"Sherlock! Con nhất định phải về! Nghe đây, nếu con không tham gia bữa tiệc tối thứ bảy, mẹ sẽ khóa tất cả thẻ tín dụng thậm chí là quỹ ủy thác của con! Tất cả! Đương nhiên, mẹ nói được thì làm được!"
Tùy mẹ!
"John! Nhớ nhắn lại với thằng nhóc cứng đầu đó cho bác! Là mẹ sẽ bảo bà quản gia của con tịch thu Billy sau đó đuổi con ra khỏi 221B! Chờ xem, Sherlock!"
Bà ấy sẽ không làm đâu! Bà sẽ không làm, bà Hudson!
"Mẹ sẽ giới thiệu cho John một cô gái tốt, mẹ tin nó sẽ rất vui lòng kết hôn!"
...
"À, còn nữa! Scotland Yard sẽ · không · tiếp · tục cung cấp vụ án cho con! Sẽ · không · tiếp · tục! Nghe rõ chưa!"
John lấy hết tất cả nghị lực và tác phong của một người lính, một tay giơ di động lên như giơ một tấm quân kỳ, phát hết lời ghi âm xong, gật gật đầu cất điện thoại, vô cùng sung sướng nhìn bạn cùng phòng của mình đang ở giữa hai trạng thái hóa đá và núi lửa phun trào.
Bà Hudson bắt đầu dọn dẹp bàn, nhỏ giọng lầm bầm: "Hóa ra cái đầu lâu đó tên là Billy. Còn nữa, tôi không phải là quản gia!" Dứt lời bưng khay xuống bếp.
"Bà ấy thật sự sẽ giới thiệu cho tôi một cô gái tốt à?" John nhìn thoáng qua bà quản gia phía sau, hỏi.
"Tôi hoàn toàn không biết." Bà lão vừa nói vừa rửa khay.
"Lạy Chúa! Anh cũng không thể kết hôn, John! Hôn nhân là hung thủ giết chết sự sáng tạo và tự do! Là tội phạm đê hèn cướp đi niềm vui trong cuộc sống! Là kẻ mưu mô xảo quyệt bắt cóc cuộc đời và kết liễu nó!" Sherlock phẫn nộ ném quyển sách trong tay đi. John hơi bất ngờ khi anh làm như vậy với sách vở, nhưng lập tức nhận ra đó là một quyển "Tạp chí phụ nữ", một trong số những thú tiêu khiển nhỏ của bạn cùng phòng. Anh bất đắc dĩ thở dài: "Bà ấy sẽ không thật sự bắt Scotland Yard từ bỏ anh đấy chứ? Bà ấy làm được à?"
"Dựa vào việc quấy rầy Lestrade đến chết? Đương nhiên rồi." Mặt Sherlock tối sầm.
"Được rồi... Khụ, vậy tại sao bữa tiệc này lại quan trọng như vậy? Phải biết, nếu bà ấy khóa tất cả thẻ tín dụng của anh, thì chút tiền xuất ngũ cộng thêm tiền lương của tôi không đủ để anh sinh hoạt hằng tháng đâu. Đó là chưa kể tiền mua sữa để anh làm thí nghiệm, còn có tiền bảo trì căn hộ do bị anh làm hư hỏng, tiền phạt vì quấy rối trật tự công cộng..."
"Câm miệng, John!" Bạn cùng phòng của anh ngồi bật dậy, trừng mắt với anh.
John phát hiện có thể bắt được một nhược điểm của bạn cùng phòng thì rất vui sướng, thế nên anh ngồi xuống sô pha của mình, mở tờ báo ra: "Đó chỉ là một buổi tiệc mà thôi, Sherlock, tiệc tối, có thể đáng sợ đến đâu được chứ?"
"Một buổi tiệc tụ tập tất cả 'tầng lớp thượng lưu' của London? Tin tôi đi, đó chính là địa ngục!" Thám tử tư vấn giơ hai tay ra ngoắc ngoắc, nổi giận đùng đùng kéo chặt cổ áo ngủ của mình rúc sâu vào sô pha, chính là biểu hiện của việc tôi đang rất mất hứng.
John lắc đầu đọc báo, lúc này tốt nhất là đừng nên trêu anh ta, ai biết anh ta nổi khùng lên có cho nổ tung luôn căn nhà này hay không.
"Leng keng!" Âm thanh phát ra từ máy tính, John ngẩng đầu, phát hiện Sherlock đã lấy tốc độ sét đánh vọt tới trước máy tính, tưởng như muốn đâm đầu vào màn hình.
"Đó là cái gì vậy?" John hỏi.
Không ai để ý đến anh, bạn cùng phòng tóc đen đã cau mày ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm máy tính không nhúc nhích. Tư thế quen thuộc này cho John biết bạn cùng phòng đã chìm vào tư duy, ngón tay anh run rẩy không bình thường, như đang gõ một đoạn mã Morse vô hình.
Sherlock đang giải mã, có lẽ là một tài liệu?
Cựu quân y trở lại với tờ báo của mình, anh đang đọc tin quốc tế tin tức: Sự khác biệt về ngoại giao giữa Mỹ và Anh nhấn mạnh tình hình hiện tại... Sửa chữa... Cấp cao thảo luận thêm... Tham vấn...
Đột nhiên bạn cùng phòng phát ra một âm thanh cắt ngang việc đọc của anh: "Tôi không thể..." John ngẩng đầu lên, tưởng anh ấy đang nói chuyện với mình: "Sherlock?"
Gương mặt thám tử được ánh sáng của màn hình chiếu sáng lên, anh hơi hé miệng, lẩm bẩm: "Tôi không thể...?"
"Cái gì? Anh không thể cái gì?" Cựu quân y ngơ ngác, anh chưa từng thấy Sherlock như vậy... hoang mang, kinh ngạc, bất lực... rồi dần dần chuyển thành phẫn nộ. Anh ấy đang nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay không kiên nhẫn vuốt cằm mình, ngón trỏ càng lúc càng run rẩy, mà John thì đang chờ nửa câu sau của anh!
"Xảy ra chuyện gì? Đã có chuyện à? Vụ án?" John truy vấn, anh vừa nhấc người lên để xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, Sherlock bỗng hét lớn: "Tôi không thể giải được tin nhắn mà anh ta đã mã hóa!!"
John ngã trở lại sô pha: "À..." Anh nói, ngẫm lại một chút...: "Anh ta? Anh đang nói ai? Người tên là M kia? Người đã gửi lại mật mã cho anh? Các anh vẫn còn nhắn tin cho nhau? Dùng mật mã để nhắn tin?" John nói liên tục, nhưng trái ngược hoàn toàn với tình trạng của Sherlock, anh càng nói càng muốn cười, càng nói càng vui vẻ: "Lạy Chúa tôi! Sherlock! Anh đã nhắn tin với anh ta?! Cho tôi xem nào!"
Cựu quân y nhảy đến trước máy tính, không thèm đếm xỉa đến gương mặt nhăn nhó của bạn cùng phòng — Thật ra thì ai có thể đồng thời vừa buồn bực lại vừa xao động được, quá kỳ cục!
"Tôi không hiểu anh ta nói gì..."
"Đó là đương nhiên!!"
"Nhưng nhìn này, các anh... Một hai ba bốn... Anh ta đã nhắn lại cho anh tổng cộng năm lần! Nói cách khác thì anh đã trả lời bốn lần rồi! Sherlock! Bây giờ anh nên trả lời thôi Nhưng mà, à, anh đang không biết trả lời như thế nào? Ôi lạy Chúa tôi!"
John không thể ngăn được nụ cười trên mặt mình. Đương nhiên anh nên tỏ ra thông cảm với bạn tốt vừa thất bại, nhưng anh không thể! Thế nhưng anh lại không dám cười quá lâu, cuối cùng nghiêm túc gật gật đầu: "Khụ! Ừm, tôi rất tiếc, Sherlock, nhưng..."
Sherlock đang nghiến răng.
"Là ai nói đây là phí công? Hử? Nào? Là ai nói đừng trông mong gì cả?! Là ai? Là ai vậy?" Cựu quân y không tiếc xát muối lên miệng vết thương của bạn cùng phòng, biểu hiện rõ ràng đang vui sướng cười trên nỗi đau của người khác.
Mà Sherlock cũng - một lần nữa hiếm hoi - không thấy phản bác dù chỉ một câu, vẫn dùng ánh mắt hận thù và khó chịu trừng nhau với cái máy tính. Tiếp theo, đột nhiên giận dữ đứng bật dậy giữa tiếng huýt sáo của bạn cùng phòng, bắt lấy máy tính: "Tôi cần không gian yên tĩnh hoàn toàn để giải mật mã này. Tôi chắc chắn có thể giải ra, chờ xem." Bỏ lại cho bạn cùng phòng một câu, anh lao nhanh vào phòng ngủ của mình như một cơn gió, đóng sập cửa khiến sàn nhà cũng phải rung lên.
John bị kia tiếng đóng cửa làm giật bắn mình, hít sâu một hơi như vừa đặt chân đến vùng ngoại ô không khí tươi mát, nhìn xung quanh. Cuộc sống lập tức trở nên vô cùng tốt đẹp, tràn ngập ánh mặt trời, tương lai đầy hy vọng, tất cả là bởi vì tên Sherlock chết tiệt kia cuối cùng cũng phải đau đầu rồi!!!! Sự thật chứng minh! John Watson ta đây đã đúng! Trên thế giới này không chỉ có một mình Sherlock la thiên tài! Ha ha ha!
À, anh phải gọi điện thoại báo tin vui cho Greg nữa chứ! Hay là dứt khoát gặp mặt nói luôn đi! Ha ha! Bọn họ phải uống một ly chúc mừng mới được!!