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, nàng lại bị một nam nhân không nhìn rõ dung mạo ôm vào lòng, điên cuồng tìm lấy
Trăng treo lên cao, đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập phóng về phía cửa đông Nam Đàn đô thành, chốc lát sau cửa thành đóng chặt đã bị gõ vang, binh lính giữ cửa lập tức tỉnh ngủ, tập trung quan sát
Một binh sĩ mình mặc giáp trụ, vung cấp báo trong tay, miệng hô lớn “mở cửa, biên quan tám trăm dặm khẩn cấp cấp báo”
Binh lính thủ thành vội vàng mở cửa, cấp báo khẩn tám trăm dặm cũng nhanh chóng được đưa đến trước mặt hoàng đế trong hoàng cung
Toàn bộ quan viên Nam Đàn từ tam phẩm trở lên bị hoàng đế triệu kiến ngay trong đêm.
Đợi mọi người tập hợp đông đủ, Nam Đàn hoàng đế liền cho thái giám thông báo tin tức của cấp báo biên quan cho mọi người cùng nghe
“Các ngươi cũng nghe rồi đó, quân sĩ Tây Lương trong một đêm đã công phá Doanh Châu, Mộc Châu, Thương Châu.
Ba tòa thành trì này là nguồn cung cấp lương thực của toàn bộ Nam Đàn chúng ta.
Sau khi binh sĩ Tây Lương chiếm được ba tòa thành này, bọn họ sẽ có lương thảo, xem ra rất nhanh sẽ công phá đô thành.
Các vị ái khanh, chúng ta quân thần một lòng cùng nhau vượt qua quốc nạn.
Các ngươi nói xem, có phương pháp gì hay có thể giúp Nam Đàn chúng ta giải trừ nguy cơ?”
Chúng quan viên đưa mắt nhìn nhau.
Ngày xưa Tây Lương suy yếu, Nam Đàn còn có thể chống lại, hiện Tây Lương như hổ sói, toàn bộ Nam Đàn đã không có tướng lãnh nào có khả năng chống trả.
Thái tử thái phó Chu Mộ tiến lên, nói “khởi bẩm hoàng thượng, Tây Lương thời gian trước đã cự tuyệt lời cầu thân của chúng ta, lúc này muốn Tây Lương bỏ qua cho Nam Đàn chúng ta là không thể nào.
vi thần đề nghị, chi bằng lúc này, triệt để tử bỏ việc thỏa hiệp với Tây Lương, chỉ lấy lòng Bắc Tề”
Chỉ lấy lòng Bắc Tề? Lời này vừa bất đắc dĩ vừa đáng buồn.
Dù hiện tại bọn họ chỉ lấy lòng Bắc Tề, thì Nam Đàn và Bắc Tề cách xa vạn dặm, chờ binh lính bọn họ đến được Nam Đàn thì có lẽ hai phần ba lãnh thổ Nam Đàn đã rơi vào tay Tây Lương
Cả triều, từ hoàng đế cho tới văn võ bá quan đều trầm mặc.
Đêm nay, bọn họ nhất định sẽ không thể chợp mắt, cũng không ai dám suy nghĩ Nam Đàn sẽ còn kéo dài được bao lâu.
Có vài vị quan vừa trở về phủ, liền nhân lúc đại quân Tây Lương chưa công hãm đô thành liền cho các nữ quyến cải trang chạy ra ngoài.
Toàn bộ dân chúng Nam Đàn đô thành đều sống trong bầu không khí khẩn trương, lo lắng nhu thế
Nam Đàn hoàng đế hay tin, lập tức ban chiếu thư, sai người canh giữ cửa đô thành thật chặt, không cho mọi người chạy trốn.
Trầm Thanh Lê vốn muốn bán đồ cười của Chu thị rồi rời khỏi đô thành cũng vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, đồ cưới bán giá không cao, mẹ con các nàng cũng không thể rời đi.
Cao Vân Trạm vài lần tìm Trầm Hạo Nhiên, muốn hắn giúp hắn ta lấy được Thông thiên bích.
Đám người Trương di nương, Trầm Khuynh Duyệt, Trầm Khuynh Vũ cùng một số người khác cũng khuyên Trầm Hạo Nhiên ôm chặt đùi Cao Vân Trạm, như vậy khi đô thành bị công phá, bọn họ cũng có nơi tá túc.
Tuy nhiên lần này Trầm Hạo Nhiên không nghe các nàng thổi gió bên gối, vẫn luôn kiếm cớ không gặp Cao Vân Trạm
Cao Vân Trạm cũng không phải kẻ ngốc, biết Trầm Hạo Nhiên đang có lệ.
May mà lúc này tiền tuyến lại truyền chiến báo, đại quân Tây Lương trong vài ngày lại hạ thêm hai tòa thành, Nam Đàn đang trên đà diệt vong.
Cao Vân Trạm liền nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lập tức từ bỏ kế hoạch nhờ Trầm Hạo Nhiên giúp hắn lấy Thông thiên bích mà tiến cung, trực tiếp đặt ra điều kiện với Nam Đàn hoàng đế, làm cho bọn họ giao ra Thông thiên bích, Bắc Tề sẽ xuất binh bảo hộ Nam Đàn
Nam Đàn hoàng đế do dự nhiều lần, cuối cùng không còn cách nào, đành đáp ứng yêu cầu của Cao Vân Trạm.
Vì thế đêm nay, trong cung liền chuẩn bị yến tiệc tiễn đưa Cao Vân Trạm, tất cả quan viên đều bị yêu cầu mang theo nữ quyến cùng tham gia
Trăng treo lên cao, đại điện tổ chức yến tiệc cũng đã chật kín người, nếu không phải đại quân Tây Lương chỉ còn cách Nam Đàn đô thành vài trăm dặm, còn tưởng Nam Đàn đang tổ chức tiệc mừng công
Nam Đàn hoàng đế bưng chén rượu, hướng về phía Cao Vân Trạm mời “Bắc Tề Thái tử, Nam Đàn chúng ta sau này phải dựa vào ngươi rồi’
Một Nam Đàn đang kéo dài hơi tàn, Cao Vân không thèm để vào mắt, nghe thế, chỉ cườ dối trá “Nam Đàn bệ hạ nếu đã thịnh tình khoản đãi Cô như vậy, Cô nhất định sẽ không phụ lòng ngài.
Cô đã viết thư gởi về Bắc Tề, có lẽ viện binh Bắc Tề đang trên đường đến Nam Đàn”
Hắn đúng là có viết thư cho phụ hoàng hắn, nói không thể để Tây Lương độc chiếm Nam Đàn, chờ đại quân Bắc Tề của bọn họ đến Nam Đàn, nhất định phải cùng Tây Lương phân tranh
Có lời này của Cao Vân Trạm, Nam Đàn hoàng đế và bá quan văn võ đều thở dài nhẹ nhõm, cùng nâng ly rượu kính hắn
Trầm Thanh Lê ngồi trong đám nữ quyến khác.
Theo quy củ của Nam Đàn, nam nữ sau bảy tuổi không thể cùng bàn nhưng vì lần này Nam Đàn có việc phải cầu cạnh Bắc Tề, ước gì Cao Vân Trạm có thể coi trọng nữ tử chưa chồng của Nam Đàn
Nam Đàn hoàng đế lấy lòng, nói “Cao thái tử, ngài là khách quý của Nam Đàn chúng ta.
Đêm nay, trẫm đặc biệt chuẩn bị một vài tiết mục cho ngươi.
Cao thái tử, ngươi nên hảo hảo thưởng thức ah”
Dứt lời, một vài nữ tử có tư sắc và tài nghệ đều tiến lên, muốn trổ hết mọi bản lĩnh khiến Cao Vân Trạm vui vẻ.
Trầm Thanh Lê vẫn ngồi an tĩnh trong bàn tiệc nữ quyến, nhìn các nữ nhân vì muốn lấy lòng Cao Vân Trạm mà trổ hết mọi tâm tư, trong lòng đột nhiên có chút khổ sở.
Tuy nàng không thích Nam Đàn nhưng một quốc gia sắp bị quân địch tấn công, các nam nhân hết đường xoay sở liền đẩy nữ nhân ra, thật bi ai.
Tây Lương trước kia vốn là nước yếu, dưới sự trị vì của Cửu thiên tuế Lục Hoài Khởi, lúc này lại có thể công chiếm Nam Đàn, có xu thế trở thành bá chủ
Tiệc sắp kết thúc, một tiểu thái giám tay cầm cấp báo vội vàng chạy tới “khởi bẩm hoàng thượng, không xong rồi.
Đại quân Tây Lương trú đóng cách đây vài trăm dặm đã phái người truyền chiến thư, nói năm ngày sau, tất cả quân đội Tây Lung sẽ tập trung một chỗ, cùng công chiếm Nam Đàn đô thành chúng ta”
Tin tức như thế như sấm nổ bên tai, cả điện vốn đang náo nhiệt ồn ào phút chốc trở nên trầm mặc.