Khoảng mười lăm phút sau, cả nhóm gần như đã lật ngược 221B. Thảm trải sàn được vén lên, tro bụi trong lò sưởi được dọn sạch sẽ, nệm của Sherlock đã được tháo ra và trải lại, chăn gối đều đã gọn gàng, mỗi một khung ảnh lồng kính đều bị gỡ ra để kiểm tra, đệm ghế sô pha cũng không thoát — may mà John kịp thời phát hiện Sherlock định dùng dao rọc giấy rạch đệm. Molly đã kiểm tra tất cả những thứ không nên nhìn vào trước bữa tối trong tủ lạnh, thậm chí cô còn mở lọ gan, dưới tiếng gầm của Sherlock: "Cô đang phá hủy môi trường sinh trưởng của hệ vi khuẩn!!"
Nói chung, tất cả những nơi có thể tìm đều được tìm rồi, và tất cả những món quà mà mọi người đã giấu trước đó cũng được phát hiện trong quá trình này, đều ở những nơi mà Sherlock đã nói.
Nhưng quà của Mycroft rốt cuộc ở đâu?
Đang lúc mọi người mặt mày ủ ê trầm tư suy nghĩ, Mycroft cùng bà Hudson đã mang bữa tối hôm nay lên. Lúc bà chủ nhà đứng ở cửa phòng khách, nhìn thấy bên trong rực rỡ hẳn lên...
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?" Bà Hudson đang bưng trên tay một chiếc bánh to đẹp, mùi thơm ngào ngạt thu hút tất cả mọi người, chặn đường Mycroft ở phía sau.
"Bà Hudson! Bà còn làm cả một cái bánh nữa!" Mọi người đều tấm tắc khen chiếc bánh này hấp dẫn cỡ nào, ngoại trừ Sherlock bất mãn trừng mắt với bà, môi bĩu ra như có thể treo một cái ô lên.
Bà chủ nhà kiêu hãnh xoay nửa người lại, suýt đụng phải con ngỗng quay: "Bánh này ngon lắm! Tôi đảm bảo đấy! Nhưng đã xảy ra chuyện gì với căn phòng vậy? Du hành thời gian à? Hay là không gian đảo lộn? Đây vẫn là 221B sao?"
"Tôi e là vậy, bà Hudson." Chính phủ Anh nhếch mép đáp lại bà lão thấp hơn anh rất nhiều, không thèm liếc nhìn căn phòng lấy một cái.
"Nhưng..." Mọi người dẫn bà vào, giải thích rằng chỉ dọn dẹp một chút thôi, để xứng đáng với bữa tối thịnh soạn. Ít nhất thì lý do đó đã nhanh chóng được chấp nhận.
Mọi người hát một vài câu hát mừng sinh nhật - dừng lại trước sự đe dọa của Sherlock. Molly từ bỏ việc thắp nến dưới ánh mắt giết người của anh - dù sao thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ thổi chúng. Không ai so đo với anh, bỏ qua bước này cũng chẳng sao. Chiếc bánh quá tinh xảo, và ngỗng quay thơm lừng, nhất thời mọi người bắt đầu náo nhiệt sắp xếp bàn ghế, bày bát đĩa, pha trà, hoà thuận vui vẻ như một đại gia đình đầm ấm.
"Mycroft! Anh..." Sherlock không quan tâm bầu không khí thế nào, chỉ đuổi theo Mycroft làm phiền, bị John không thể nhịn được nữa ấn ngồi xuống, nhét một con dao vào tay: "Nào Sherlock, đây là sinh nhật của anh, cắt bánh đi. Không thể đợi được nữa rồi."
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc bánh chocolate trước mặt. Mặc dù bên ngoài trông nó thua xa những chiếc bánh của các đầu bếp làm bánh chuyên nghiệp trong các cửa hàng bánh ngọt cao cấp, nhưng lại mang vẻ đẹp giản dị của một đầu bếp gia đình như bà Hudson, và đó vẫn là một chiếc bánh sinh nhật với mùi kem chocolate quyến rũ.
"Tôi thà cắm dao vào thứ gì đó có giá trị hơn, chẳng hạn như xác chết..." Sherlock đảo mắt định đứng dậy, nhưng lại bị đẩy xuống. "Đừng cứng đầu nữa! Nhanh lên."
Đây có lẽ là chiếc bánh tuyệt vời nhất mà mọi người từng ăn. Sherlock nhăn mặt như bị áp bức, ném từng lát bánh vào đĩa của mỗi người. Mọi người nín cười, không khỏi thắc mắc đây rốt cuộc là sinh nhật của ai? Bởi vì có vẻ như người duy nhất không vui vẻ là người đang đón sinh nhật.
Mọi người đều ồ lên kinh ngạc khi cắn miếng đầu tiên, ngay cả Mycroft cũng phải bật cười khi thấy miếng bánh lớn hơn hẳn trong đĩa của mình. Tất nhiên anh ấy biết Sherlock đang mỉa mai, nhưng không có dịp nào được ăn bánh kem chính đáng hơn ngày sinh nhật đúng không?
Huống hồ, món bánh này thực sự rất ngon! Dù mọi người đã ăn xong con ngỗng quay vàng óng ánh nóng hổi thơm phức, bụng căng đầy, nhưng vẫn tranh nhau phân chia cái bánh sạch sẽ. Chỉ có phần của Mycroft là quá lớn, anh không thể ăn hết nó.
Sherlock càng tức giận.
*
"Chiếc bánh đó quá ngon! Tôi dám khẳng định đó là món ngon nhất mà tôi từng ăn! Ôi! Tôi chỉ được đọc về hương vị tuyệt vời như vậy trên tạp chí! Con ngỗng quay cũng rất ngon, bà Hudson! Tôi thật sự không biết Sherlock đã làm những gì tốt đẹp để gặp được một quản... chủ nhà như bà!"
"Sherlock thật bất công! Anh ta cắt miếng lớn nhất cho Mycroft! Đúng không Sherlock?"
"Vớ vẩn!"
"Lớn đến nỗi Mycroft không thể ăn hết!"
"Đó là vì hắn giả vờ ăn uống điều độ và giữ phép lịch sự trước đám người có mắt như mù."
"Nhưng Sherlock không ăn bánh, phải không?"
"Ai thèm ăn cái thứ chỉ ngon và dễ phát phì đó!"
"Này Sherlock!"
Những người đang ngồi đây, có người giả vờ không nghe thấy, có người xoa bụng.
Ăn uống xong, mọi người ngồi trước lò sưởi ấm áp uống trà trò chuyện, thi thoảng lại rộ lên tiếng cười đùa, cảm giác như đang đón lễ Giáng sinh muộn. Sherlock tức tối ngồi co ro trên sô pha của mình, hoàn toàn là một đứa con nít đang giận dỗi.
"Ôi trời ơi, Mycroft, vì Chúa, hãy nói cho anh ấy biết quà của anh ở đâu đi!" John bất lực thở dài.
Thực ra đây là điều mà tất cả đều cảm thấy hứng thú. Mọi người đồng loạt ngồi thẳng người lên, ánh mắt chờ mong nhìn về phía hai anh em - Sherlock đang ngồi trên ghế sô pha bọc da của mình, Mycroft ngồi ở cuối sô pha, anh đã nhường chiếc ghế sô pha màu đỏ cho bà Hudson, bà chủ nhà đang thoải mái tựa lưng cầm tách trà của mình.
Chính phủ Anh vẫn luôn vắt chéo chân ngồi đó không nói một lời, ngước mắt nhìn quanh phòng. "Tôi nghĩ..." Một lúc sau anh mới mở miệng: "Các bạn đã thưởng thức nó rồi."
Các bạn? Mọi người nhìn nhau.
"Ý anh là..."
"Chẳng lẽ..."
"Cái bánh?"
Tất cả xôn xao lên.
"Chúng tôi nghĩ đó là bà Hudson chuẩn bị?!"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Không thể nào! Mycroft, anh biết làm bánh?!"
Mọi người hò hét lên, nhưng Sherlock thì ngậm chặt miệng không nói một lời, mi mắt hạ xuống không biết đang suy nghĩ gì.
"Ồ, tất nhiên là tôi làm, nhưng công thức là đến từ quý ông đây - Phải không, Mycroft? Tôi chắc chắn rằng đó là công thức bí mật của một đầu bếp, và tôi phải ký một thỏa thuận không tiết lộ mới có thể xem nó. Ôi Mycroft, anh ấy thật ngọt ngào. Tất cả nguyên liệu anh ấy mua đều là tốt nhất!"
Bà Hudson ngồi thẳng dậy khỏi chỗ tựa lưng, như thể cuối cùng cũng đã tìm thấy cơ hội để nói, Bà vui vẻ kể lại việc bà đã tìm thấy công thức trong tay cầm của chiếc ô khi định đem nó xuống lầu nửa tháng trước, phải nói Mycroft đã diễn rất thật, như thực sự lo lắng ai đó sẽ làm hỏng chiếc ô quý giá của mình! Và làm thế nào mà Mycroft đảm bảo rằng anh có thể dụ Sherlock ra khỏi 221B - ngay cả khi không có vụ án nào, bảo đảm giữ chân thám tử tư vấn ở bên ngoài đủ lâu để bà chủ nhà nghiên cứu kỹ công thức không dễ dàng này. Mặc dù lúc đến sát ngày sinh nhật Sherlock đã không bị còn dụ nữa, nhưng bà Hudson cũng đã nắm được cách làm bánh, thậm chí bà còn chuẩn bị một con ngỗng quay để che giấu mùi thơm của chiếc bánh, rốt cuộc chỉ có mùi thịt nướng nức mũi mới che được hương thơm của chiếc bánh tuyệt vời này.
Bà Hudson vừa hào hứng kể lại. vừa ném cho Sherlock một ánh mắt "Ôi cậu bé dễ thương cuối cùng cũng gặp được một người đáng tin cậy", khiến Sherlock rùng mình. Nhưng từ đầu đến cuối anh đều không lên tiếng cắt ngang lời kể lưu loát của bà chủ nhà, Mycroft cũng vậy.
"Ồ..."
Tập thể nghe xong, đồng loạt im phăng phắc một lúc, nháy mắt với nhau. Sherlock còn chưa kịp hiểu gì, tất cả đã đột nhiên đứng lên: "Khuya rồi, chúng tôi về trước đây. Chúc mừng sinh nhật, Sherlock, chúc ngủ ngon!"
Mọi người đều vội vàng bỏ đi hết - hoàn toàn vô ích khi giả vờ không vội vã dưới con mắt của hai Holmes. Sherlock bối rối nhìn phòng khách bỗng nhiên trống rỗng, ngay cả bà Hudson cũng bị mọi người kéo xuống cầu thang.
"Họ bị sao vậy?" Thám tử tư vấn cau mày lẩm bẩm.
Mycroft khẽ mỉm cười, đứng dậy: "Như vậy, cũng đến lúc tôi phải đi rồi." Anh chỉnh lại áo khoác, gật đầu với Sherlock vẫn đang ngồi im không nhúc nhích.
"Bây giờ?"
Thám tử tư vấn độc nhất vô nhị nhìn anh.
Anh nhìn lại.
Sherlock ý thức được mình vừa buột miệng thốt ra từ gì, ngậm chặt miệng lại.
"Hoặc là?" Mycroft dừng đôi chân dài đang bước đến cửa lại, Sherlock nhìn quanh, thấy nửa miếng bánh mà Mycroft chưa ăn hết - Anh thật sự đã cắt một miếng rất lớn cho anh ta, vậy nên phần còn lại này vẫn rất nhiều.
"Bánh ngọt." Từ có hai âm tiết xuất hiện và biến mất khỏi môi anh như một ngôi sao băng lướt qua bầu trời, nhanh chóng, nhưng rõ ràng, không thể bỏ qua. "Anh chưa ăn xong." Sherlock nói.
Mycroft dừng một chút, sau đó chậm rãi xoay người, đi tới bên bàn đặt bánh, cầm cái đĩa lên, chiếc nĩa nhỏ va vào đĩa sứ phát ra tiếng leng keng, bưng miếng bánh đến bên người Sherlock, ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu đỏ đối diện với anh.
Cầm nĩa lên, Mycroft cắt một góc bánh mềm mại đến mức khó tin, xiên vào, hé môi mỏng đưa vào miệng, mím môi để chiếc nĩa trượt ra ngoài.
Sherlock nhìn chằm chằm vào anh, chăm chú theo dõi từng cử động của anh, thậm chí cả sự lắc lư nhẹ của cơ thể sau mỗi nhịp thở, cánh mũi đóng mở thật khẽ, quỹ đạo nhấp nháy của lông mi được ánh sáng từ lò sưởi chiếu vào, má hóp lại khi ngậm bánh trong miệng, cổ họng trượt lên xuống khi nuốt...
"Tôi có thể không?" Sherlock đột ngột hỏi.
Mycroft nhướng mày, cầm nĩa cắt tiếp một miếng bánh nhỏ đưa lên. Sherlock đứng dậy, kéo mạnh gấu áo vest của mình, một sải chân đã xóa sạch khoảng cách ngắn ngủi giữa họ. Anh cúi xuống chống lên tay vịn sô pha, cảm thấy tóc trên trán gần như chạm vào sống mũi của Mycroft, mở miệng ngậm lấy miếng bánh trên nĩa, cổ ngửa ra sau kéo theo tay cầm nĩa di chuyển vài inch.
Miếng bánh gần như tan ra trong miệng, lớp vỏ chocolate đen cứng ngọt ngào nhưng không béo ngậy, đặc sệt tan chảy nhẹ nhàng giữa môi và răng. Từ góc độ này nhìn vào, mắt của Mycroft như dung hòa với ngọn lửa, không phải rõ là màu xanh lam hay xanh lục.
Vừa nuốt xuống, một miếng bánh nhỏ khác đã đưa lên miệng, Sherlock không thèm chớp mắt ngậm lấy. Anh nhìn thấy chính mình trong mắt Mycroft, làm anh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng khiến anh có chút tự hào.
Anh nuốt xuống, và miếng bánh nhỏ thứ ba đã chờ sẵn bên miệng: "Anh không muốn ăn nữa à?" Anh hỏi, mở miệng ngậm lấy.
Đôi mắt Mycroft tối sầm lại, và không hiểu vì sao, Sherlock nhận thấy nhịp tim của mình tăng vọt.
"Tôi coi đó là một lời mời." Mycroft cười khẽ, Sherlock chớp chớp mắt, cái nĩa rút ra khỏi miệng anh, và một đôi môi phủ lên. truyện kiếm hiệp hay
*
Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của Sherlock. Anh đã thực hành vài lần, vì mục đích phá án, nhưng anh đã sớm quên sạch, từ trước đến nay anh luôn nỗ lực tránh những tiếp xúc bẩn thỉu và ghê tởm không cần thiết. Nhưng lần này, anh nghĩ lại.
Anh cảm thấy quá nhiều, đường môi của Mycroft, cách chạm vào lưỡi, góc độ ham muốn, độ ẩm của hơi thở phả trên khuôn mặt, nhịp điệu hút vào, nhiệt độ của ngón tay trên gáy, và tất cả sức lực, rùng mình khi đầu lưỡi không thuộc về mình lướt qua khoang miệng... Dopamine[1]...
Quá nhiều, quá nhiều. Sherlock không ý thức được mình đang đòi hỏi bao nhiêu, đến khi hoàn hồn, anh mới không vui nhận ra Mycroft đang định tách môi họ ra. Họ thở không nên hơi, Sherlock không biết đã ngồi lên đùi đối phương từ lúc nào, đầu gối của người kia mắc kẹt giữa hai đùi anh không hề thoải mái, nhưng... vừa vặn, tay anh đang đặt lên cổ ngay dưới xương hàm của Mycroft, ngón tay cái vuốt ve làn da của người đàn ông một cách thân mật, mềm mại, ấm áp và phù hợp không thể tả. Hơi thở giữa đôi môi khó khăn lắm mới tách ra vẫn còn ướt át và nóng bỏng, quả thực không thể phù hợp hơn.
"Tôi rất vinh dự, khi em thích món quà sinh nhật của mình."
Cuối cùng, Chính phủ Anh đang đảm đương vai trò của cái nệm ngồi mỉm cười với anh, ngón tay ấm áp từ sau đầu buông lỏng ra, Sherlock đang định bất mãn, đầu ngón tay đã chạm đến cằm anh vuốt ve: "Sinh nhật vui vẻ, love."
Sherlock sững người trong giây lát, rồi phẫn nộ hôn đi tất cả những lời nói ngọt ngào không biết xấu hổ mà người đàn ông này còn có thể thốt ra. Dù ở bất cứ khi nào, bất cứ đâu, hôn bạn trai mình cũng đều là điều rất đương nhiên.
Ngoại truyện 1 - HẾT
=====================
[1] Dopamine: là một loại chất dẫn truyền thần kinh do cơ thể tạo ra nhằm mục đích truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh. Dopamine hormone được tạo ra trong não bộ thông qua quá trình hai bước. Đầu tiên, nó thay đổi axit amin tyrosine thành một chất gọi là dopa, sau đó chuyển đổi chất đó thành dopamine.