Edit:Thảo My
Cung Viễn Hòa mang xong giày, chỉ chỉ Tiểu Ngư: "Ngươi cởi hãn cân tử xuống, giày vớ cởi xuống, giầy ném trong nước, vớ nhét vào miệng.
Minh Phỉ nhất nhất làm theo, Cung Viễn Hòa chán ghét nhận lấy Tiểu Ngư trói chặt nàng: "Như vậy thì không sợ nàng chạy."
Hãn cân tử cũng bị cởi ra, vừa chạy quần liền rơi, chạy thế nào? Minh Phỉ im lặng, người này thật đúng là... Nàng đưa ánh mắt hướng tới phụ nhân kia, Cung Viễn Hòa sẽ không cũng cởi hãn cân tử của phụ nhân kia? Kết quả nhìn thấy da mặt phụ nhân kia căng to lên rụt một cái, gương mặt không được tự nhiên.
Cung Viễn Hòa lấy vẻ mặt Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, nhíu mày: "Chẳng lẽ muốn cởi ta hay sao?"
Minh Phỉ vội vàng nặn ra một cười: "Không, nên cởi nàng, lão ngài thật là anh minh thần võ, biện pháp lợi hại như vậy cũng nghĩ ra được."
Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười, không có lên tiếng.
"Xem một chút, là Tứ đệ ngươi sao?" Cung Viễn Hòa ôm ra nam đồng bốn tuổi bao quanh trường bào của hắn đưa cho Minh Phỉ nhìn.
Minh Phỉ nhìn lên sắc mặt trước mặt tái xanh, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân hài tử mập ướt mê mê bất đắc dĩ nàng thở dài: "Ta còn chưa có xem qua hắn là cái dạng gì." Kể từ nàng trở lại, Tứ Di Nương liền lấy cớ đứa nhỏ này ngã bệnh, cho tới bây giờ cũng không ôm đứa bé này đi ra một bộ dạng sợ bị nàng khắc.
Cung Viễn Hòa nghẹn: "Đây không phải là Tứ đệ ngươi sao? Ngươi trở lại nhiều ngày như vậy, thế nhưng chưa từng thấy qua?"
"Ngươi cũng không phải không biết thanh danh của ta, sẽ khắc chết người ngươi biết không?" Minh Phỉ vô tội nói: " Ngươi không phải mới vừa nói với ta là hắn sao? Sao lần này lại tới hỏi ta?"
Cung Viễn Hòa bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, là ta hỏi thêm, ta chỉ là muốn xác nhận một chút." Hắn hắng giọng một cái: "Kế tiếp ngươi định làm như thế nào?"
Minh Phỉ nói: "Dĩ nhiên là đi vô cùng tin." Nàng xem Thái Quang Diệu không nhúc nhích một cái.
"Còn có chính là cứu tỉnh hắn đã." Vì kế hoạch hôm nay, chủ yếu nhất là giữ được Thái Quang Diệu, tiếp theo chính là nhìn vật hi sinh là nha đầu cùng ma ma này. Có này hai món, không lo không thể lật người.
Từ chơi diều đến Tiểu Ngư đi vào, rồi đến tiếng rơi xuống nước cùng Tiểu Ngư công kích nàng, tiền tiền hậu hậu đều có liên hệ, không khó đoán ra đều là do Nhị Di Nương giở trò quỷ. Dù sao nàng và Thái Quang Diệu xui xẻo, người được lợi nhiều nhất chính là Nhị Di Nương. Có thể tưởng tượng, nếu Tiểu Ngư đắc thủ, nàng xui xẻo, sẽ rất nhanh có người ồn ào lên, kinh động đến khách nhân, sự tiến triển của tình hình thì hoàn toàn không khỏi khống chế Trần thị.
Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa thương lượng: "Làm phiền ngươi giúp ta giấu hai người vào trong hang động kia đi, cho người ta thấy không tốt. Sau đó ta tại này coi chừng, ngươi ôm Tứ đệ ta ra, kêu người đến đón ta. Ngươi xem bên kia, chính là nơi chơi diều, ma ma giáo dưỡng của ta sẽ ở đó."
Cung Viễn Hòa gật đầu đồng ý, sau khi mang ma ma cùng Tiểu Ngư giấu kỹ, hắn mới ôm Thái Quang Diệu đi vài bước, lại nghe Minh Phỉ nói: "Cung đại ca, làm phiền ngươi tận lực giúp nhà chúng ta lưu mấy phần thể diện." Loại chuyện như vậy nếu truyền đi, người Thái gia cũng không ngốc đầu lên được.
Cung Viễn Hòa cười cười: "Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng không nói lung tung." Lại nghe Minh Phỉ ở sau lưng hắn nói: "Đó là đương nhiên, nếu không người ta sẽ hiểu được ngươi cởi hãn cân tử của ma ma này."
Dưới chân Cung Viễn Hòa lảo đảo một cái, quay đầu lại rất nghiêm túc nói: "Ta hối hận, lúc ấy ta nên tự mình cởi hãn cân tử." Thấy Minh Phỉ bị nghẹn, hắn cười lên ha hả: "Còn nhỏ tuổi cũng không học giỏi, cũng không biết là từ nơi nào học được. Nữ hài tử nói chuyện phải có dáng vẻ nữ nhi, nếu không cẩn thận ta cho phụ huynh ngươi biết!"
Minh Phỉ ôm đầu gối cái tựa vào trên núi đá giả, híp mắt phơi nắng, vô cùng thắm thía cảm giác còn sống thật tốt. Nhưng vấn đề là, lần này có thể một bên vĩnh viễn diệt trừ người kia hay không, nếu không sẽ không có một ngày yên tĩnh.
"Hỉ Phúc......" Có người ở cách đó không xa nhỏ giọng kêu Hỉ Phúc, nghe âm thanh là Trần đại công tử Trần Chí, Minh Phỉ có chút khẩn trương, loại chuyện như vậy, nếu như bị người biết đặc biệt mất thể diện. Nàng không thể để cho người khác phát hiện trong hang động giấu hai người kia.
Nàng khập khiểng đứng lên, đi tới đầu đường ngồi xuống chặn đường đi vào cái động. Không lâu sau, quả thật thấy Hỉ Phúc hấp ta hấp tấp theo đường nhỏ chạy về phía nàng. Mặt của Trần Chí chạy đến đỏ bừng, cũng hấp ta hấp tấp theo ở phía sau.
Hỉ Phúc nhìn thấy Minh Phỉ, vui vẻ kêu lên vài tiếng, xông tới cúi đầu áp tai vây quanh nàng chạy loạn. Minh Phỉ ôm nó đứng lên đặt ở trong ngực, nhìn Trần Chí cười nhẹ một tiếng: "Đại biểu ca."
Trần Chí không nghĩ đến nơi này sẽ gặp nàng, trên mặt chút không được tự nhiên: "Làm sao ngươi ở chỗ này?"
Minh Phỉ hỏi ngược lại: "Ta sao lại không thể ở chỗ này?"
Trần Chí chẹn họng, ngược lại nói: "Làm sao ngươi có cái bộ dáng này, tóc như bà điên!"
Minh Phỉ bình thản ung dung nói: "Say ngã té không thể được sao?"
Nơi xa truyền đến tiếng gào của bọn nha đầu: "Công tử, công tử ngài ở nơi nào? Ngài trả lời nô tỳ một tiếng đi mà." Trong đó có âm thanh Ngọc Bàn.
Trần Chí lập tức hạ thấp thân thể, nhỏ giọng uy hiếp Minh Phỉ: "Không cho nói ta ở nơi này! Nếu không, nếu không gọi ngươi đẹp mắt!"
Minh Phỉ dĩ nhiên lười nói hắn đang nơi này, bộ dáng nàng cũng không phải là cực kì đẹp mắt. Chỉ là tiếng kêu này càng ngày càng gần, còn nghe được Mai Tử nói: "Hai vị tỷ tỷ muốn đi tìm trên núi giả Thái Hồ một chút hay không?"