*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giáng sinh và năm mới nhạt nhẽo trôi qua, đây là lần đầu tiên Sherlock tổ chức sinh nhật một cách trọng thể - Theo lời của John là, kể từ khi anh có bạn trai, cuộc sống độc thân tẻ nhạt của anh đã sinh động hẳn lên!
Tất nhiên, thám tử tư vấn khinh thường điều này, nhưng anh không thể không thừa nhận mình đang có một chút mong chờ bữa tiệc sinh nhật mà anh chưa từng cảm thấy hứng thú trước kia, à, có lẽ là hơn một chút, hai chút.
Được rồi, được rồi, được rồi, Sherlock quả thực sắp phát điên vì tò mò! Mycroft sẽ đến!!
Người đàn ông lớn hơn anh bảy tuổi, theo như anh biết, không bao giờ rời khỏi chiếc ô và bộ suit 3 mảnh, thông minh đến mức ngay cả Sherlock Holmes cũng phải chịu thua (xé rách miệng anh cũng không thừa nhận), Chính phủ Anh luôn luôn kiêu ngạo, cũng sẽ tham gia bữa tiệc này! Chắc chắn sẽ rất khó chịu nếu không có một chút hồi hộp nào - đứng trong một căn phòng với một lũ ngốc - và đó sẽ là một đêm rất ồn ào mà không có kết quả. Bởi vậy cần phải có một chút bất ngờ, được rồi... là rất nhiều bất ngờ.
Mycroft sẽ xuất hiện với tư cách gì? Anh sẽ mang món quà gì?
Đã hai mươi hai ngày kể từ lần cuối cùng hắn "ghé thăm" phố Baker! Sherlock bực bội nghĩ. Đây là lần lâu nhất kể từ khi họ "gặp lại" nhau mà không có một cuộc gặp mặt "chính thức" - Tên kia rất giỏi theo dõi mọi người.
Chờ đã! Điều này không liên quan gì đến việc anh học hỏi kinh nghiệm từ cặp tình nhân John và Lestrade! Chắc chắn!
Không biết Mycroft định làm gì, Sherlock trầm ngâm. Mười hai ngày là quá đủ rồi, hai mươi hai ngày? Cái tên mắc chứng OCD[1] kia không thể bận đến vậy được!
Lúc đó Sherlock có một vụ án thú vị, sau khi giải quyết xong, anh bắt đầu điều tra hành tung của Mycroft. Điều đáng ngạc nhiên là Chính phủ Anh khá kín tiếng, gần như ru rú trong nhà, chỉ có vài nơi thường lui tới, trừ Văn phòng Chính phủ và phố Downing, nếu không có công việc thì sẽ đến Diogenes ngồi lúc trà chiều.
Câu lạc bộ lạnh lẽo được đặt theo tên của một triết gia[2] đó chỉ dành cho hội viên, Sherlock đã cải trang thành một quý ông chừng 70 - 80 tuổi, khăng khăng rằng mình là hội viên ở đây, thừa dịp người phục vụ cầm danh thiếp của anh (lấy trộm) đi hỏi ông chủ liền dạo xung quanh một vòng. Đây chẳng qua chỉ là một nơi thích hợp để trầm tư thôi. Dịch vụ chu đáo, không khí u ám nặng nề, trừ cái mùi xã hội thượng lưu khó chịu ra thì cũng không có gì để chê.
Quán trà chiều Ritz mà Mycroft thường đến không thể vào nếu không đặt trước, Sherlock đã phải vất vả làm giả bảng tên nhân viên phục vụ để phát hiện Mycroft phết hai lớp mứt trái cây lên bánh Scone[3]! Tên béo chết tiệt này!
Có một ngày anh theo Mycroft đi dạo trong Công viên Regent[4] - rất gần phố Baker nhưng quý ông Holmes lại vòng qua nó. Sherlock đi phía sau nghiến răng giận dữ.
Một ngày khác, họ lần lượt bước vào Nhà hát opera Hoàng gia[5] để xem một vở kịch chính trị hiện đại, anh không hề áy náy khi lấy trộm vé từ túi của người khác ở cửa rạp hát rồi đi vào ngồi sau Mycroft. Sự xuất hiện của Charles I [6] trên sân khấu khiến Sherlock nheo mắt, khi vị quốc vương này nói lời cuối cùng trước lúc bước lên đoạn đầu đài, Sherlock không thể không nhìn về phía Mycroft. Thời đại mới ra đời từ sự suy tàn của chế độ cũ, cuộc chiến giữa vương quyền và tòa án dân chủ, vốn tưởng rằng những điều đó sẽ rất nhàm chán.
Sau buổi biểu diễn, Mycroft còn đi dạo một đoạn đường ngắn trong gió đêm, Sherlock cũng chầm chậm đi theo, anh không biết tại sao, nhưng khi anh nhận ra những gì mình đang làm là vô nghĩa, anh lập tức bắt một chiếc taxi trở về nhà.
Tóm lại, sau hai lần thực hiện những hoạt động tương tự như vậy, anh đã dừng việc "lần theo dấu vết" vô nghĩa này. Và bây giờ, họ đã mất liên lạc "trực tiếp" trong hai mươi hai ngày (nhìn chằm chằm vào gáy của Mycroft không phải là trực tiếp).
Địa vị Chính phủ của Holmes lớn tuổi hiện chỉ có hai thường dân được biết, John và Lestrade, và anh ta sẽ không vui nếu có quá nhiều người biết về bí mật này. Nhưng theo kế hoạch bất ngờ của John (tên ngốc đó vẫn tin đó là bất ngờ), những người sẽ tham gia vào đêm sinh nhật anh còn có bà Hudson và Molly, không thành vấn đề, họ không đủ thông minh để nhìn thấu lớp ngụy trang.
Mycroft sẽ đóng vai ai đây? Tất nhiên anh ta sẽ nói mình là một viên chức Chính phủ nhỏ, nhưng, anh ta sẽ nói mình là ai? Chẳng hạn như John là cộng sự kiêm bạn cùng phòng của Sherlock, thậm chí là bạn; Lestrade và Molly là đồng nghiệp; và bà Hudson, chủ nhà kiêm quản gia (Không phải quản gia của anh!).
Theo lý thuyết, Mycroft là anh họ của anh, nhưng Chúa mới biết anh có bao nhiêu anh em họ. Bố anh không chỉ có một anh chị em, việc mang dòng họ giống nhau không thể giải thích được gì.
Mycroft sẽ không, và cũng không thể cho rằng mình là... bạn trai của Sherlock chứ? Đúng vậy! Họ không phải bạn trai, họ không có mối quan hệ nhàm chán vô vị này!
Cho đến ngày sinh nhật.
*
Bữa tiệc thường diễn ra vào buổi tối, nhưng khách mời lại thường đến sớm, trò chuyện xôn xao về thời tiết và đi loanh quanh trong phòng khách. Sherlock trốn trong phòng ngủ, nguyền rủa đám người bên ngoài bị sàn nhà nuốt chửng đi; còn những người ở ngoài thì đang lén lút bàn bạc về việc giấu những món quà: "Ít nhất hãy tổ chức cho anh ấy một bữa tiệc sinh nhật theo phong cách Sherlock Holmes."
Thật là một đám người (cá vàng) tốt (tầm thường), cao thượng (ngu ngốc), khoan dung (dễ quên).
Mycroft lặng lẽ nghĩ, đứng ở ngưỡng cửa.
Thanh tra cảnh sát của Scotland Yard là người đầu tiên chú ý đến anh: "Ồ, xin chào, ông Holmes." Lestrade tiến đến bắt tay anh, John giơ tay mời vào, và quý ông trong bộ suit 3 mảnh cũng theo đó bước qua khung cửa.
"Mycroft Holmes." Anh gật đầu với Molly, nắm lấy bàn tay của bác sĩ pháp y đang giật mình.
"Ồ! Chào ông!" Cô gái đáng yêu nhìn mở to mắt tròn xoe, và khi cái bắt tay tượng trưng của họ còn chưa kéo dài được một giây, thám tử tư vấn đã chen từ phía sau cô Hooper ra, siết chặt lòng bàn tay anh: "Dẹp mấy lời khách sáo vô nghĩa đó đi! Quà của tôi đâu, Mycroft?"
Anh họ anh nhún vai, rũ mắt xuống nhìn anh: "Cậu bỏ hết tất cả những từ ngữ lịch sự trong từ điển rồi đúng không?"
"Bởi vì nó quá lãng phí thời gian. Sinh nhật của tôi, tôi lớn nhất. Quà!" Bàn tay lại giơ lên một chút, chỉ thiếu chút nữa chọc vào mũi Mycroft.
Những vị khách khác đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn họ, chờ đợi.
Và, chỉ thấy năm ngón tay của Mycroft phủ lên lòng bàn tay Sherlock, bàn tay còn lại lật lên che lại mu bàn tay anh: "Nhẫn nại, Sherlock. Chỉ có người biết nhẫn nại mới có được thứ mình muốn." Nói xong còn nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Sherlock một cái, bỏ qua tất cả mọi người đang sững sờ, bao gồm cả thám tử tư vấn, bước hai bước vào trong cửa: "Chào buổi chiều bà Hudson, trà, không đường, cảm ơn."
Bà chủ nhà chất phác đồng ý rồi đi vào bếp.
"Ôi!" Molly đột nhiên phá vỡ sự im lặng trong phòng khách, ánh mắt những người khác đổ dồn vào cô, mặt cô gái đỏ bừng: "Holmes! Chúa ơi! Các anh đã kết hôn?!"
"Lạy Chúa." Sherlock đảo mắt, đi vòng qua đám đông (với anh mà nói, hai người đã là đông), quay lại ghế sô pha của mình thả người vào đó, trong khi Mycroft rất tự nhiên ngồi xuống đối diện anh.
"Không phải sao? Cả hai người đều là Holmes, hơn nữa vừa rồi anh ấy... Tôi nghĩ..." Molly nhìn trái nhìn phải để tìm kiếm sự giúp đỡ, John mấp máy môi với cô, Molly ngơ ngác nhìn anh, John đành phải nói: "Họ hàng."
"Ồ! Xin lỗi!" Cô đỏ mặt: "Anh ấy hôn tay anh... Tôi tưởng..." Cô gái che mặt.
"Không sao đâu, cô bé, cô cũng không nói sai." Bà quản gia bưng trà ra. Bà đã gặp Mycroft rất nhiều lần, vậy nên bà tương đối có quyền lên tiếng, và Chính phủ Anh chỉ có thể nhếch mép với bà ấy — thậm chí không thể đe dọa hay uy hiếp bà. Lần cuối cùng Mycroft tới đây làm khách, anh đã để chiếc ô ướt ở cửa vì trời mưa, bà Hudson đã tự tiện cầm nó lên và nhắc nhở anh đáng lẽ phải treo nó ở giá treo ô tầng dưới, nếu không sẽ không tốt cho sàn nhà của bà. Mycroft gần như lao đến giật lại chiếc ô, khiến bà Hudson giật mình. Tất nhiên, anh đã xin lỗi.
Sherlock cũng nhếch mép với bà, nhưng đó là vì bà đã vỗ về anh: "Cưới sớm đi, thằng nhóc nghịch ngợm."
"Không có đám cưới gì hết! Bà Hudson!" Thám tử tư vấn hét lên. "Đặc biệt là khi tôi thậm chí còn chưa có một món quà sinh nhật đàng hoàng!"
John đang định mở miệng.
"Tôi biết anh giấu một cây bút trong tủ lạnh, ngay sau lọ gan; Lestrade bỏ một hộp miếng dán nicotine trong hộp giày; nguyên bộ dao mổ của Molly được treo trên mắc áo sau cánh cửa, dưới áo khoác của tôi. Bà Hudson cũng có quà cho tôi? Đã chuẩn bị rồi? Thật sự không phải là giảm tiền thuê nhà? Tôi đang trông đợi vào điều điều đó đấy. Nhân tiện, con vịt hoặc ngỗng của bà đã ở trong lò nướng rồi."
Nói xong một hơi, những người khác đều lộ ra vẻ thất vọng. Thằng nhóc chết tiệt này tuyệt đối không chịu để lại cho người ta chút bất ngờ nào.
"Đây là sinh nhật của tôi, không có bất ngờ." Sherlock quyết định với vẻ kiêu ngạo của một người đọc tâm trí.
Thế nên, hiện tại chỉ còn một người, một người vẫn chưa có quà. Ánh mắt Sherlock sáng rực nhìn chằm chằm vào người đối diện anh - tạm thời là anh họ: "Vậy, Mycroft? Nếu cần phải ra ngoài thì tôi hy vọng là tranh thủ đang còn sớm. Tôi muốn về kịp để ăn ngỗng quay, bánh kem thì thôi đi."
"Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ tên này lại có thể gây thất vọng nặng nề đến vậy." Lestrade lẩm bẩm, ngồi xuống ghế sô pha với John.
"Ừ. Mycroft, quà của anh là gì?" Cựu quân y tò mò đánh giá Chính phủ Anh từ trên xuống dưới, như đang tìm xem anh ta có thể giấu đồ ở chỗ nào.
Mycroft Holmes bưng tách trà của mình hít một hơi thật sâu, nhấp một ngụm, còn chép chép miệng, gác cái tách lên tay ghế sô pha, chớp chớp mắt với Sherlock.
"Dừng lại, John." Sherlock ngắt lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mycroft: "Đây là một trò chơi, trò chơi truy tìm kho báu, tất nhiên nó không ở trên người anh ta, nếu không sẽ chẳng có gì thú vị cả. Manh mối đầu tiên."
"Nếu tôi phải ra ngoài tìm kiếm, anh ta sẽ không ở đây. Tôi đi ra ngoài tìm câu trả lời và bỏ lại anh ta một mình với một đám cá vàng? Anh ta sẽ phát điên mất. Thứ đó ở trong nhà, manh mối thứ hai." Sherlock tự mãn nói, John trợn trắng mắt khinh thường. Những người khác đều không có phản ứng gì, có lẽ đều đã bị khinh thường quen rồi.
"Nếu thứ đó ở trong nhà... Lần trước tới đây anh đã lên kế hoạch rồi! Anh còn nói là thuận đường đi ngang qua! Đồ mưu mô!" Thám tử tư vấn đổi chân vắt chéo, trừng mắt với người đối diện.
"Xin lỗi, tôi không nghĩ đó là một âm mưu, điều này thật ngọt ngào làm sao? Đúng không?" John, một trong những khán giả, xen vào.
Sherlock liếc xéo qua, hiển nhiên anh không nghĩ vậy.
"Tôi cũng cảm thấy rất... ngọt ngào. Cậu nghĩ xem, chuẩn bị trước một món quà cho cậu, chẳng phải rất tuyệt sao?" Lestrade ủng hộ bạn trai, Molly cũng đang định nói gì đó, nhưng Sherlock giơ ngón trỏ lên: "Hai mươi ba ngày." Anh nói. "Hai mươi ba ngày trước, lần cuối cùng anh ta đến đây."
Ờ.
Những người khác đều dừng lại.
Có người đã giấu thứ gì đó trong nhà bạn gần một tháng... Được rồi, đúng là có chút quái dị.
"Nhưng... Ít nhất đã có người nhớ sinh nhật của cậu, phải không?" Thanh tra cảnh sát nhún vai.
"Đúng thế, thật hiếm thấy." John nói. "Chưa từng có ai khác."
"Chuyện gì đã xảy ra cách đây 23 ngày?" Molly ngây thơ ngắt lời.
Có vẻ như cô gái này vẫn không cho rằng nó kỳ lạ.
Hơn nữa, mọi người dường như đã quên rằng Mycroft vẫn đang ngồi trước lò sưởi, thảnh thơi nhấm nháp tách trà của mình, không nói một chữ.
Thấy vậy, thám tử tư vấn chụm ngón tay thành hình tháp, bắt đầu trầm tư.
Món quà của Mycroft sẽ được cất giấu ở đâu? Mọi người bắt đầu cân nhắc.
"A! Con ngỗng quay!" Bà Hudson đột ngột hét lên, vừa vội vã chạy đến nửa chừng thì dừng lại: "Tôi cần giúp một tay, con ngỗng quay đó quá nặng đối với cột sống lưng của tôi!"
John không đứng dậy nhanh bằng Lestrade, mà vị trí của thanh tra lại không gần bằng Molly, mà khi Molly đặt tách trà xuống định đi theo bà quản gia xuống lầu, Mycroft bỗng đứng dậy, còn thuận tay cởi áo khoác, để lộ chiếc áo gilet và áo sơ mi màu xanh xám bên trong: "Tôi rất vinh dự được giúp đỡ, thưa quý bà."
Ồ! Những người khác đều sững sờ, liên tục sửng sốt, bà chủ nhà trợn tròn mắt, rồi cười ha ha: "Anh thật tốt bụng." Nói xong, hai người đi xuống lầu, để lại cả căn phòng đang bàng hoàng phía sau.
Nhắc mới nhớ, từ sau khi Mycroft xuất hiện, mọi người vẫn luôn không khép miệng lại được.
Chờ tiếng bước chân xuống lầu biến mất, Sherlock đột nhiên nhảy dựng lên, vỗ tay: "Tốt lắm!"
"Cái gì?" Mọi người đồng thanh hỏi.
"Tìm đồ! Hai mươi ba ngày trước lúc 2:27 chiều, trời mưa, hắn cầm cái ô ướt lên lầu - Chuyện này rất không bình thường! Làm sao tôi có thể bỏ qua chuyện này?"
=============================
[1] Hội chứng OCD: viết tắt của thuật ngữ Obsessive - Compulsive Disorder, tức bệnh Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (có tên gọi khác là Rối loạn ám ảnh cưỡng bức). Đây là một dạng rối loạn tâm thần đặc biệt, có xu hướng kéo dài với đặc điểm là những suy nghĩ và hành vi lặp đi lặp lại, không thể kiểm soát được. Các triệu chứng của bệnh có thể xảy ra với mức độ và tần suất đa dạng tùy theo từng trường hợp cụ thể.
Mặc dù ít khi đe dọa đến sức khỏe nhưng OCD khiến các hoạt động sinh hoạt thường ngày, công việc, học tập và những mối quan hệ xung quanh người bệnh bị ảnh hưởng. Khi mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, người bệnh có thể ý thức được sự quá mức, vô lý của các ý nghĩ/ hành vi của bản thân nhưng hoàn toàn không thể chống lại.
Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là hội chứng khá ít gặp, chỉ xảy ra khoảng 0.05% dân số thế giới. Trong đó, tỷ lệ mắc bệnh ở nữ là 1.8% và nam giới là 0.5%. Hội chứng này xuất hiện chủ yếu ở người từ 15 – 25 tuổi và gặp nhiều hơn ở những đối tượng có trí tuệ, trình độ cao.
[2] Diogenes là một nhà triết học người Hy Lạp và là một trong những người sáng lập ra chủ nghĩa khuyển nho. Ông sinh ra ở Sinope, một thuộc địa của Ionian trên bờ Biển Đen của Anatolia (Thổ Nhĩ Kỳ) vào năm 412 hoặc 404 TCN và qua đời tại Corinth năm 323 TCN.
Chủ nghĩa khuyển nho là học thuyết triết học Hy Lạp cổ, chủ trương sống phải giữ cái đức, thuận hợp tự nhiên. Con người là sinh vật có lý trí, có thể đạt được sung sướng bằng cách rèn luyện thân tâm, sống theo bản tính sẵn có, và từ bỏ ham muốn của cải, quyền lực, tiếng tăm. Một người Khuyển nho sống đơn giản, không có tài sản gì.
[3] Bánh Scone: Là một món bánh cơ bản luôn có mặt trong các bữa tiệc trà chiều của người Anh. Bánh scones có xuất xứ từ vùng đất Scotland. Cách thưởng thức đúng kiểu nhất là phết kem đông và mứt dâu tây lên mặt bánh khi còn âm ấm. Lớp bánh mềm xốp, kết hợp cùng kem đông sánh mịn, thơm ngậy và mứt dâu tây dẻo ngọt, tất cả hòa quyện nhuần nhuyễn tạo nên hương vị quyến rũ cho món bánh scones nức danh.
Không cầu kỳ và khó làm như một số loại bánh ngọt khác, để làm ra được một mẻ bánh scones thơm ngon đúng chuẩn, thứ máy móc duy nhất bạn cần là chiếc lò nướng. Bột mì (bột lúa mạch hoặc bột yến mạch), bột nổi, bơ và buttermilk (sữa đã bị làm chua,có thể thay bằng sữa trộn sữa chua) là những nguyên liệu không thể thiếu trong món bánh này. Tất cả sẽ được nhào trộn bằng tay, sau đó tạo hình và đem đi nướng. Người ta cũng thường cho thêm nho khô, phô mai hoặc quả chà là để tăng hương vị cho bánh.
Bánh scones trong công thức khởi nguyên xa xưa chỉ bao gồm bột yến mạch mà không dùng đến bột nở và thường có hình tròn lớn, phẳng. Sau khi nướng, người ta cắt bánh ra thành từng miếng hình tam giác nhỏ. Sau dần, công thức được hoàn thiện để bánh trở nên mềm xốp hơn. Cũng theo đó mà scones được tạo hình với nhiều hình dáng (vuông, tròn, lục giác...) với kích cỡ nhỏ hơn để tiện việc phục vụ và thưởng thức trong các bữa tiệc trà.
[4] Công viên Regent: hay Regent's Park, được đánh giá là công viên lớn thứ hai của London, chỉ sau công viên Hyde Park. Tọa lạc trên mũi phía Tây Bắc của Luân Đôn, Regent's Park gần Bảo tàng Sherlock Holmes và Madame Tussauds. Đây là đứa con tinh thần của bậc thầy kiến trúc John Nash nổi tiếng vào năm 1811. Công viên Regent King lúc đầu là khu săn bắn của Henry VIII. Có những khu vườn, hồ, vườn hoa hồng, sân vận động và công viên dành cho trẻ em trong công viên. Bên cạnh vườn thú London ở phía bắc, có một giảng đường, và vở kịch của Shakespeare thường được công diễn vào mùa hè. Đây là công viên mới nhất, lộng lẫy và đẹp nhất ở London.
[5] Nhà hát opera Hoàng gia: Là một nhà hát opera và địa điểm tổ chức nghệ thuật biểu diễn quan trọng toạ lạc ở Covent Garden, trung tâm London. Tòa nhà thường được gọi đơn giản là "Covent Garden". Đây là nơi khởi nguồn của Opera Hoàng gia, Ballet Hoàng gia, và dàn nhạc giao hưởng của Nhà hát opera Hoàng gia. Trong một trăm năm đầu sử dụng, đây chủ yếu là nhà hát. Một năm sau, mùa opera đầu tiên của Handel bắt đầu. Nhiều vở opera và oratorio được viết riêng cho Vườn Covent và được ra mắt tại đây.
Toà nhà hiện nay là nhà hát thứ ba được xây dựng trên khu đất này sau hai trận hỏa hoạn kinh khủng vào các năm 1808 và 1856. Mặt chính, phòng giải lao và thính phòng có từ năm 1858, nhưng hầu như mọi chi tiết của tổ hợp hiện tại bắt nguồn từ một cuộc đại tu vào thập niên 1990. Nhà hát opera Hoàng gia có sức chứa 2.256 người, gồm bốn tầng hộp và ban công và khu biểu diễn ngoài trời. Sân khấu rộng 12,2 m và cao 14,8 m. Thính phòng chính được xếp hạng di sản hạng nhất tại Anh.
[6] Charles I: (1600 – 1649) Là vua của ba vương quốc Anh, Scotland, và Ireland từ năm 1625 đến khi bị hành quyết vào năm 1649 trong cuộc Cách mạng Tư sản Anh.