Tần Thanh Trác đã say đến mức mất ý thức bước đi, hoàn toàn nhờ vào Giang Ngập kéo anh đi về phía trước.
Đi được vài bước, Giang Ngập dừng lại, cảm thấy phải đổi cách khác.
Kéo Tần Thanh Trác đi như thế này, một là quá chậm, hai là tốn sức, lết đến quán bar Hồng Lộc đoán chừng hai người đều mệt bở hơi tai mất.
Còn có một vấn đề nữa, cậu phải dùng lực nâng người Tần Thanh Trác lên mới có thể giảm bớt ma sát giữa lòng bàn chân anh và mặt đất. Đi thì nhanh hơn thật, nhưng vì thế mà Tần Thanh Trác sẽ nghiêng thân mình dựa lên người Giang Ngập, tóc cọ vào bên gáy khiến cậu ngứa ngáy, vả lại hơi thở ẩm ướt kia phả lên cổ, khiến người ta cảm thấy… rất kỳ lạ.
Giang Ngập đỡ Tần Thanh Trác đứng thẳng, hơi cúi người, cánh tay ôm lấy hai chân Tần Thanh Trác, lúc đứng dậy cậu đã vác anh lên.
Thế này thoải mái hẳn. Giang Ngập bước nhanh hơn.
Tần Thanh Trác không nặng lắm, anh không thấp, cao hơn một mét tám nhưng vai lưng hơi mỏng, eo bé chân thon, toàn thân không có nhiều thịt.
Trên đường có con ma men huýt sáo với Giang Ngập, chắc nghĩ cậu là người nhặt xác, Giang Ngập mặc kệ.
“Eo đẹp đấy.” Người kia vẫn hăng hái, say khướt chỉ vào Tần Thanh Trác, giơ ngón cái lên bình luận, “Hàng tốt.”
Lúc ra ngoài Tần Thanh Trác tiện tay mặc cái áo thun rộng rãi, vừa rồi bị Giang Ngập nhấc lên khỏi mặt đất, áo thun bị vén lên một ít, bây giờ nửa người trên hướng xuống dưới, vải vóc rủ xuống do trọng lực, lộ ra một đoạn eo săn chắc.
Vừa rồi Giang Ngập chỉ lo đi về phía trước, thành thử không chú ý đến chuyện này.
Giờ nghe con ma men kia nói vậy, cậu lạnh lùng nhìn gã một cái, giơ tay kéo vạt áo trên người Tần Thanh Trác xuống, che lại đoạn eo kia.
Vác Tần Thanh Trác bớt tốn sức hơn kéo Tần Thanh Trác rất nhiều, Giang Ngập đẩy cửa quán bar ra, khóa lại, một mạch khiêng anh lên tầng hai.
Giang Bắc đã chuyển từ ngồi xếp bằng sang nằm trên bàn bi-a, vẫn đang dùng điện thoại của Giang Ngập chơi Vương giả vinh diệu.
Nghe thấy tiếng bước chân của cậu, cô bé ngồi dậy, liếc mắt nhìn Giang Ngập đang đi tới, có phần ghét bỏ nói: “Nhặt được ma men ở đâu thế?”
“Chơi của em đi.” Giang Ngập không giảm bước chân.
“Anh muốn cho người ta ngủ ở đâu?” Giang Bắc lại hỏi, “Ghế sofa à?”
Giang Ngập không nói gì, lúc đi đến cạnh ghế sofa, bước chân cậu dừng một lát.
Cái ghế sofa này không dài lắm, ngày thường Giang Bắc nằm trên đó dư xài, nhưng nếu để Tần Thanh Trác lên, hai chân co quắp lại, đoán chừng rất khó chịu.
“Bàn bi-a cũng được, ” Giang Bắc vừa chơi game vừa nói, “Dù sao ngủ ở đâu cũng đừng chiếm chỗ của em là được.”
Em còn chưa dứt lời, Giang Ngập đã khiêng người vào phòng mình.
Đặt Tần Thanh Trác xuống giường, Giang Ngập đứng thẳng nhìn anh.
Anh được chào đón lắm mà, Giang Ngập thầm nghĩ, bây giờ lại bị một thằng quỷ ruồng bỏ, ngôi sao lớn cũng có ngày hôm nay.
*
Tần Thanh Trác chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, đầu óc thiếu oxy, buồn nôn, cho đến khi cơ thể tiếp xúc với giường đệm mềm mại, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Anh cố sức mở mắt ra, nhìn thấy đèn sợi đốt lạ lẫm và chói mắt trên đỉnh đầu.
Mí mắt rất nặng, tầm mắt chầm chậm chuyển từ trần nhà sang xung quanh, anh nhìn thấy bố cục căn phòng này, trang trí rất đơn giản, nhưng nom rất sạch sẽ. Anh cứ cảm thấy căn phòng này rất quen mắt, dường như đã từng thấy lúc nào đó, nhưng đầu óc mê man không nhảy số, không thể nghĩ ra tại sao lại thấy quen quen.
Đây là đâu… Chẳng lẽ là khách sạn?
Tần Thanh Trác nhớ mình vừa mới ở ven đường muốn gọi tài xế tới đây, nhưng điện thoại lại hết pin vì Quý Trì liên tục gọi đến, không mở máy được. Anh bỗng cảm thấy rất mệt, mệt tới độ đứng thôi cũng thấy tốn sức, thế là ngồi xổm xuống định nghỉ một lát.
Vùi mặt vào giữa hai đầu gối, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến, ý thức bị cồn xâm chiếm từng chút một. Anh mơ màng cảm giác có người đi tới vỗ mình, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai anh.
Giọng nói kia đứt quãng chui vào tai: “Muộn thế này, sao anh ở đây một mình?… Uống say như vậy, nguy hiểm lắm… Tôi đưa anh về nhà nhé?”
Anh nhớ mình duỗi tay dùng sức đẩy người kia ra, bảo gã cút, sau đó có làm vậy không? Anh chẳng nhớ rõ nữa.
Sau đó trời đất quay cuồng, anh không nhớ được gì cả, mở mắt ra đã nằm ở đây.
Tần Thanh Trác say quá, trong ký ức còn sót lại chẳng có mấy tia lý trí, tất cả đều là cảm xúc hỗn độn và đặc sệt.
Những cảm xúc mà anh chỉ lặng lẽ giấu trong tiềm thức khi tỉnh tảo, ví dụ như tủi thân, oán hận, không cam lòng… giờ đây ngang nhiên tập kích tới từ bốn phương tám hướng, không chút do dự khiến anh sa vào trạng thái đau khổ và yếu ớt, bị cuốn theo vào còn có một ý muốn trả thù và vượt rào đầy điên cuồng.
Suy nghĩ này khuếch tán theo cồn trong cơ thể, lan tràn với tốc độ cực nhanh, cấp tốc chiếm cứ và chi phối não anh.
Anh có thể đoán được tại sao người trước mắt này muốn đưa mình lên giường – muốn ngủ một đêm đúng không?
Chuyện phát sinh quan hệ với người lạ trong giới nhiều vô kể, nhưng bản thân Tần Thanh Trác chưa bao giờ thử. Một là xem thường, hai là không cần phải làm vậy. Ngay từ đầu, bên cạnh anh đã không thiếu người theo đuổi, sau đó anh lại yêu Quý Trì nhiều năm.
Nhưng bây giờ, cồn đã nuốt mất sự bình tĩnh và tự kiềm chế lúc tỉnh táo, ý nghĩ điên cuồng muốn trả thù và vượt rào kia trở nên ngông cuồng hơn.
Tần Thanh Trác hơi mở mắt ra, nhìn thấy người trước mắt cúi người về phía mình.
Nửa dưới khuôn mặt người này có đường cong góc cạnh và rõ ràng, bờ môi hơi mỏng, dường như còn rất trẻ. Có lẽ vì khóe môi hơi hướng xuống nên thoạt nhìn có cảm giác bướng bỉnh của thiếu niên.
Tần Thanh Trác muốn nhìn rõ cả gương mặt này, nhưng mí mắt lại như có ngàn cân đè lên không thể mở nổi, tầm nhìn bị mí mắt ngăn cản không cách nào chuyển dời lên trên.
Có điều cũng không quan trọng nữa. Tần Thanh Trác thực chất là một kẻ cuồng nhan sắc bẩm sinh, kinh nghiệm thẩm mỹ bao nhiêu năm qua ăn sâu bén rễ trong cơ thể anh như bản năng. Nửa trên khuôn mặt của một người quyết định giới hạn trên của giá trị nhan sắc, còn nửa dưới khuôn mặt quyết định giới hạn dưới của giá trị nhan sắc. Nửa dưới khuôn mặt người này xuất sắc như thế, chắc hẳn sẽ không đến nỗi xấu. Nếu chỉ là đối tượng làm tình một đêm thì vẫn chấp nhận được.
Cổ họng khô khốc rát đau, Tần Thanh Trác khàn giọng hỏi: “Đeo bao chưa?”
Trông sắc mặt Tần Thanh Trác tái nhợt đến mức gần trong suốt, lông mày nhíu lại, có vẻ rất khó chịu, Giang Ngập cầm lấy cái gối bên cạnh, cúi người hơi nâng đầu Tần Thanh Trác lên, bỗng anh nhỏ giọng nói câu gì đó.
Cậu không nghe rõ, động tác dừng lại: “Anh nói gì cơ?”
“Bao cao su.” Cậu thấy Tần Thanh Trác nhắm mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm mất kiên nhẫn.
Giang Ngập: “…”
Không nghe thấy câu trả lời, đôi lông mày gọn gàng kia nhíu sâu hơn: “Không có bao thì đừng chạm vào tôi.”
Hóa ra xem mình là thằng nhát cáy nhặt xác vừa nãy. Giang Ngập đứng thẳng, nhìn Tần Thanh Trác từ trên cao, không nhịn được mỉa mai: “Uống ra nông nỗi này, chạm vào anh, anh phản kháng được không?”
Tần Thanh Trác không có động tĩnh gì, xem chừng lại quên rồi.
Giang Ngập cạn lời, mấy ngôi sao này người sau “khắm lọ”[2] hơn người trước, trông thì sạch sẽ nhưng thật ra đã nát đến tận xương tủy.
[2] Gốc là 尿性 (niệu tính, niệu là nước tiểu): phương ngữ Đông Bắc, có cả nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu nhưng đều mang hàm ý “khác với người thường”, dùng để mắng người nhưng không mang ý xấu.
Giống hệt cái tên Quý Trì kia.
Vài giây sau, Giang Ngập lại cúi người xuống, đang tính lót gối dưới đầu Tần Thanh Trác thì anh đột ngột chống người dậy, vươn cổ ra với biểu cảm đau khổ.
Giang Ngập vô thức tránh ra sau, nhưng chậm rồi, Tần Thanh Trác đã nôn lên quần áo cậu.
Giang Ngập: “…”
Thôi, phóng vũ khí sinh học cũng là một chiêu.
Cũng may, có vẻ Tần Thanh Trác cả ngày chưa ăn gì, nôn khan mấy lần chỉ ra một ít rượu.
Giang Ngập nâng cánh tay lên kéo cổ áo sau gáy, kéo áo thun từ trên đầu xuống, cầm lấy áo sạch bên cạnh mặc vào.
Tần Thanh Trác nôn xong, lúc này mới chống mép giường, lảo đảo đi ra ngoài. Giờ anh đã tỉnh táo hơn một chút, đồng thời nhận ra vừa rồi đã đánh giá cao bản thân mình, anh không thể chấp nhận được chuyện này.
“Đi đâu?” Giang Ngập duỗi tay túm lấy cánh tay anh.
Một giây sau, Tần Thanh Trác tung một đấm: “Cút!”
Giang Ngập phản xạ có điều kiện quay đầu tránh đi, nắm đấm kia miễn cưỡng sượt qua má cậu, tiếng gió vụt qua tai.
Nhân lúc Giang Ngập vừa tránh né, Tần Thanh Trác đã dùng sức giãy cổ tay mình ra. Một đấm không trúng, đấm thứ hai cũng “tới chào” luôn.
Người này uống say khướt, nhưng ra đòn không hề yếu đi tẹo nào.
Cũng may người say rượu hành động khá chậm chạp, Giang Ngập nhắm ngay thời cơ túm lấy cánh tay Tần Thanh Trác, cau mày nói: “Anh nhìn cho rõ, tôi không có hứng ngủ với anh.”
Ánh mắt mang theo men say không tỉnh táo chậm rãi nhìn trên, dừng lại mấy giây, ý thức trì trệ dường như mới phản ứng lại: “… Giang Ngập?”
Giang Ngập cảm giác cánh tay trong tay cậu đã thoát lực, nhìn Tần Thanh Trác nói: “Cho tôi địa chỉ, tôi đưa anh về.”
Nhưng một giây sau, đầu Tần Thanh Trác gục xuống, cơ thể theo ý thức cùng thả lỏng, từ từ nghiêng về phía trước như chuyển động chậm trong ống kính. Giang Ngập không hề nghi ngờ nếu mình không đứng phía trước chặn anh lại, Tần Thanh Trác sẽ cắm đầu xuống đất.
Trán Tần Thanh Trác đập mạnh lên vai Giang Ngập, cậu vươn tay đỡ lấy anh.
Cậu kiên nhẫn chờ một lát, nhưng Tần Thanh Trác vẫn không có động tĩnh gì.
Giang Ngập giục thêm lần nữa: “Cho tôi địa chỉ.”
Vẫn không có phản ứng.
Sau đó cậu cảm thấy đầu vai mình ướt, chất lỏng ấm áp thấm qua vải vóc lên vai cậu.
… Tần Thanh Trác khóc?
Giang Ngập nghiêng mặt sang, cậu chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đầu Tần Thanh Trác, không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Thất tình thôi mà, có đáng không? Trong đầu cậu lại xuất hiện suy nghĩ này.
Nhưng Giang Ngập không nói gì thêm, đỡ Tần Thanh Trác ngồi xuống giường, không quan tâm anh nữa. Cậu đi vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà dọn vết bẩn trên sàn nhà.
Ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy Giang Bắc ngồi trên bàn bi-a, vẫn đang cầm điện thoại của cậu chơi Vương giả vinh diệu.
“Mau đi ngủ đi.” Giang Ngập xách cây lau nhà thúc giục.
“Biết rồi!” Giang Bắc không rời mắt khỏi màn hình, ngón tay hoạt động rất nhanh, không rảnh để ý tới Giang Ngập.
Vào nhà tắm, Giang Ngập giặt sạch cây lau nhà, sau đó vào buồng tắm dội nước lạnh, lại tiện tay giặt quần áo bẩn.
Ban đầu chỗ này là hai phòng bài trên tầng hai, khi ông chủ phòng bi-a chạy trốn, chỗ làng đô thị Giang Ngập thuê đứng trước nguy cơ bị phá dỡ, cậu đang dẫn theo Giang Bắc tìm phòng ở khắp nơi.
Tiền thuê nhà ở Yến Thành vốn cao đến mức quá đáng, chưa kể Giang Ngập còn dẫn theo một bé gái, muốn thuê hai căn phòng giá thấp chỉ có thể xuống tầng bán hầm để tìm. Sau khi Hoàng Oanh biết được, cô đã cho Giang Ngập thuê hai căn phòng này với giá thấp.
Ban đầu nơi này không dự định cho người ở, không có tủ lạnh cũng không có máy giặt, nhưng những thứ này đều không quan trọng với Giang Ngập. Có điều hòa là tốt lắm rồi, nếu không mùa hè ở Yến Thành thực sự không thể khiến người ta sống nổi.
Vắt khô nước trên quần áo, Giang Ngập phơi quần áo trong nhà vệ sinh, giơ tay xé băng gạc trên thái dương xuống, tiện tay ném vào thùng rác. Vừa nãy tắm không để ý, băng gạc bị ướt rồi. Cậu soi gương nhìn miệng vết thương, ở đó đã không chảy máu nữa.
Giang Ngập thấy vết thương nhỏ này không đáng kể chút nào, bình thường cậu dùng dung dịch oxy già lau vài lần là xong việc. Cũng chỉ có người sống an nhàn sung sướng như Tần Thanh Trác mới tốn công tốn sức bảo bác sỹ xử lý và băng bó giúp cậu…
Nhưng nghĩ tới vết thương này do người kia cầm guitar của mình gây ra, ánh mắt Giang Ngập tối sầm, hai đầu lông mày lại nhíu chặt.
Tính ra cây đàn kia đã nằm trong tay cậu được mười năm, cũng không biết bị hỏng rồi có còn sửa lại được không…
Lúc Giang Ngập ra khỏi phòng tắm, Giang Bắc đang chơi quên cả trời đất.
“Ván này vẫn chưa xong?” Giang Ngập nhìn em.
Giang Bắc cắm đầu chơi game: “Lải nhải ít thôi.”
“Nhanh lên.” Giang Ngập thiếu kiên nhẫn dựa vào khung cửa chờ em.
Mấy giây sau, di động vang lên tiếng “Victory”, Giang Bắc nhảy xuống bàn bi-a, nói một tiếng “Rác rưởi” đầy khinh thường.
Giang Bắc đi tới ném điện thoại vào tay cậu, có vẻ tâm trạng rất tốt.
“Thắng rồi?” Giang Bắc tiếp được điện thoại qua không trung, nhìn thấy hai chữ “Chiến thắng” to đùng trên màn hình, “Không dễ dàng nhỉ, học sinh tiểu học cũng thắng được.”
“MVP.” Giang Bắc bình tĩnh nói.
Giang Ngập cố tình trêu em: “Cái gì P?”
“Anh biết cái khỉ gì.” Trong biểu cảm của Giang Bắc không che giấu được sự đắc ý.
[1] MVP – Most Valuable Player: Game thủ có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu, là danh hiệu đánh giá sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu. Dù trận đấu thắng hay thất bại thì mỗi đội cũng sẽ đều có một người có danh hiệu MVP.
Giang Ngập nhìn cái vẻ khoe khoang của em, cảm thấy rất buồn cười nhưng cậu không thể hiện ra ngoài, lại giục một câu: “Mau tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Em tắm xong lâu rồi, tình hình người kia thế nào?” Giang Bắc hơi tò mò liếc nhìn phòng Giang Ngập.
“Nếu không tối nay em ngủ phòng này, tự đi hỏi anh ta?” Giang Ngập đề nghị.
“Mơ đi, tự nhặt về thì tự giải quyết.” Giang Bắc từ chối, quay người đi vào phòng mình.
Giang Ngập về phòng, Tần Thanh Trác vẫn đang ngồi bên giường, hai cánh tay gác lên chân, đầu cúi thấp vùi giữa cánh tay. Mái tóc hơi dài rủ xuống che đi gương mặt anh.
Giang Ngập dựa vào bàn học, vặn một chai nước khoáng ra, ngửa đầu uống vài ngụm, nhìn Tần Thanh Trác hỏi: “Nước không?”
Tần Thanh Trác không đáp.
Giang Ngập ném qua một chai mới, nước khoáng đập xuống giường bên cạnh Tần Thanh Trác. Cậu không nói thêm gì nữa, tắt đèn rồi lên giường đi ngủ.
Cửa sổ không lắp rèm cửa, đèn đường tù mù bên ngoài chiếu vào, trong phòng mờ mờ ảo ảo.
Giang Ngập lại ném một chùm chìa khóa xuống bên cạnh Tần Thanh Trác, “Muốn về thì tự xuống tầng mở cửa.”
Cậu nhắm mắt lại, một lát sau, nghe thấy Tần Thanh Trác đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Cậu tưởng Tần Thanh Trác cầm chìa khóa định xuống tầng, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng nước vang lên trong nhà vệ sinh.
Tần Thanh Trác không bật đèn, anh đứng trước bồn nước, hứng nước súc miệng, rửa mặt.
Nước lạnh theo gò má và tóc nhỏ giọt xuống, anh nghe thấy rõ ràng từng tiếng hít thở của mình.
Tần Thanh Trác đứng thẳng người nhìn mình trong gương, trong tia sáng lờ mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tái nhợt như ma.
Không hiểu sao anh hơi muốn cười.
Trong gương, quần áo Giang Ngập giặt sạch đang phơi sau lưng anh.
Anh lại nghĩ đến việc mình nôn lên người Giang Ngập, cũng xem như báo thù rồi.
Rõ ràng là chuyện không mấy buồn cười, nhưng anh bỗng cười ra tiếng.
Mọi thứ đều rất buồn cười, kể cả mình.
Tần Thanh Trác cười một lúc lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân rất khẽ, anh quay đầu lại, một bóng người nhỏ gầy bám vào cửa, đôi mắt to tỏa sáng yếu ớt trong đêm tối: “Má ơi, làm tui sợ muốn chết, tui còn tưởng ma lộng hành chứ.”
Nghe nói như thế, Tần Thanh Trác càng cười không dừng được, vốn cũng vì say rượu nên đứng không vững, giờ phải chống lên bồn rửa tay mới không bị ngã.
Giang Bắc nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn đồ điên, sau đó xoay người về phòng mình.
Cách âm của phòng ngủ rất kém, Giang Ngập có thể nghe rõ mọi tiếng động bên ngoài.
Cậu nghe thấy tiếng vòi nước rào rào, nghe thấy tiếng cười kiềm chế của Tần Thanh Trác, nghe thấy tiếng bước chân của Giang Bắc.
Sau đó cậu nghe thấy Tần Thanh Trác lại đi về.
Tần Thanh Trác sột soạt nằm xuống bên cạnh cậu.
Máy điều hòa trong phòng bật rất thấp, nhiệt độ cơ thể người tới gần rất rõ ràng. Giang Ngập tỉnh bơ rụt cánh tay lại.
Cậu nhắm mắt, nghe thấy Tần Thanh Trác nhỏ giọng nói: “Cậu cũng gây cho tôi nhiều phiền phức, tôi ở nhờ một đêm, sẽ không nói cảm ơn nữa.”
Giang Ngập không lên tiếng.
Cậu nghe thấy Tần Thanh Trác ở bên cạnh trở mình mấy lần, sau đó hô hấp dần trở nên nhẹ nhàng, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay người này vừa khóc vừa cười, cậu tưởng rằng phải giày vò cả đêm, không ngờ lại lăn ra ngủ nhanh như thế?
Giang Ngập cảm thấy khó tin.
Cậu hít thở chậm lại, đầu óc trống rỗng, chuẩn bị tiến vào giấc ngủ.
Nhưng có lẽ vì chưa ở chung với ai bao giờ, cậu cứ thấy sự tồn tại của Tần Thanh Trác ở bên cạnh vô cùng rõ ràng.
Hoặc là khi nhắm mắt lại, những giác quan khác của con người sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén, cậu ngửi thấy mùi trên người Tần Thanh Trác. Không chỉ có mùi cồn, mà còn có một mùi thơm rất nhạt. Hơi giống mùi hoa quế, lại như trộn lẫn với mùi gỗ nào đó, nhàn nhạt thoang thoảng… Đêm hôm khuya khoắt ra ngoài còn xịt nước hoa?
Không biết qua bao lâu, Tần Thanh Trác đang ngủ bỗng trở mình, nằm nghiêng đối mặt với cậu, hơi thở chầm chậm phả nhẹ lên cánh tay Giang Ngập, nhẹ như là ảo giác.
Sau một lúc nữa, vẫn không ngủ được, Giang Ngập duỗi tay cầm lấy tai nghe bên gối nhét vào tai, phát một bài nhạc nhẹ.
Tiếng đàn dương cầm trong trẻo vang lên, vuốt phẳng những nếp nhăn cảm xúc của cậu.
Hơi thở của Giang Ngập dần chậm lại, cơn buồn ngủ phủ lên theo các dây thần kinh.
Trong khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu chợt phản ứng lại với câu nói của Tần Thanh Trác trước đó nghe không rõ.
“Đeo bao vào chưa?”
Giang Ngập mở mắt ra nhìn trần nhà, đèn trần bị ánh đèn đường mờ mờ phản chiếu ra một bóng nghiêng.
Cậu phát hiện mình có phản ứng.
Đệt, chuyện gì đây?
Nằm thêm lúc nữa, Giang Ngập ngồi dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, ngồi xuống sofa bên ngoài.
Cậu rút một điếu thuốc trong hộp thuốc lá ra cắn vào miệng, nhưng không lấy bật lửa.
Một lát sau, cậu cầm điếu thuốc kia, thành thạo xoay hai vòng như xoay bút giữa những ngón tay.
Lại qua một hồi lâu, phản ứng kia mới lắng xuống.
Phản ứng này đến một cách khó hiểu, chẳng lẽ do gần đây không dùng tay giải quyết?
Đoán chừng cũng có lý, dạo này luôn xảy ra những chuyện bực mình, khiến cậu không có tâm trạng đối với phương diện này.
Nhưng cho dù thế nào, có phản ứng với một con ma men vừa thất tình, chuyện này thật là..
Giang Ngập cúi đầu xuống, hơi cáu kỉnh giơ tay cào tóc một cái.
Cậu lấy cái đệm dựa ném qua rồi nằm xuống ghế sofa.
Thôi, đêm nay ngủ tạm ở đây vậy.