Editor: Trịnh Phương.
"Ngu ngốc! Đầu tiên là mềm lòng, sau đó lại vội vàng muốn giết người diệt khẩu, ngươi cũng không nghĩ thử xem, nếu nàng chết thì ngươi có thể tránh thoát khỏi chuyện bị liên lụy sao?"
Đang lúc Minh Phỉ sắp thoát lực, âm thanh rất mạnh mẽ, rõ ràng đột ngột vang lên từ phía sau nàng.
Nàng biết giọng nói này, đây không phải là giọng của Cung Viễn Hòa sao? Nàng phồng miệng tức giận, hung tợn uy hiếp Tiểu Ngư: "Trợ thủ của ta sắp tới, không muốn chết liền nghe theo ta. Không cho phép lên tiếng, nếu không ta bóp chết ngươi!"
Tiểu Ngư trợn trắng mắt, đã nói không ra lời. Minh Phỉ thở hồng hộc buông tay ra, thân thể Tiểu Ngư ngã lăn xuống, nhếch nhác ngồi dưới đất nhìn Cung Viễn Hòa, nặn ra một nụ cười tội nghiệp: "Cung đại ca ca......" Nàng nháy nháy con mắt, hai giọt nước chảy xuống: "Cứu ta, nàng muốn hại ta." Ánh mắt của nàng nhanh chóng tìm kiếm Thái Quang Đình ở sau lưng hắn.
Nàng không nhìn thấy Thái Quang Đình cùng bất kỳ người nào khác, chỉ thấy mức độ chật vật của Cung Viễn Hòa cũng không thua kém nàng. Chiếc ngoại y (áo khoác) cổ tròn màu vàng đỏ quang vinh chói lọi không biết đã bị vứt đi đâu, chỉ mặc nội y (áo trong) màu trắng cùng chiếc quần đỏ thẫm, hai chân trần trụi, toàn thân ướt đẫm nước.
"Ngươi...... Thế nào?" Minh Phỉ cơ hồ muốn cho là nàng nhìn lầm rồi, nhớ tới người mặc quần áo màu vàng đỏ mới vừa rơi vào trong nước, nàng tức giận chỉ vào hắn: "Chẳng lẽ kiện y phục kia là của ngươi? Ngươi không có chuyện gì thì nhảy xuống nước làm cái gì?"
Cung Viễn Hòa không đáp, từng bước từng bước đi tới, trên tảng đá nhiều hơn một dấu chân ướt.
"Ngươi muốn làm gì?" Minh Phỉ mới hỏi được một câu, chỉ thấy Cung Viễn Hòa đánh một cái vào đầu Tiểu Ngư đang ho khan kịch liệt, a, không, phải nói là, hắn cầm một tảng đá to bằng nắm tay đập lên đầu Tiểu Ngư. Tiểu Ngư lặng yên không một tiếng động ngã sang một bên.
Minh Phỉ run một cái, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Mới vừa rồi còn nói nàng giết người diệt khẩu là ngu xuẩn, sao hắn đã xuống tay ngay sau đó?
"Có trông thấy không, nên như vậy, dứt khoát một chút thì nàng liền nghe lời." Cung Viễn Hòa giơ tảng đá đứng ở nơi đó, cười đến sáng lạn, thấy Minh Phỉ đưa tay dò hơi thở của Tiểu Ngư, lại hỏi: "Như thế nào? Người đã chết chưa?"
"Chưa chết."
"Vậy ta đập thêm một viên đá nữa vào đầu?" Hắn nhấc tảng đá lên, làm bộ lại muốn đập xuống.
Minh Phỉ kéo tay của hắn: "Không phải là ngươi nói, nếu nàng chết thì ta thoát không khỏi liên quan sao?"
"Ta muốn nói là cách làm của ngươi quá vội vã." Cung Viễn Hòa quay đầu lại nghiêm túc nhìn Minh Phỉ: "Chuyện đã xảy ra là như vậy, không biết nguyên nhân gì, nàng lại muốn hại ngươi... Khi ngươi cùng nàng đánh nhau, nàng vừa lúc bị ngươi đẩy đụng phải tảng đá, vì vậy nên mới chết... Cái này kêu là ác giả ác báo. Ừ, chính là đụng vào trên tảng đá kia."
Hắn chỉ vào một khối đá Thái Hồ gần đó: "Nếu là chảy máu, ngươi còn phải bôi lên đó mới được. Tại sao nàng lại nằm ở đây? Đó là bởi vì ngươi muốn cứu nàng, kết quả kéo nàng đến bên này thì nàng liền bất động. Chờ sau khi những người khác tới, ngươi phải hoảng sợ bụm mặt thương xót, đau lòng khóc, tiếp giả vờ mơ thấy ác mộng mười ngày nửa tháng, trà phạn bất tư*, hối hận không thôi, còn phải lấy tiền của mình ra để mời người siêu độ cho nàng, người người cũng có thể thương ngươi, sẽ không ai truy cứu trách nhiệm của ngươi."
* 廢寢忘餐: không buồn nghĩ tới chuyện ăn uống.
Minh Phỉ nghe hắn nói xong, thầm nghĩ quả nhiên là công tử đại gia tộc, làm loại chuyện này thật cao tay, kinh nghiệm phong phú, thật sự đáng để học tập. Nhưng mấu chốt là lúc ấy, nàng phải tìm ra hung khí thích hợp mới được.
Cung Viễn Hòa thấy Minh Phỉ không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn, đưa tay kiểm tra hơi thở của Tiểu Ngư, kêu "Ai nha" một tiếng, sắc mặt tái nhợt nhìn Minh Phỉ: "Quả thật chết rồi, làm thế nào?" Lại nhanh chóng nói: "Ngươi yên tâm, mặc dù là ngươi đập chết nàng, nhưng nể mặt ca ca ngươi, ta nhất định sẽ thay ngươi làm chứng, chứng minh tất cả đều là ngoài ý muốn."
Thật sự đã chết rồi? Không nhanh như vậy chứ? Minh Phỉ vừa đưa tay đi dò hơi thở của Tiểu Ngư, vừa thầm nghĩ hắn rốt cuộc muốn làm gì? Loại chuyện như vậy, nếu người khác gặp được thì luôn là lẩn mất càng xa càng tốt, hắn thì tốt rồi, không nói đến tự mình tìm tới, còn dạy nàng phạm tội cùng với thoát tội. Chẳng lẽ quan hệ của hắn và Thái Quang Đình đã tốt đến mức này? Nàng đang mải phỏng đoán, cho nên không thấy được ý cười trong đôi mắt của Cung Viễn Hòa. Nếu muốn xem một người có ác ý đối với ngươi hay không, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn là có thể biết được. Di¦end+anl_eq…uy~do-n
Trong lòng Minh Phỉ không khỏi buông lỏng. Nếu hắn lên tiếng nhắc nhở nàng, lại thay nàng đánh ngất Tiểu Ngư, vậy nói rõ hắn chính là đang giúp nàng, sao có thể hại nàng? Nàng nở nụ cười: "Cung đại ca, ngươi muốn đẩy chuyện này lên người ta cũng không được. Rõ ràng là ngươi xem trọng tiểu nha đầu này, nàng không nghe lệnh, ngươi liền đánh ngất nàng, vừa lúc bị ta bắt gặp...... Nếu không, ngươi xem bộ dạng của người này một chút, chính là bộ dạng nôn nóng lại bị người nào đó đẩy xuống nước." Dù sao thì hắn cũng không phải là một người tốt, trêu chọc mấy câu thì như thế nào?
Tiểu nha đầu xảo quyệt này, không những dám giết người, còn không từ thủ đoạn, nôn nóng không háo sắc, mấu chốt là còn dám nói ra! Cung Viễn Hòa trợn mắt há mồm nhìn Minh Phỉ, thấy loại đau khổ, đáng thương vừa rồi vẫn hiện trên mặt nàng hiện tại đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại nụ cười ngông cuồng, tiểu nhân đắc chí, lại phối hợp với quần áo bẩn thỉu cùng đầu tóc lộn xộn lung tung, hiển nhiên là một Tiểu Phong Tử bà hả hê, không khỏi cười thất thanh, cười đến ôm bụng kêu đau.
Minh Phỉ bị hắn cười đến không giải thích được, thẹn quá thành giận, ngay sau đó cả giận nói: "Cười cái gì mà cười! Ngươi phải nhanh chóng tới giúp ta làm việc chính! Vừa rồi không phải là ngươi nhảy xuống nước rồi sao? Món đó vĩnh dùng có phải là ngươi hay không hay sao?" Nàng nhớ lúc trước Cung Viễn Hòa mặc một trường bào màu đỏ vàng, lúc này chắc hẳn phải liên hệ hai người này với nhau rồi. Cung Viễn Hòa vuốt nước trên trán: "Ta nhảy xuống nước rồi, nhưng kia bộ y phục cũng không phải của ta."
"Không phải là ngươi thì là của ai? Đang yên đang lành, ngươi nhảy vào trong nước làm gì? Ca ca của ta đâu?"
"Ca ca ngươi bị Tam ca ngươi gọi đi, lúc này còn không biết đang ở đâu." Người đệ đệ kia cần phải đi tham gia náo nhiệt, chỉ có hắn lười, không muốn động, muốn tránh phiền phức, kết quả lại gặp được chuyện này. Cung Viễn Hòa chỉ chỉ quận vải trong nước kia: "Ngươi thấy rõ rồi chứ? Thứ kia nhỏ như vậy, sao có thể là áo khoác của ta?"
Hắn gằn từng chữ nói ra chân tướng: "Đó là áo choàng nhỏ của Tứ đệ ngươi, Thái Quang Chính! Tiếng nước chảy, là tiếng hắn bị người ta ném xuống nước!"
Minh Phỉ giống như bị người thi triển Định Thân Chú*, đứng yên tại chỗ mà không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh trong nháy mắt làm ướt áo trong của nàng.
*Một chiêu thức khiến cho người trúng phải nó không thể di chuyển trong một khoảng thời gian. Ai hay đọc võ hiệp hoặc chơi mấy game giang hồ thì sẽ rất quen thuộc với chiêu thức này.
"Tiếng thứ hai, là ta! Ta nhảy xuống cứu người! Mấy tiếng sau đó, cũng là có người cố ý ném tảng đá xuống, dẫn ngươi qua đây."
Thấy Minh Phỉ khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây, Cung Viễn Hòa cười nhẹ một tiếng: "Không cần tìm, người nọ sớm bị ta thu thập, bằng không, lúc ngươi và nha đầu này giằng co, nàng ta sẽ tới giúp một tay, lúc này ngươi liền nằm ở trong nước rồi."
"Để ca ca dạy ngươi, cái này gọi là liên hoàn kế, trước tiên là ném cái đinh nhỏ trong mắt xuống nước, sau đó dẫn cái đinh lớn trong mắt tới đây, cũng ném xuống nước đi, chờ ngươi đi tới, sẽ có nhân chứng nói, ngươi đẩy cái đinh nhỏ kia xuống nước, về phần nguyên nhân, tự có người biết đưa ra lời giải thích hợp lý. Nếu ngươi không chết, vậy cũng không sao, một đám nhân chứng đông như vậy, sẽ không có ai tin lời của ngươi, huống chi ngươi căn bản không thể không chết. Đợi đến khi hai cái đinh lớn nhỏ trong mắt đều trúng chiêu, sẽ gặp dính líu tới vô số cái đinh khác trong mắt, hiểu?"
(Trong đoạn trên, những "cái đinh" mà Cung Viễn Hòa nói tới ý chỉ "những kẻ chướng mắt".)
Cung Viễn Hòa làm một vẻ mặt cực kỳ hối hận: "Lúc này ngươi nhất định rất hối hận rằng tại sao ngươi lại nảy sinh lòng tốt, cần phải sang đây xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu không thì sẽ không phải dính vào chuyện này?"
"Không! Đối phương còn có hậu chiêu!" Không đợi Minh Phỉ trả lời, hắn còn nói: "Nếu đối phương đã lập ra kế hoạch này, ngươi lại thủy chung không mắc mưu, nhắm mắt làm ngơ, bên ngoài sẽ truyền lưu là ngươi khắc chết hắn, bởi vì khẳng định sẽ không tìm được hung thủ. Hơn nữa còn sẽ truyền ra một loại tin đồn rằng lúc ấy ngươi rõ ràng nghe thấy âm thanh không đúng, nhưng lại không đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì vậy ngươi là người tâm địa sắt đá, hại chết người một. Bị giận chó đánh mèo, bị chán ghét là nhất định, còn có thể dính líu tới người mà ngươi để ý nhất, ai bảo bọn họ muốn đưa ngươi trở về đây. Ngươi nghe hiểu những lời ta nói không? Nghe không hiểu cũng không sao, đi tìm ca ca ngươi dạy ngươi."
Cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiển khó phòng, mặc cho ngươi có trăm phương ngàn kế, cuối cùng cũng không thoát khỏi chuyện bị người khác cố ý tính toán. Nếu như không phải là vận khí tốt, vừa lúc gặp được Cung Viễn Hòa, lần này nàng nhất định sẽ gặp họa. Minh Phỉ sợ hãi nhìn Cung Viễn Hòa, thi lễ: "Đa tạ Cung đại ca cứu ta khỏi nguy hiểm lần này. Tứ đệ ta có khỏe không?"
Cung Viễn Hòa thấy vẻ mặt trấn kinh cũng có chút ngoài ý muốn của nàng, sờ mũi một cái cười nói: "Hắn không sao cả, chỉ bị sặc nước một chút, lại không biết bị thứ gì làm cho hôn mê. Ta nghĩ là người bắt đứa bé dùng thuốc mê, vừa rồi không tiện dẫn hắn tới đây nên ta đã giấu hắn trong động núi đá giả rồi." Hắn cúi người xuống, rất dễ dàng vác Tiểu Ngư lên vai, chân trần linh hoạt nhanh chóng đi về phía trước đi: "Đi theo ta."
Gầy như vậy, nhưng sức lực cũng không nhỏ. Minh Phỉ đi theo phía sau hắn, di chuyển một lúc, hai người đi tới một nơi trũng, thấp không thể nhìn thấy hòn non bộ bên ngoài.
Một phụ nhân bị trói thành một đoàn co rúc ở sau núi đá, nghe thấy có người, ngẩng đầu lên phát ra một chuỗi tiếng ô ô. Minh Phỉ nhìn lên, thì ra là trong miệng nàng bị nhét một vật bằng vải màu trắng.
Cung Viễn Hòa tiện tay ném Tiểu Ngư ở bê cạnh phụ nhân kia, cười nói: "Nhanh như vậy đã tỉnh rồi hả? Xem ra ta dùng tảng đá đập mà vẫn không quá nặng tay, muốn không, ta lại bổ một cái?"
Trong nháy mắt, phụ nhân kia thở ra một tiếng nặng nề, hoảng sợ nhìn hai người Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ.
"Mặc dù nàng mặc đồ của ma ma trong nhà chúng ta, nhưng ta có thể khẳng định rằng nàng không phải là người trong nhà ta." Minh Phỉ nghiêm túc nhìn phụ nhân này một cái. Giống với Tiểu Ngư, phụ nhân này rất lạ mặt. Tuy là nàng không tính là quá quen thuộc đối với người của Thái phủ, nhưng phàm là ma ma già, nha hoàn, mấy ngày nay nàng đều nghe một lần, trong ấn tượng của nàng không có người như vậy.
"Làm chuyện này dĩ nhiên không thể dùng người trong nhà các ngươi, như vậy không thể nào được." Cung Viễn Hòa nhìn Minh Phỉ, chớp chớp mắt: "Có muốn hả giận hay không? Nàng ném tảng đá vào trong nước để dụ ngươi qua đây. Nếu ngươi không qua, hẳn là nàng sẽ cao giọng hô cứu mạng rồi."
Minh Phỉ nghe vậy, độc ác đá phụ nhân kia mấy cái, Cung Viễn Hòa chú ý tới những vị trí nàng đá tới, chuyên đá vào nơi đau nhất, như xương cẳng chân. Phụ nhân kia đau đến nỗi muốn kêu nhưng không thể kêu ra tiếng, gương mặt uốn éo thành bánh quai chèo.
"Đá hay! Dùng sức đá! Đánh lại hai cái bạt tai chứ?" Cung Viễn Hòa ở một bên ồn ào, bỏ đôi giày của mình lên tảng đá gần đó, lộ ra bàn chân trần.
Minh Phỉ ngạc nhiên nói: "Không phải ngươi mang vớ sao?"
Cung Viễn Hòa nghịch ngợm chỉ chỉ miệng phụ nhân kia: "Ta chê nước miếng của nàng hôi, không bằng thưởng đồ cho nàng lau miệng."
Thứ mà phụ nhân kia bị nhét vào trong miệng hẳn là vớ của hắn. Minh Phỉ nghĩ tới cũng khó chịu thay phụ nhân kia.