Linh Lan và Hoài Anh đã kết hôn được bảy năm. Để có cuộc hôn nhân này, anh và cô phải trải qua biết bao nhiêu là thăng trầm, khó khăn trong cuộc sống nhưng chẳng hiểu sao sau khi kết hôn chỉ mới được hai năm, anh bảo muốn đem lại cho cô một cuộc sống thật đầy đủ nên đã quyết định đi du học bốn năm. Sau khi trở về anh cứ mãi lao đầu vào công việc, xây dựng một công ty riêng. Hoài Anh đã thực hiện được lời hứa, anh cho Linh Lan một cuộc sống không chỉ đầy đủ mà còn giàu sang, trở thành một người phụ nữ biết bao người mơ ước. Cô hạnh phúc nhìn người đàn ông mình thành công, nhìn người đàn ông của mình toả sáng nhưng cũng hụt hẫng nhìn người đàn ông của mình vì bận rộn mà dần xa cách mình. Anh trở nên lạnh lùng, lao đầu vào công việc, không dành thời gian cho cô. Mỗi buổi tối đi làm về, anh đều lấy lí do mệt nên không muốn cùng cô ăn tối. Một tuần anh về nhà chưa được ba lần, bỏ cô trong căn nhà rộng lớn, để cô một mình cô đơn trên chiếc giường mỗi đêm. Thỉnh thoảng cô có nghĩ đến việc chồng mình có người khác bên ngoài nhưng cái suy nghĩ đó liền bị dập tắt bởi sự tin tưởng tuyệt đối của cô dành cho anh.
Nhưng giọt nước tràn ly khi trong một lần cô đang giặt quần áo cho Hoài Anh thì bất ngờ ở đâu xuất hiện một cái áo trắng bị giấu kín sâu bên trong góc tủ. Linh Lan tò mò cầm chiếc áo lên quan sát, cô như chết lặng khi nhìn thấy trên cổ áo anh một vết son đỏ thậm chí còn có mùi hương nước hoa của phụ nữ còn vương trên áo. Siết chặt chiếc áo trên tay, cô cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh, phải tin tưởng anh nhưng những hành động của anh vào những ngày gần đây như hay đi sớm về khuya, lúc về lại say khướt, thêm vào đó thi thoảng còn ngửi thấy mùi nước hoa nữ, lại càng khiên cô không tài nào tin nỗi được nữa.
Trong căn phòng tối, được bao trùm bởi một sự im lặng đến ngột ngạc, tiếng tích tắc của đồng hồ cứ đều đều phát ra, có một người đang chờ một người. Hoài Anh lê từng bước chân mệt mỏi bước vào nhà, đưa tay đến công tắc để bật đèn lên, anh thoáng có chút giật mình khi nhìn thấy người con gái đang khoanh tay ngồi trên chiếc sofa. Khuôn mặt thanh tú của cô ngước lên nhìn anh đầy hờn dỗi, đôi mắt nâu của cô ngân ngấn lệ, trên tay cô nắm chặt chiếc áo sơ mi mà bản thân anh đã cố giấu đi. Cô bây giờ trong có vẻ rất ấm ức. Anh bối rối, né tránh ánh mắt của cô:
- Em…chưa ngủ à?
- Em chờ anh. Cái này là cái gì đây hả?
Hoài Anh phớt lờ câu hỏi của cô. Anh khó chịu tháo lỏng cà vạt ra rồi mệt mõi đi vào trong, nhưng còn chưa đi được nửa bước, anh đã bị lời nói của cô chặn lại.
- Anh có người phụ nữ khác rồi đúng không?
Anh chau mày, cáu gắt nhìn cô:
- Ngừng ngay cái suy nghĩ linh tinh đó đi. Em có biết mình đang nói gì không hả?
- Em…
- Đừng làm loạn nữa. Anh mệt rồi.
Anh cứ thế mà quay về phòng bỏ lại cô với những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Sự cô đơn, uất ức cứ thế càng lúc càng dâng trào, khiến cô không thể hiểu chuyện mà im lặng, cô chạy nhanh theo anh mà hét lớn câu hỏi lúc nãy:
- ANH CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC PHẢI KHÔNG?
- Em…Sao em cứ hỏi anh cái câu hỏi ngớ ngẩn đó hả?
Anh khó chịu, đôi mắt ánh lên sự tức giân.
- Trả lời em đi…có hay không?
Những giọt nước mắt cứ không ngừng rơi ra từ đôi mắt xinh đẹp của Linh Lan. Đó chính là nỗi cô đơn dồn nén suốt bao năm qua, là sự ấm ức đến đau lòng trước sự thờ ơ, lạnh nhạt của anh. Nhìn vào đôi mắt ướt đẫm, những giọt lệ long lanh ấy, anh sững người, không thể nào tiếp tục đối mặt. Anh không hiểu tại sao cô lại khóc, cũng không biết cô đang nghĩ gì trong đầu, càng thắc mắc từ khi nào một cô gái hay cười nay lại mau nước mắt đến thế.
- Sao em lại khóc?
- Làm ơn trả lời câu hỏi của em trước.
Cô dần mất kiên nhẫn với sự tránh né của anh. Điều đó càng khiến cô tin hơn về việc anh có người phụ nữ khác. Trước câu hỏi của cô, anh không trả lời mà lạnh lùng quay mặt đi.
- Cao Hoài Anh, nhìn thẳng vào mắt em. CÓ HAY KHÔNG?
Cô nhấn mạnh từng chữ một, ngay lúc này dù sự nghi ngờ có dâng trào đến mấy, cô vẫn muốn anh trả lời. Chỉ cần anh nói “không” cô nhất định sẽ xin lỗi. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô lại là tiếng thở dài và sự tránh né của anh.
- Anh không…chỉ là …anh…
Anh ấp úng không thể nói thành lời.
- Anh bị làm sao?
Cô lo lắng tiến lại gần anh, cố gắng kiểm tra xem anh bị gì nhưng anh lại lạnh lùng đẩy cô ra. Giọng nói dịu dàng cũng chẳng còn mà thay vào đó là âm thanh trầm đục đầy tàn nhẫn:
- Anh không còn yêu em nữa. Mình…ly hôn đi.
Linh Lan đứng lặn người trước câu nói của Hoài Anh. Ly hôn? Không bao giờ, cô vốn yêu anh đến có thể hy sinh tất cả kể cả mạng sống của cô, làm sao có thể nói ly hôn là ly hôn. Anh là đang muốn trêu đùa cô thôi…phải không? Nước mắt của cô cứ thế mà tuông ra trong vô thức, trái tim như bị ai đó lấy dao cứa vào, hơi thở cũng trở nên khó khăn, cứ như thể bản thân đang bị nhấn chìm trong nước. Cô đưa đôi mắt đầy bi thương nhìn người đàn ông mà cô yêu:
- Anh…anh chỉ đang trêu em thôi đúng không? Ly hôn? Hết yêu? Không đời nào, anh chỉ đang đùa em thôi, phải không? Sao anh không trả lời em? CAO HOÀI ANH! Người nói yêu em cũng là anh, người nói muốn kết hôn với em cũng là anh, em hết lòng hết dạ yêu anh, phớt lờ lời yêu của bao chàng trai khác vì anh, bên anh được mười lăm năm, cuối cùng bây giờ người nói không còn thương em là anh. Em là trò đùa của anh hả? Anh nhìn xem, người nói thích nhìn em cười giờ lại làm em khóc, anh có hạnh phúc không?
Anh nhìn cô, lòng cũng quặng đau. Hạnh phúc sao? Làm sao mà hạnh phúc được chứ. Người con gái cả đời này anh hứa bảo vệ, nay lại do chính bản thân anh làm tổn thương. Anh hổ thẹn, đau đớn nhìn người con gái mình yêu đang khóc. Từng giọt lệ cứ như viên đạn bắn thẳng vào tim anh, đau…rất đau. Nhưng biết phải làm sao đây, anh không thể yêu cô được nữa. Anh yêu cô nhưng phải đành lòng đẩy cô ra xa.
Linh Lan từ bi thương dần trở nên điên loạn. Cô nhìn anh rồi bật cười:
- Ha ha! Anh nghe cho rõ đây, ly hôn sao? Không bao giờ! Có làm ma tôi cũng phải bám theo anh.
- Em…em nên tỏ ra mình hiểu chuyện chút đi. Hết thương thì rời đi thôi.
- Nhưng em thương anh mà.
Câu nói ấy như con dao nhọn cứa vào tim anh.
“Rõ ràng là rất đau nhưng sao miệng lại nói ra, rõ là muốn chạy đến ôm em thật chặt, vỗ về em nhưng tay chân như bị ai trói chặt lại không thể làm được gì, chỉ đành không cam tâm nhìn em khóc. Từ đầu đến cuối rõ ràng là mối tình này không được ông trời ưu ái.”- Hoài Anh lòng đau đớn, trong tâm trí có rất nhiều điều muốn nói, muốn làm nhưng không tài nào thực hiện.
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
“Anh làm sao mà quên. Ngày đó rất đẹp, một ngày đầy nắng, em cười rất tươi, em trông rất đẹp trong chiếc váy trắng. Những tia nắng dịu dàng ấm áp chiếu lên mái tóc em, đôi mắt nâu long lanh nhìn anh đầy hạnh phúc. Anh vui sướng nắm tay em bước vào lễ đường. Đó chính là ngày cưới, hôm nay chính là ngày kỉ niệm cưới của anh và em. Để có được cuộc hôn nhân này, chúng ta đã phải trải qua biết bao nhiêu thử thách, bản thân cuộc đời của chúng ta đều là những con người đầy đau thương. Nhưng thật may mắn vì chúng ta gặp nhau.”_Anh suy nghĩ thật lâu nhưng rồi cũng không nói thêm một lời nào mà rời đi.