Trên đường đến phố chéo Hồng Lộc, Tần Thanh Trác hạ hai bên cửa kính xe xuống thấp nhất.
Điện thoại rung lên, người bạn gửi tin nhắn đến: “Không nhìn ra bức ảnh có dấu vết từng chỉnh sửa, chắc không phải làm giả.”
Gió đêm mang theo hơi lạnh ẩm ướt thổi vào trong xe, như nước lạnh dội xuống khiến đầu óc Tần Thanh Trác bình tĩnh lại.
Đến quán bar Hồng Lộc tìm Giang Ngập, cùng lắm là vì trong lòng còn ôm chút may mắn. Mặc dù lý trí đã phán đoán mấy bức ảnh kia không phải làm giả, nhưng cảm tình vẫn kêu gào trong xó não – “Lỡ như thì sao?”
Bây giờ chút may mắn này đã bị gió lạnh thổi tắt hoàn toàn.
Tần Thanh Trác tỉnh táo nhận ra rằng, dù anh có muốn chấp nhận hay không thì chuyện Quý Trì ngoại tình đã trở thành sự thật không thể chối cãi.
Bản thân bức ảnh là chứng cứ rành rành, vả lại Giang Ngập không cần phải lừa mình về chuyện này. Gửi ảnh Quý Trì ngoại tình cho mình, không có bất kỳ lợi ích gì với Giang Ngập, nếu cậu ấy muốn lấy được nhiều tiền hơn, vậy nên nghĩ cách liên hệ với Quý Trì mới đúng.
Còn tại sao Giang Ngập lại gửi mấy bức ảnh này, bây giờ Tần Thanh Trác không có tâm tư phỏng đoán suy nghĩ của cậu.
Anh bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ cách kết thúc mối quan hệ này với Quý Trì trong êm đẹp.
Họ đều là người trưởng thành, hợp thì đến không hợp thì đi, không cần phải làm cho quá mất mặt.
Tất nhiên anh cũng không có ý định tha thứ cho Quý Trì, chuyện ngoại tình đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, đây là vấn đề nguyên tắc.
Đầu tiên là biệt thự, anh không định tiếp tục sống ở đó, trong đó có quá nhiều kỷ niệm chung của hai người. Muốn kết thúc một mối quan hệ, tốt nhất là cắt đứt sạch sẽ, anh không hơi đâu mà sau khi chia tay còn xuân đau thu buồn với ký ức.
Tiếp đó là chuyển nhà, anh còn có một căn hộ bỏ trống tại thành phố này, là nơi anh từng sống, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào.
Còn những cái khác, dường như cũng không có gì.
Tần Thanh Trác tìm từ danh bạ danh thiếp của một cố vấn bất động sản, gửi một tin nhắn nói rằng mình có một căn biệt thự muốn bán lại, hy vọng có thể nhanh chóng ký hợp đồng. Lại hẹn với công ty chuyển nhà, thời gian ấn định vào ngày kia, vì anh cần ít nhất một ngày để tách đồ của mình và Quý Trì ra, sắp xếp và đóng gói.
Xử lý xong những chuyện này, xe cũng lái đến phố chéo Hồng Lộc.
Tần Thanh Trác xuống xe, đi vào con hẻm nhỏ.
Gần rạng sáng, bóng đêm vẫn dày đặc.
Ánh đèn của quán bar Hồng Lộc nhấp nháy, tiếng nhạc ồn ào náo động, vỗ về loài người khó ngủ.
Tần Thanh Trác đẩy cửa bước vào, lần này anh không hỏi nhân viên phục vụ mà trực tiếp đi qua quán bar ở tầng một, lên cầu thang thông với tầng hai.
Lên tầng hai, phòng bi-a rộng lớn chỉ bật chiếc đèn cuối cùng, Giang Ngập không có ở đây, Giang Bắc ngồi xếp bằng trên một bàn bi-a chơi điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân, em quay đầu nhìn một cái.
“Anh cháu đâu?” Tần Thanh Trác hỏi.
“Anh ấy không ở đây.” Giang Bắc nhanh chóng chuyển mắt về điện thoại.
“Lúc nào cậu ấy về?”
“Không biết.”
“Nếu cậu ấy về, có thể chuyển lời cho cậu ấy giúp chú không, chú đợi cậu ấy ở tầng một, có chuyện rất quan trọng.”
Lần này Giang Bắc không nói gì, chỉ gật đầu lấy lệ.
Tần Thanh Trác đi xuống cầu thang, đi lòng vòng trong quán bar ở tầng một. Hôm nay là thứ sáu, rất đông người, không còn nhiều chỗ trống.
Anh để ý trong góc có một vị trí lẻ loi trông hơi khuất, bèn đi tới ngồi xuống.
Vị trí này rất vắng vẻ, là góc tối nhất trong quán bar, tầm nhìn cũng không tốt, bục hát bị cây cột trước mặt che kín.
Nhưng vị trí này lại rất hợp ý Tần Thanh Trác, ngồi ở đây anh có thể nhìn rõ người khác, nhưng người khác không dễ dàng chú ý tới anh.
Tần Thanh Trác gọi một cốc rượu, kéo khẩu trang xuống cằm. Ánh sáng ở đây ảm đạm, không cần lo lắng bị nhận ra.
Điện thoại rung lên, Quý Trì gửi tin nhắn.
“Thanh Trác à, ngủ chưa?”
“Vừa rồi đúng lúc Chu Tụng có việc gọi điện cho anh, anh đã nói với anh ta về chuyện bức ảnh.”
“Anh ta nói nếu em bằng lòng, anh ta muốn nói chuyện với em.”
Nhìn mấy tin nhắn này, Tần Thanh Trác cảm thấy hơi mỉa mai. Anh không thể phân biệt được Quý Trì để ý mấy bức ảnh này đến vậy, là vì bảo vệ mối quan hệ của hai người họ, hay chỉ vì lo lắng cho sự nghiệp của mình.
Hắn có từng nghĩ đến việc bảo vệ mối quan hệ này không?
Nhìn chằm chằm tin nhắn Quý Trì gửi đến một lát, Tần Thanh Trác tìm lịch sử trò chuyện với Giang Ngập, chuyển tiếp mấy bức ảnh cậu gửi lúc trước cho Quý Trì.
Sau khi gửi ảnh đi, anh cũng không nói gì cả, chờ Quý Trì trả lời.
Trên cùng giao diện trò chuyện, biệt danh của Quý Trì trở thành “Đang nhập…”
Hai phút sau, vẫn là “Đang nhập…”
Ba phút trôi qua, mấy chữ kia vẫn không biến mất.
Tần Thanh Trác nhắm mắt một hồi lâu, mọi chuyện chẳng nói cũng tỏ, anh không cần phải chờ một đáp án.
Anh cầm lấy điện thoại, gõ mấy chữ trên màn hình: “Quý Trì, chúng ta kết thúc đi.”
Bụng ngón tay dừng lại trên màn hình, lần này lâu hơn lần trước, như là hạ quyết tâm rất lớn mới nhấn xuống, tin nhắn được gửi đi.
Hoàn thành động tác khó khăn nhất, những chữ sau đó anh gõ rất nhanh: “Về căn nhà, tôi đã liên hệ với cố vấn bất động sản, anh ta hứa sẽ bán giúp trong thời gian sớm nhất, cũng hứa sẽ thương lượng giá tốt cho chúng ta. Thời gian này anh ta sẽ tìm anh ký hợp đồng, đến lúc đó một nửa tiền phòng sẽ được anh ta chuyển thẳng vào tài khoản của anh. Tôi cũng sẽ mau chóng dọn đồ của mình ra ngoài, phần của anh tôi nhờ bảo mẫu dọn giúp, đưa đến căn nhà ở phía tây thành phố cho anh.”
Tin nhắn gửi đi, mấy giây sau Quý Trì gọi điện tới.
Tần Thanh Trác dập máy.
Hắn gọi lại rất nhanh, nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình, Tần Thanh Trác úp điện thoại lên bàn, mặc kệ nó rung brr brr không ngừng.
Anh cho Quý Trì năm phút, chờ một lời giải thích của hắn, nhưng dòng “Đang nhập…” lặp đi lặp lại kia khiến anh nhận ra, anh đã không cần lời giải thích của Quý Trì nữa.
Có lẽ những nam nữ có đôi có cặp trước mắt rất dễ khiến người ta tức cảnh sinh tình, mà bầu không khí mơ mơ màng màng này lại khiến người ta khó giữ được tỉnh táo. Sự bình tĩnh mới nãy được gió đêm thổi ra trong xe đã dần dần biến mất, những cảm xúc bị đè nén kia lúc này lại khí thế hung hăng như cắn ngược, khiến Tần Thanh Trác cảm nhận được sự đau khổ gấp mấy lần trước đó.
Anh bưng rượu lên, ngửa đầu uống một hơi, chất cồn nóng rực chảy vào trong cơ thể qua thực quản, đậm đà mà đắng chát.
Tần Thanh Trác mơ màng say nghĩ đến bữa tiệc tối từ thiện khi mới quen Quý Trì, hắn chủ động đi tới mời rượu anh, nói rằng mình rất thích phần ending song mà anh viết cho bộ phim nào đó. Khi ấy Quý Trì cũng là ca sĩ, Tần Thanh Trác biết hắn là vì hắn thường không phân cao thấp với anh trên bảng xếp hạng âm nhạc. Cái tên Quý Trì này cứ thế nhiều lần được người đại diện lúc đó của Tần Thanh Trác nhắc đến.
Sau đêm đó, Quý Trì liên tục mời Tần Thanh Trác, bắt đầu theo đuổi anh. Thật ra trong một khoảng thời gian rất dài Tần Thanh Trác không định nhận lời ngỏ của Quý Trì. Sau này vì hắn cùng anh trải qua khoảng thời gian cực kỳ quan trọng trong cuộc đời anh, gần như trở thành chỗ dựa tinh thần của anh, Tần Thanh Trác mới quyết định sống cùng Quý Trì trong quãng đời còn lại.
Còn có khoảng thời gian Quý Trì quyết định chuyển từ ca sĩ sang làm diễn viên, lúc ấy có bộ phim truyền hình mời hắn đóng vai chính. Quý Trì đã vượt qua vòng thử vai lại do dự không biết nên nhận công việc này không. Trước đó Tần Thanh Trác không biết Quý Trì vốn muốn làm diễn viên, nhưng hắn đã muốn làm, anh bèn khích lệ hắn nếu muốn thì cứ thử xem sao.
Khi ấy Quý Trì đau khổ xoắn xuýt rất lâu: “Nếu anh chuyển sang làm diễn viên, sau này chúng ta sẽ không thể cùng làm nhạc nữa.”
“Chúng ta vẫn có thể sống cùng nhau mà.” Tần Thanh Trác làm bộ thoải mái khuyên hắn, “Một cuộc đời với hai hình thức thể hiện nghệ thuật khác nhau, cũng rất lãng mạn đúng không?”
Tần Thanh Trác lúc đó nào hay biết, quyết định mà họ cùng đưa ra, đã sớm báo trước cho sự kết thúc qua loa của mối quan hệ này.
Anh lại nghĩ đến căn nhà họ sắp bán đi. Bốn năm trước anh nhếch nhác rời khỏi buổi hòa nhạc, quyết định từ đây lùi ra sau màn. Thời điểm anh tuyệt vọng nhất, Quý Trì đã đề xuất họ cùng mua một căn nhà.
Mỗi người bỏ ra một nửa số tiền, chọn một căn biệt thự cả hai đều thích, trên giấy tờ bất động sản viết tên Tần Thanh Trác. Lúc ấy Quý Trì cười nói viết tên ai cũng được, dù sao họ sẽ ở đây mãi.
Uống cạn một cốc rượu, Tần Thanh Trác mất tự chủ nghĩ, sự tồn tại của căn nhà này liệu có thể chứng minh Quý Trì từng tin rằng họ sẽ đi tiếp với nhau không? Có phải hắn cũng từng sẵn sàng sống hết quãng đời còn lại cùng mình?
Bốn năm, trong khoảng thời gian dài như vậy, họ chẳng có mấy lần cãi vã, Tần Thanh Trác chưa bao giờ nghĩ mối quan hệ này lại kết thúc hời hợt một cách vô lý như thế.
Rõ ràng mình cũng trân trọng mối quan hệ này, rõ ràng cũng từng dành cả trái tim vào đó, rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở nơi nào mới dẫn đến kết thúc như vậy?
*
Giang Ngập đi một vòng dọc theo con phố, hóng gió chán rồi mới quay về quán bar.
Trước khi đẩy cửa đi vào, cậu lại liếc nhìn điện thoại, Tần Thanh Trác vẫn không trả lời.
Tình huống hiện tại của Tần Thanh Trác thế nào? Giang Ngập thầm nghĩ, chắc không giống như những tình tiết máu chó trong phim truyền hình, nghĩ quẩn tự tử đâu nhỉ?
Cậu cất điện thoại, đi vào quán bar. Mới đầu định ngồi một lát ở vị trí cũ, nhưng khi tới gần, Giang Ngập phát hiện ra đêm nay đã có người ngồi.
Cậu vốn muốn lên tầng luôn, vừa định xoay người thì chợt nhận ra người ngồi nơi ấy là Tần Thanh Trác.
Đó là góc bị ánh đèn lãng quên, dưới ánh sáng tù mù, Giang Ngập không nhìn rõ mặt Tần Thanh Trác, chỉ có thể thấy được hình như anh đang uống rượu.
Giang Ngập dừng bước, kéo ghế chân cao bên cạnh ra ngồi xuống.
Cậu bảo nhân viên phục vụ mang cho mình cốc nước đá, sau đó nhìn Tần Thanh Trác từ khoảng cách vài mét.
Tuy không thấy rõ biểu cảm trên mặt Tần Thanh Trác, nhưng Giang Ngập có thể cảm nhận được nỗi buồn dày đặc đang bao phủ trên người anh.
Thất tình thôi mà? Giang Ngập cầm lấy nước đá uống một ngụm, hơi khinh thường nghĩ, có đáng không?
Tần Thanh Trác uống hết cốc này đến cốc khác, Giang Ngập thì tỉnh rụi quan sát anh từ xa.
Cậu nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh và thành thạo khi làm giám khảo của Tần Thanh Trác, nghĩ đến dáng vẻ anh tức giận trước cửa quán bar cách đây không lâu, nghĩ đến gương mặt được ánh đèn phản chiếu có phần lộng lẫy kia…
Người này ngày thường kiêu ngạo là vậy, bây giờ thất vọng và đau lòng thế này chỉ vì mấy tấm ảnh mình gửi đến. Giang Ngập những tưởng mình sẽ hả hê trước nỗi đau của người khác, tâm trạng sẽ tốt lên nhiều, nhưng cậu nhận ra mình không hề như vậy.
Cậu cảm thấy Tần Thanh Trác rất đáng thương. Còn Quý Trì khiến anh đáng thương như thế quá đáng hận.
Cũng chẳng biết nỗi buồn có lây nhiễm không, từ khoảng cách xa như vậy mà Giang Ngập bỗng thấy tâm trạng trở nên tệ dần. Tệ hơn cả trước đó. Rõ ràng gửi ảnh đến vì muốn khiến Tần Thanh Trác phiền lòng, cuối cùng sao lại làm mình khó chịu hơn?
Cậu càng lúc càng bực dọc.
Nhìn Tần Thanh Trác thêm một hồi nữa, Giang Ngập đứng dậy khỏi ghế, xoay người đi lên tầng.
Thôi quên đi, nhìn một người đau lòng uống rượu có vẻ hơi tàn nhẫn. Có lẽ Tần Thanh Trác cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mình như vậy. Suy nghĩ này xẹt qua một cách khó hiểu trong đầu Giang Ngập, tiếp đó lại bị cậu cố tình xem nhẹ.
Quán bar dưới tầng đóng cửa vào hai giờ rưỡi, ngày thường đều là Giang Ngập phụ trách khóa cửa từ bên trong.
Khi cậu bước xuống cầu thang, khách khứa trong quán bar tầng một đã đi hết. Cậu nhìn thoáng qua vị trí trong góc kia, trống không, Tần Thanh Trác cũng đi rồi.
Uống nhiều rượu thế kia, chắc có thể về nhà an toàn nhỉ? Giang Ngập thầm nghĩ.
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng xách theo rác ra khỏi quán bar, tầng một trống huơ trống hoác, hoàn toàn yên tĩnh.
Sự náo nhiệt và ồn ào cách đây không lâu đã bị vứt theo cùng rác, như thể nó chưa từng tồn tại.
Đối với Giang Ngập, đây là khoảnh khắc một ngày hoàn toàn kết thúc, cũng là lúc cậu thả lỏng nhất. Cậu đã quen đứng một mình trước cửa hóng gió sau khi mọi người rời đi hết.
Giang Ngập đẩy cửa ra ngoài, đứng trước cửa quán bar, lại nhìn thấy người kia ở đối diện con hẻm, đứng cách cậu khoảng mười mét – là Tần Thanh Trác.
Tần Thanh Trác đứng ở đó, dáng người thon dài, vai lưng thẳng tắp, không mảy may say rượu. Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, Giang Ngập đoán có lẽ anh đang gọi tài xế.
Tửu lượng tốt đấy, Giang Ngập thầm nghĩ, uống nhiều như vậy thế mà vẫn chưa say mèm?
Sau đó cậu nhìn thấy Tần Thanh Trác từ từ ngồi xổm, chắc là muốn nghỉ ngơi đôi chút.
Cho đến khi Giang Ngập hóng gió chán rồi, định đi vào khóa cửa, Tần Thanh Trác vẫn ngồi xổm bên đường không có phản ứng gì.
Đừng nói là anh ta ngồi ngủ bên đường nhé? Trong đầu Giang Ngập bật ra suy nghĩ này, lại cảm thấy hơi vô lý.
Đang nghĩ vậy, cậu chợt thấy một người đàn ông bước ra từ quán bar đối diện, hắn ta đi tới bên cạnh Tần Thanh Trác. Đầu tiên là vỗ vai anh, thấy Tần Thanh Trác không có phản ứng gì, lại cúi người nói gì đó bên tai anh, Tần Thanh Trác vẫn không có phản ứng gì. Người kia vươn hai tay ra luồn dưới nách Tần Thanh Trác, dường như muốn đỡ lấy anh, không biết muốn kéo đi đâu.
Giang Ngập nhíu mày.
Cậu biết đó là một gay bar, trước kia phụ vứt rác vào đêm khuya, còn có gay uống đến mức say bét nhè ngã trái ngã phải dựa vào cậu, bị cậu đẩy ra hết.
Người uống say khướt bị “nhặt xác”[1] không phải là chuyện gì hiếm lạ xung quanh các quán bar, nhưng giờ việc này lại xảy ra với Tần Thanh Trác… Vừa rồi anh ta vẫn chưa say mà, sao ngồi xổm một cái trông đã như bất tỉnh nhân sự rồi?
[1]
Đứng nhìn một lúc, Giang Ngập bước về phía đối diện.
Người kia chỉ nghĩ về Tần Thanh Trác, hoàn toàn không chú ý đến Giang Ngập đang đi tới ở chếch đối diện.
Đến bên cạnh người kia, Giang Ngập cúi đầu nhìn gã, giọng lạnh lùng: “Buông tay ra.”
Người kia quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt đầy ngờ vực: “Cậu là ai hả? Biết anh ta?”
Giang Ngập gằn giọng, lặp lại: “Buông tay.”
“Không biết thì lượn đi.” Gã mất kiên nhẫn nói, “Lo chuyện bao đồng cái đếch gì.”
Giang Ngập không nói nhảm bữa, giơ chân đạp mạnh một phát vào sườn người kia, cú đá này không giữ lại nhiều lực, người kia lập tức bị cậu đá ngã lăn ra đất.
“Đờ mờ!” Gã chống đất đứng lên trông có phần thảm hại, nhìn Giang Ngập, dáng vẻ muốn đánh lại nhưng không dám.
Mấy thằng đàn ông nóng lòng nhặt xác đều rất nhát, nếu không cũng chẳng đến mức ra tay với người say khướt. Giang Ngập biết rõ điểm này nên không xem gã ra gì, nhìn gã quát to: “Cút!”
Người kia hung tợn trừng Giang Ngập, cuối cùng không dám đánh lại, chửi mát rời đi.
Thấy gã đi rồi, Giang Ngập cúi người xuống, đụng mu bàn tay vào bả vai Tần Thanh Trác: “Có đi được không?”
Tần Thanh Trác cúi đầu giữa hai đầu gối, không có phản ứng gì, xem ra say đến mức bất tỉnh nhân sự thật rồi. Người này kỳ lạ thật, rõ ràng một giây trước khi ngồi xuống trông anh vẫn như người bình thường.
Giang Ngập cong chân nửa ngồi bên cạnh Tần Thanh Trác, hết cách rồi, cậu duỗi tay nắm lấy cổ tay anh, dùng một chút sức.
Tần Thanh Trác hừ một tiếng vì ăn đau.
“Nhà anh ở đâu?” Giang Ngập hỏi.
Tần Thanh Trác vẫn không có phản ứng.
Giang Ngập lại dùng sức bóp anh một cái, nhưng lần này Tần Thanh Trác không ừ hử gì nữa.
Giang Ngập hơi đau đầu, buông cổ tay anh ra. Lần trước cậu đưa Tần Thanh Trác về nhà, nhưng khi đó anh chỉ bảo cậu dừng lại ở gần Minh Thái, cậu không biết địa chỉ cụ thể của Tần Thanh Trác.
Giang Ngập cầm lấy điện thoại trong tay Tần Thanh Trác nhìn thoáng qua, trạng thái tắt máy. Vậy vừa nãy anh ta đứng bên đường cúi đầu nhìn điện thoại làm gì?
Thật ra còn có một cách khác, Giang Ngập nghĩ, trong điện thoại Tần Thanh Trác chắc chắn có số của Quý Trì. Nếu cậu mở máy rồi gọi đi, chắc là có thể hỏi được địa chỉ, nói không chừng Quý Trì còn cử tài xế tới đây đón Tần Thanh Trác về.
Nhưng chẳng rõ tại sao, Giang Ngập không muốn làm vậy.
Nếu không thì… Chỉ có thể đưa về chỗ mình trước.
Giang Ngập thở dài, cầm một cánh tay Tần Thanh Trác vòng qua vai mình, tay kia đỡ người anh, dìu anh đứng lên.