Trong khuôn viên của một cô nhi viện, những đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ với nhau dưới ánh nắng dịu dàng, ấm áp. Nhưng ở trong một góc khuất chỉ có một cậu bé ôm trong tay chiếc vòng ngọc bích đang thu mình lại quan sát mọi người chơi đùa. Đôi mắt đen trong biếc đã ướt đẫm nước mắt, cậu cúi mặt xuống đất, để những giọt nước mắt rơi nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy. Cậu ấy khóc là vì uất ức, vì sự không cam lòng, rõ ràng là cậu đang rất hạnh phúc mà, có ba có mẹ còn có em trai sắp chào đời nữa mà, tại sao lại thành ra mồ côi, đơn độc, bị họ hàng thân thít bảo là khắc tinh, khắc chết gia đình. Cậu không cam tâm. Rõ ràng là do chiếc xe tải đó đã gây tai nạn cho gia đình cậu mà, cậu cũng bị thương mà, chỉ là…cậu vẫn còn sống. Nước mắt cứ không ngừng được, chỉ đành tuôn trào ra để nỗi ấm ức trong lòng được vơi đi bớt. Bỗng có một bàn tay non nớt lâu đi những giọt nước trên khuôn mặt cậu:
- Anh đẹp trai ơi! Sao anh lại khóc?
Cậu bé giật mình ngước mặt lên. Là một cô bé. Cô rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, trong veo, khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên, cô cười tươi nhìn cậu bé. Ngay từ giây phút này, sự buốt giá trong trái tim cậu như được sưởi ấm một phần nào đó.
- Wow! Trông anh đẹp trai thật đó! Anh mới đến sao?
Cô cứ nhìn mãi vào khuôn mặt của cậu mà không ngừng cảm thán trước vẻ đẹp non nớt ấy.
- Em…có phải là thiên thần không?
Câu hỏi làm cho cô có chút ngơ ngác một lúc nhưng rồi cô lại trả lời:
- Có lẽ là thế vì các *Sơ* ở đây nói em chính là thiên thần, tại em hay cười á. Hì hì! Anh cũng là thiên thần, tại vì trong anh rất đẹp.
- Anh sao?
Cậu sững người. Cậu cũng là thiên thần sao? Ai cũng bảo cậu là ác quỷ, đồ xúi quẩy, khắc chết cả nhà nhưng nay lại có một cô bé, không quen không biết, lại gọi mình là thiên thần. cậu trầm ngâm mãi, không thấy anh nói gì, cô bé lại tiếp lời:
- Em tên là Bùi Linh Lan, 5 tuổi, còn anh? Anh tên gì?
- Anh …anh tên là Cao Hoài Anh, 7 tuổi.
Hai đứa trẻ xa lạ bỗng một ngày quen lại gặp được nhau, quen biết nhau trở nên thân thiết, gắn bó như hình với bóng. Cậu yêu chiều cô như một nàng công chúa, bảo vệ cô trước những đứa trẻ láo cá hay bắt nạt cô.
- Linh Lan! Lại đây, anh có cái này tặng em nè.
Hoài Anh mỉm cười, một tay đưa ra sau như đang giấu một thứ gì đó, một tay còn lại thì vẫy vẫy gọi Linh Lan. Vừa thấy thế, cô liền hí hẩn chạy thật nhanh đến, hai tay đưa ra, khuôn mặt đầy mong đợi.
Từ đằng sau, anh lấy ra một chiếc vòng hoa rất đẹp. Anh từ từ đội nó lên đầu cô. Trong cô bé cứ như một nằng công chúa rất hồn nhiên, rất thanh thuần.
- Đẹp quá! Cái này anh lấy ở đâu vậy?
- Trong vườn hoa linh lan của các sơ á!
- Hả? Anh ngắt hoa trong vườn hả?
Cô sợ hãi gỡ vòng hoa trên đầu xuống. Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bỗng có một sơ đi đến đứng trước mặt anh. Thế là hôm ấy, anh đã bị sơ mắng vì tội ngắt hoa trong vườn. Nhưng chứng nào tật nấy, sơ cứ mắng xong, cậu xin lỗi thì lần sau vẫn lén ngắt tiếp. Cậu ngắt làm vòng cổ, vòng tay cho cô. Loài hoa ấy đúng là đẹp thật, nó đẹp như cái tên của cô. Nó trắng ngần, thuần khiết, nhỏ bé và rất đáng yêu cũng như cô vậy. Cậu rất thích.
- Anh không sợ *Sơ* phạt sao? Sao cứ ngắt hoa mãi thế?
- Sơ hiền lắm, không phạt anh đâu, với lại, anh rất thích hoa này.
- Vì sao?
Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu đầy thắc mắc.
- Tại anh thích Linh Lan mà bông hoa kia lại có tên giống em, nên anh thích.
Cô bé làm sao hiểu được ý của cậu bé, chỉ có thể gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cái miệng nhỏ chúm chím cứ gọi mãi tên “Hoài Anh”, đôi chân nhỏ bé cứ chạy mãi theo sau cậu bé, Linh Lan rất thích người anh trai soái ca này của mình. Cô bé thích ngân nga những bài hát rất khó hiểu khi đi bên cậu nhưng kì lạ là những bài hát đó lại rất cuốn, vì những thứ đáng yêu kết hợp lại đương nhiên là phải như thế.
- Một ngày chẳng nắng chẳng mưa chẳng gì….
Linh Lan vừa hát vừa lắc lư theo điệu nhạc.
- Sao lại chẳng nắng? Trời đang nắng lắm á.
Hoài Anh khó hiểu, cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn cô bé. Rõ là ngoài trời đang nắng như đổ lửa, thế sao lại đi hát chẳng nắng.
- Sao em biết được! Lời bài hát là thế mà.
Cứ ngỡ hai đứa trẻ sẽ an nhiên bên nhau như thế này mãi nhưng ngày chúng bị chia cách cũng đã đến. Có một gia đình hiếm muộn đã nhìn trúng cô bé Linh Lan đáng yêu này, họ vừa nhìn thấy cô bé đã liền muốn mang về nuôi. Hoài Anh nghe tin mà lòng hụt hẫng, cậu muốn giữa cô em gái này ở lại lắm nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cô bé phấn khởi kể cho mình nghe về việc cô mong ngày được sống cùng ba mẹ như thế nào thì cậu chỉ có thể mỉm cười chúc mừng cô.
- Em sẽ nói ba mẹ dẫn anh theo cùng. Hì hì.
Cô bé ngây thơ nói.
Rồi ngày đó cũng đến. Một ngày âm u chăng…không…trời vẫn nắng, chỉ là trong lòng một người đang âm u giông tố, ánh sáng của cậu hôm nay sẽ bỏ cậu mà đi. Cậu nuốt ngược nước mắt vào trong, cố nặn ra một nụ cười tươi tắn. Cậu tiến đến cô:
- Anh có thứ này, muốn cho em.
Hoài Anh lấy trong túi ra một chiếc vòng ngọc bích, đây chính là bảo vật của cậu, chiếc vòng mẹ đã tặng cho cậu vào ngày sinh nhật. Cậu nhẹ nhàng đeo vào tay cô bé.
- Giữ lấy! Em mà làm mất nó, anh nhất định sẽ không thèm chơi với em nữa.
- Dạ! đẹp quá đi! Anh ơi mau đi nhanh thôi, ba mẹ chờ kìa.
Cô bé vẫn cứ ngây thơ nghĩ rằng cậu sẽ đi theo nên kéo lấy tay cậu.
- Em lên trước với ba mẹ đi. Anh sẽ đến với em.
- Dạ
Một lời dối đầy sơ hở nhưng Linh Lan vẫn ngoan ngoãn bước lên chiếc xe hơi mà không chút nghi ngờ. Cho đến khi chiếc xe lăn bánh cô mới biết rằng, cậu không đi theo. Cô quay ngời về sau, thấy cậu chỉ đứng đó nở một nụ cười rồi vẫy tay chào cô. Nước mắt cứ thế mà tuông ra như thác, cô bé khóc lóc, đập kính xe muốn chạy xuống đón cậu nhưng chiếc xe vẫn mãi lăn bánh.
- Hẹn gặp lại em…hức…gặp lại…hức… vào một ngày đầy nắng.
Hoài Anh cúi đầu khóc nức nở. Giống như cái ngày ba mẹ rời xa cậu, bây giờ cũng như thế. Nỗi cô độc một lần nữa lại bao trùm lấy cậu. Nắm chặt trong tay con búp bê của cô bé đã để quên, cậu bé vẫn cứ khóc mãi. Bóng lưng nhỏ bé đầy cô độc vẫn run lên theo những tiếng nức nỡ đầy nghẹn ngào.
(*chú thích* Sơ là chỉ các nữ tu sĩ trong đạo Thiên Chúa giáo. Nam chính và nữ chính được gửi vào cô nhi viện thuộc đạo Thiên Chúa giáo)