*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ông còn nhớ lần phá vụ án buôn lậu xuyên quốc gia không? Sherlock mất chưa đến mười giây đã giải ra được mật mã mua bán vũ khí mà đến cả những chuyên gia hàng đầu cũng phải đau đầu ấy?"
"Đương nhiên! Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tên kia đúng là xuất sắc thật."
"Bây giờ, vấn đề tới, anh ta gặp được đối thủ rồi! Quý ông M này đúng là bí ẩn! Ông không thể điều tra được gì về anh ta sao? Ông là cái cảnh sát cơ mà, ông có thể... tìm tòi chút gì đó?" John thoải mái mà dựa vào sô pha màu vàng nhạt, chân gác lên bàn cà phê phía trước, mà bạn của anh thì đang cầm một chai rượu tới.
"Tôi điều tra rồi." Thanh tra tóc bạc ngồi xuống cạnh bạn mình, rót rượu.
John hạ chân xuống: "Tra được cái gì?"
"Cái gì cũng không có." Lestrade nhún nhún vai: "Địa chỉ IP, địa điểm đăng nhập, tất cả đều không thể tra được, càng đừng nói đến tung tích. Nếu đây là một vụ án, chúng tôi sẽ nói rằng hung thủ đã xóa dấu vết vô cùng sạch sẽ."
"Ồ, thật là chuyên nghiệp..." John thở dài: "Không lẽ lại là Moriarty..."
"Cái gì? Không phải đâu..." Hai người nhíu mày cảnh giác, lâm vào hoài nghi, sau một hồi, John nói thầm: "Sẽ không trùng hợp vậy đâu chứ... Chết tiệt, nếu Sherlock mê mệt hắn thì làm sao bây giờ? Bây giờ anh ta đã bị mê hoặc rồi! Từ trước khi ông tan tầm anh ấy đã không ra khỏi phòng ngủ rồi."
"Nếu cậu ấy biết đối phương là Moriarty thì liệu cậu ấy có còn thích thú như vậy nữa không?" Thanh tra cảnh sát tỏ vẻ hoài nghi: "Nhưng cho dù có là tên kia đi chăng nữa, chúng ta cũng không biết diện mạo của hắn như thế nào. Thông tin về gã tội phạm này hoàn toàn là một bí ẩn."
"Nhưng như vậy chẳng phải anh ấy quá đáng thương sao? Ý tôi là... Khó khăn lắm mới có một người làm anh ấy cảm thấy hứng thú, kết quả đó lại là một tên khốn nào đó... Trời ạ, chúng ta đều hiểu rất rõ cái cảm giác đau xót này..." John thở dài đau đớn.
Thanh tra cảnh sát nhìn sâu vào anh, bâng quơ nói: "Ngay từ đầu tôi đã cảnh cáo cậu, cách xa Sherlock Holmes ra một chút, cậu lại không nghe."
John rầu rĩ trả lời: "Đúng vậy, tôi thật sự không nên chen vào đời sống tình cảm của anh ta... Từ từ... Ý ông là gì?" Anh giật nảy mình, gào lên với phía bạn tốt: "Tôi không yêu anh ta! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Chúng tôi không phải là một đôi!!"
Cảnh sát nhún nhún vai, không bày tỏ ý kiến.
"Ôi Chúa ơi! Nếu tôi yêu Sherlock! Tại sao tôi còn muốn tìm một đối tượng cho anh ta?"
"Yêu đơn phương vô vọng? Cũng đâu xấu mặt." Lestrade mỉm cười, không rõ là ông đang trêu chọc John hay là có ý gì khác.
Cựu quân y đau đầu, uống ực một ngụm rượu, cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào người bạn cảnh sát mà nói: "Greg, nói thật, ông không thật sự cho rằng tôi yêu Sherlock đúng không? Tôi thật sự chỉ coi anh ấy là bạn, thậm chí là cùng vào sinh ra tử, nhưng tôi hoàn toàn không có suy nghĩ kia, tôi thề! Ông đâu phải là người xa lạ! Tôi còn tưởng ông biết rõ chứ!!"
Thanh tra nghe anh bày tỏ thái độ hết sức thật lòng xong, nhìn chằm chằm vào anh lát, đến khi John sắp phát điên lên, ông mới phì cười: "Ha ha ha, John! Ông bạn già! Thoải mái đi! Chỉ là đùa thôi mà."
John trợn trắng mắt, thở dài một hơi: "Tôi còn đang nghĩ nếu ngay cả ông cũng cảm thấy như vậy, thì tôi thật sự nên xem xét lại. Đúng là dọa chết người! Chết tiệt! Đừng có cười nữa! Không buồn cười một chút nào đâu Greg!"
Nhưng thanh tra cảnh sát thật sự không ngừng được, hơn nữa ông cũng không muốn ngừng.
*
Đêm đó John ngủ lại nhà bạn tốt, sáng hôm sau trực tiếp đến phòng khám, sau buổi sáng cuối tuần tăng ca mới về 221B, kết quả bị bà Hudson chạy ra kéo lại ngay ở lầu một: "Có chuyện gì với Sherlock vậy?" Bà lão gương mặt đầy nếp nhăn lo lắng: "Cậu ấy ở trong phòng, tôi nghe thấy tiếng, nhưng không ăn một cái gì cả! Ôi thằng bé này luôn làm người khác lo lắng. Cậu ấy làm sao vậy? Vì vụ án à? Hay là vì bữa tiệc tối?"
John nhớ ra, hôm nay chính là thứ bảy, buổi tối còn có một bữa tiệc bắt buộc Sherlock phải đi. Đây chính là vấn đề sống còn! Có trời mới biết Sherlock mà bị cắt tài chính thì sẽ biến thành cái bộ dạng gì!
Vì thế anh vội tới gõ cửa phòng ngủ bạn cùng phòng, ban đầu không có đáp lại, cửa khóa trái, John vừa gõ vừa ra sức kêu gọi một trận. Anh bắt đầu có chút lo lắng, Sherlock · tuyệt thực · Holmes sẽ không đói đến xỉu ở bên trong rồi chứ?
Lúc này, giọng nói rầu rĩ uể oải của người bạn cùng phòng thiên tài vang lên: "Dừng cái âm nhạc tệ hại đó của anh lại đi, John! Cách xa phòng của tôi một chút."
"Nhưng buổi tối anh còn có một bữa tiệc, chỉ cần xuất hiện mà thôi! Anh cũng không muốn bị cắt phí sinh hoạt đúng không? Nghĩ lại xem, nếu anh không có sinh hoạt phí, anh sẽ không thể trả tiền cho đội lang thang của phố Baker đi tìm kiếm tin tức cho anh, ngay cả anh cũng có lúc cần họ giúp đỡ, phải không? Để có thể mua sữa bò làm môi trường nuôi cấy, để anh có thể xuất hiện ở hiện trường phạm tội bất cứ lúc nào, có thể thay anh chạy khắp thế giới để điều tra, chưa kể những món chi tiêu xa xỉ của anh nữa? Anh còn cần những vụ án để phá — Ngẫm lại xem, nếu anh..."
"Câm miệng, John!!"
Một trận gió thổi qua, đối mặt với cựu quân y không còn là cánh cửa, mà là một thám tử tư vấn đang nổi giận đùng đùng... À, còn vô cùng lôi thôi: Tóc anh rối xù hơn hẳn ngày thường, như thể không có một giây nào là anh không cào ngón tay qua đó; cổ áo xộc xệch, dường như đã bị chủ nhân nôn nóng kéo giật; còn cái áo ngủ anh hay khoác bên ngoài... John thăm dò ngó vào trong phòng một chút, cuối cùng tìm được một tấm vải trông như đống rác trên sàn nhà.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bác sĩ phúc hậu và vô hại cẩn thận hỏi.
"Tôi giải được rồi." Sherlock hơi híp mắt, mặt vô hồn: "Mật mã." Anh lui vào phòng, ngã ụp mặt xuống giường.
"Vậy chẳng phải tốt rồi sao?" John đi theo vào, tham quan cảnh tượng trong phòng ngủ này. Kỳ thật phòng của Sherlock thông thường đều rất sạch sẽ ngăn nắp, anh luôn biết cách sắp xếp địa bàn hoạt động của riêng mình, bao gồm cả không gian trong bộ não của anh. Không giống như phòng sinh hoạt, không gian chung có thể bừa bãi nhưng không gian riêng luôn phải thu xếp hợp lý. Sherlock rất có nguyên tắc trong vấn đề này.
Có điều bây giờ, phòng của anh như một bãi chiến trường: Một góc chăn rớt xuống sàn nhà, drap trải giường nhàu nhĩ dúm dó, chiếc notebook bị ném trên gối, vậy nên hiện tại Sherlock đang nằm ngang trên giường, chân treo ra ngoài.
"Không tốt một chút nào cả!" Sherlock xoay mặt qua: "Đây là lần đầu tiên chúng tôi đua tốc độ... Anh ta hồi âm cho tôi chỉ tốn 18 phút 40 giây, bao gồm cả thời gian anh ta click gửi đi cộng với tốc độ đường truyền, nhưng tôi giải tin nhắn của anh ta lại tốn..." Sherlock bật khỏi giường, giơ notebook ra trước mặt John, có vẻ muốn cho anh xem chênh lệch giữa thời gian ông M nhắn tin tới và thời gian anh trả lời: "Gấp bảy lần anh ta! Gấp bảy lần!!!"
Thám tử tư vấn quăng máy tính lên giường, thở dốc, xem ra anh thật sự tức điên rồi.
Thế này thì John cũng chẳng còn hơi sức đâu để cười trên nỗi đau của người khác nữa. Đứa trẻ đáng thương, người từ xưa đến nay luôn kiêu ngạo vì trí tuệ và tốc độ phản ứng của mình, có lẽ chưa bao giờ thua bất kỳ ai ở phương diện này. Đòn đả kích này đúng là không nhỏ.
Vì thế John vô cùng buồn bã mà cứa thêm một dao: "Vậy buổi tối anh có đến bữa tiệc của mẹ anh nữa không? Nếu anh không muốn đi, tôi rất vui lòng giúp anh nói với bà ấy..."
"Đi!"
"... Nói với bà ấy rằng anh không tiện... Cái gì?" John ngẩng phắt đầu: "Cái gì cơ?"
"Tôi đi." Thám tử tư vấn duy nhất trên thế giới bày ra vẻ mặt buông xuôi tất cả: "Dù sao bây giờ tôi đã biết mình cũng không phải là thiên tài, tôi còn có tư cách gì để cười nhạo bọn họ ngu xuẩn nữa, đúng không?"
Lời này... John há hốc muốn rớt cằm: "Trời ơi! Đừng như vậy Sherlock! Cho dù so với anh ta... Ờm... gì đó... Nhưng anh thật sự là thiên tài! Điều này là không thể nghi ngờ! Bất cứ ai cũng tin như vậy!"
Sherlock nhìn chằm chằm hắn bạn tốt vài giây, quay mặt đi: "Đừng có vớ vẩn, John. Trên thế giới này, người thông minh như tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Loại người này đều là những nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong xã hội, trừ phi anh ta giống tôi, cũng khinh thường xã hội thượng lưu. Điều đó là không có khả năng! Chờ xem, tôi nhất định sẽ đào được hắn ra, mà tham gia tiệc tối với mommy thân yêu của tôi chính là bắt đầu tốt nhất!"
John nhìn bạn cùng phòng vừa lẩm bẩm vừa lôi hết bộ này đến bộ khác trong tủ quần áo ra như làm ảo thuật, cuối cùng lấy ra một bộ quần áo được bọc bằng túi chống bụi màu đen từ sâu trong cùng của cái tủ — loại mà các tiệm giặt khô cao cấp thường dùng để bọc quần áo mà họ gửi.
"Ồ." John cảm thấy mình nhất thời mất khả năng ngôn ngữ, Sherlock đi tới: "Có điều vẫn phải nói: Cảm ơn lòng tin của anh, John."
"Rầm!" John còn chưa kịp tỏ vẻ đừng khách sáo, cánh cửa đã đóng sập lại trước mũi anh. Được rồi, cám ơn trời đất đây vẫn là Sherlock bình thường.
Đột nhiên cửa lại mở ra, thám tử thò đầu ra: "Đi chuẩn bị đi, John, thay bộ quần áo mà anh đã qua đêm trong nhà Lestrade đó ra! Tối nay anh cũng phải đi! Không thể để một mình tôi chịu tra tấn được."
Ôi không.
*
"Thế cho nên hiện tại tôi đang mặc suit [1] — đương nhiên là Sherlock đưa cho tôi. Cái nơ này thật đáng ghét. Tôi không thừa tiền đến vậy. Chúng tôi đang đứng cùng một đám quý tộc thời Trung cổ đáng ghét ở một lâu đài không biết từ thế kỷ thứ mấy. Người ở đây đều là... Tôi vừa thấy được Tham mưu trưởng Bộ Quốc phòng, tôi chắc chắn, còn có... A, Sherlock tới, tôi phải dừng đây!" John vội vội vàng vàng cất điện thoại vào túi quần, bạn cùng phòng của anh đi tới: "Thế kỷ 19, John. Cuộc sống sau khi ly hôn của Lestrade phải nhờ vào anh để cân bằng nhỉ?"
Cựu quân y lẳng lặng thay đổi chủ đề: "Tìm được chưa? Ông M?"
"Không có, hiển nhiên là anh ta không tới. Tôi đã bắt chuyện với toàn bộ Chính phủ nước Anh, nhưng ở đây không có người đó. Có lẽ tôi phải sắp xếp lại suy luận lần nữa, tuy từ phong cách viết mật mã có thể thấy được là một người, nhưng có lẽ là hai người, anh em, tiếp cận rất đặc thù..."
Người cắt ngang Sherlock đang lẩm bẩm suy đoán là mẹ anh, bà Holmes.
"Sherlock, con lại trốn vào góc rồi. John, cháu vui chứ?" Quý bà này trông không quá già, thoạt nhìn có vài nét giống với Sherlock, khuôn mặt mảnh khảnh và sắc xảo, mái tóc hoa râm, thần thái rất tốt. John còn chú ý tới, bà đã giữ dáng vô cùng tốt, gần như không hề mập ra.
Mà lúc này, bên cạnh bà còn có một quý bà khác cũng sang trọng như vậy.
"Ôi xem ai này, Sherlock! Cháu đã lớn như vậy rồi à!" Quý bà đó bước đến trước mặt Sherlock, gương mặt kinh ngạc. Bà và bà Holmes cao xấp xỉ nhau, nhưng tóc hoàn toàn bạc trắng, nhìn qua càng thêm phúc hậu. John không thể không nói, quý bà với nụ cười tươi này trông có vẻ dễ gần hơn mẹ của Sherlock.
"Sherlock, mẹ dám cá con không nhớ rõ Camille. Con còn nhớ không, Sherl?" Bà Holmes nói với con trai, không hề bất ngờ khi thấy Sherlock cau mày, dường như đang ra sức tìm tòi trong "Danh sách người quen" trong đầu anh.
John cảm thấy xấu hổ cực kỳ, nhưng hai người phụ nữ này có vẻ không thấy như vậy. Bác sĩ vươn tay tự giới thiệu mình, quý bà mập bắt tay anh, che miệng cười: "Rất vui khi được biết anh, bác sĩ. Sherly, cháu yêu, chúng ta đã gặp nhau rất lâu trước kia, khi đó cháu mới 2 tuổi! Cháu đã gọi bác là bác Carmen, nhớ chứ? Bởi vì cháu không thể phát âm được tên của bác."
"À." Sherlock uể oải trả lời: "Là người đã chuyển đến Pháp 30 năm trước. Nếu cháu nhớ không lầm, xưa nay bác và bố cháu bất hòa..."
"Sherlock!" Mẹ anh hô lên.
"À vâng, chào buổi tối bác Camille." Sherlock nắm lấy tay người phụ nữ, hôn lên tượng trưng.
Thằng bé này! Bà Holmes đập cây quạt vào người anh, nhưng quý bà kia lại cười khanh khách, không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Sherlock. Trong đoạn giao tiếp ngắn ngủi, John càng khẳng định suy luận của mình, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là một người bình thường.
"À còn nữa! Sherlock thân yêu, cháu vẫn chưa gặp anh họ của cháu, nó cũng làm việc ở London. Mycroft? Con yêu?" Quý bà béo vẫy vẫy tay về một phía cách đó không xa.
Những người khác nhìn theo, một quý ông vóc dáng cao ráo, tóc sẫm màu, gật gật đầu với người mà mình đang nói chuyện, bước tới chỗ họ, xuyên qua đám người xung quanh, liên tiếp mỉm cười gật đầu với sự tiếp đón của những người khác, nhàn nhã như đang tản bộ trong sân vắng. John không biết vì sao lại nghĩ tới một con mèo giữa rừng cây sặc sỡ, nhưng chớp mắt, lại biến thành một loài bò sát uốn lượn giữa những nhánh cây, khó có thể phân biệt ra được. Anh chú ý tới, đối tượng mà người này nói chuyện ban nãy là Chủ tịch Hạ nghị viện. John đã xem qua rất nhiều chương trình biện luận giữa Thủ tướng và Đảng đối lập trên TV, tuyệt đối không thể nhầm.
"Mẹ, dì Maggie." Người xa lạ cao gầy cuối cùng cũng đi tới trước mặt họ, chào hỏi hai người phụ nữ, lại bắt tay John, cuối cùng nhìn về phía Sherlock: "Đây chắc chắn là Sherlock rồi. Rất hân hạnh."
Anh vươn tay, mà Sherlock thì lại nhìn thẳng vào mắt đối phương, làm ngơ bàn tay thon dài đang yên lặng lịch sự vươn ra giữa không trung.
John thề, trong nháy mắt kia, khi anh ngẩng đầu nhìn hai người với chiều cao ngang ngửa nhau này - có lẽ Sherlock thấp hơn một chút - anh đã thấy một tia lửa điện xẹt qua. Bác sĩ của chúng ta chợt nảy ra ý nghĩ: Anh tuyệt đối không muốn đứng giữa hai người bọn họ! Tại sao anh không tranh thủ đi lấy cho mình một ly champagne?
Cuối cùng, Sherlock vẫn nắm lấy bàn tay kia.
Trên mặt hai người đều nở nụ cười lịch sự, nhưng John nhớ rõ lần trước Sherlock cười như vậy đã xảy ra cái gì — Thám tử đã thừa dịp đối phương sửng sốt, dùng ống nước đánh ngất xỉu tên khốn đó.
============================
[1] Suit: hay "complet", là một bộ âu phục hoàn chỉnh gồm áo khoác và quần âu, được may từ cùng một loại vải, cùng chất liệu, cùng màu sắc và họa tiết, gồm 2 loại:
Suit 2 mảnh (2-piece suit) bao gồm 2 thứ cơ bản đó là áo khoác và quần âu.
Suit 3 mảnh (3-piece suit) chính là suit 2 mảnh nhưng có thêm áo gilet hay còn gọi là áo waistcoat.