Trong lần trước gặp mặt Vĩnh Ngạn đạo trưởng, Minh Thù chỉ cảm thấy người này có chút tu vi.
Nhưng lúc này tiếp xúc ở cự ly gần, người này trong một vòng phàm phu tục tử, được cho là siêu phàm thoát tục.
Vĩnh Ngạn đạo trưởng vô cùng kinh ngạc vì Minh Thù cũng ở đây, hơn nữa lại còn với bộ dạng xem trò vui.
Mấu chốt là Lục hoàng tử lại không đuổi nàng đi.
Vĩnh Ngạn đạo trưởng thu tầm mắt lại, bắt đầu nhìn vào nữ tử rồi cau mày: “Loại độc này thật sự rất mạnh, lão đạo cũng chưa từng thấy qua, theo mạch tượng của cô nương, tối đa còn một giờ nữa…”
Lục hoàng tử nhíu mày.
Hắn nhìn về phía cô gái trên giường.
Sắc hồng trên mặt nữ tử mất hết, hơi thở yếu ớt, dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
“Nhưng còn có một cách nữa, có thể tạm thời giữ được mạng sống cô nương này.”
“Là cách gì, đạo trưởng cứ việc nói ra.”
Vĩnh Ngạn đạo trưởng dừng một lúc: “Xin hỏi một câu, thế tử phi và Lục hoàng tử có quan hệ thế nào?”
Tên đạo sĩ này liếc nhìn nàng vài lần, Minh Thù cảm thấy có bẫy, lập tức đứng dậy: “Không có quan hệ gì, ta không quen biết hắn, thế tử còn chờ ta trở về ăn cơm, ta đi trước đây.”
“Đứng lại!” Lục hoàng tử quát lớn một tiếng.
Thị vệ chặn đường nàng.
Lục hoàng tử hạ giọng: “Đạo trường xin mời nói.”
Vĩnh Ngạn thở dài một tiếng: “Nếu thế tử phi tình nguyện liên thủ cùng lão đạo, có thể chặn trước chất độc trên người cô nương này, tạm thời cứu nàng ta một mạng.”
Ánh mắt của Lục hoàng tử trở nên cổ quái.
Liên thủ cùng Vĩnh Ngạn đạo trưởng ư?
Lẽ nào nàng ta cũng là một người tu đạo?
Nhìn cũng không giống...
Minh Thù chậc lưỡi một tiếng: “Cũng có thể nói nàng ta vẫn sẽ chết, cho nên tại sao lại muốn cứu? Không phải mất công sao? Lãng phí thời gian...”
Lục hoàng tử: “Điều kiện!”
Minh Thù im lặng: “Còn ngôi vị hoàng đế thì sao?”
Lục hoàng tử: “...”
Vĩnh Ngạn đạo trưởng: “...” Có phải ông đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe không? Sắc tức là không không tức là sắc, lão đạo không nghe thấy gì cả.
“Nhìn xem, người này không so sánh được với ngôi vị hoàng đế nên không cần phải cứu nhé!” Minh Thù đẩy người ngăn cản nàng ra.
Đối với Lục hoàng tử mà nói, người này tuy đã cứu mình nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là một người xa lạ, để hắn buông phải từ bỏ ngôi vị hoàng đế, điều này không thực tế.
Thế nhưng hắn luôn cảm thấy...
“Vân Hỷ các, ta dùng Vân Hỷ các để đổi với cô.” Nàng vẫn chạy về hướng Vân Hỷ các, Lục hoàng tử bất chợt nảy ra ý nghĩ này, cảm thấy nàng sẽ đồng ý.
Minh Thù quay đầu cười nói: “Được thôi.”
Đầu bếp của Vân Hỷ các giỏi lắm!
Vĩnh Ngạn đạo trưởng: “...” Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao lại đồng ý?
“Làm như thế nào?” Minh Thù một bên kéo tay áo, một bên hỏi Vĩnh Ngạn đạo trưởng.
Vĩnh Ngạn đạo trưởng lấy lại tinh thần: “Thế tử phi có lẽ đã học thuật pháp đạo gia, chỉ cần...”
“Chưa từng học.” Sự không để tâm của Minh Thù đã phá vỡ sự hoang tưởng của đạo trưởng.
“...” Chưa từng học, trên người tại sao có linh khí nồng nặc đến vậy?
Ồ...
Sao bây giờ không cảm giác được một chút nào cả?
Vĩnh Ngạn đạo trưởng có chút kỳ quái, ông quan sát Minh Thù từ trên xuống dưới mấy lần.
Cuối cùng xác định trên người nàng từ đầu tới đuôi, ngay cả sợi tóc cũng không mang một tia linh khí.
Ngày đó phảng phất ảo giác của ông.
“Thế tử phi có biết linh khí không?” Vĩnh Ngạn đạo trưởng có chút hoài nghi bản thân, lúc này hỏi rất cẩn thận.
Bàn tay Minh Thù lật đi lật lại, có luồng khí bay lượn quanh đầu ngón tay nàng: “Cái này ư?”
Vĩnh Ngạn đạo trưởng nhíu mày, ông nhìn thấy có luồng khí di chuyển trên đầu ngón tay, nhưng cũng không cảm giác được linh khí.
“Ầm.”
Không khí dường như nổ tung, đồ vật trong phòng không gió mà bay, vang lên tiếng leng keng.
Lục hoàng tử chỉ cảm thấy khi cơn gió luồng qua mình, bản thân thấy rất thoải mái.
Bàn tay Minh Thù vừa thu lại, gió biến mất.
Vĩnh Ngạn đạo trưởng cũng đã cảm nhận được luồng linh khí này... Nàng ấy có thể tự do lộ ra hoặc giấu đi.
Cảnh giới này...
Vĩnh Ngạn đạo trưởng không biết đây là cảnh giới gì, ông chưa từng thấy qua.
“Thực sự thế tử phi chưa học đạo pháp ư?
“Không, ta lừa ông làm gì, ông có thể cho ta đồ ăn vặt sao?”
Nội tâm của Vĩnh Ngạn đạo trưởng không ổn định nhưng nhìn nữ nhân sắp bỏ mạng trên giường, ông nói: “Vậy ta nói cho thế tử phi nghe một chút, một lát nữa người làm theo đó là được.”
Phương pháp xử lý mà Vĩnh Ngạn đạo trưởng nói cho Minh Thù là cách dùng linh khí niêm phong tĩnh mạch đơn giản nhất.
Dùng linh khí để dồn chất độc đến một chỗ rồi niêm phong nó lại.
Đương nhiên đây chỉ là biện pháp tạm thời, vẫn cần nhanh chóng tìm được thuốc giải, nếu không... cuối cùng vẫn là một con đường chết.
Nàng còn tưởng là một trò chơi gì đó cần đến hai người.
Nhưng linh khí mà nàng hiện có thể khống chế được đúng là cần phải có hai người, chiêu vừa rồi trông rất lợi hại nhưng thực ra không có sức tấn công.
Giả dạng đe dọa làm người ta sợ và ngưng chiến đấu trong vài phút.
-
Sau nửa canh giờ, Minh Thù và Vĩnh Ngạn đạo trưởng cùng lúc đi ra.
Minh Thù nhận thức ăn từ trong tay thị vệ, nhìn có vẻ rất vui sướng, không hề có vấn đề gì.
Khuôn mặt Vĩnh Ngạn đạo sĩ uể oải, nhìn như đã chạy cả mấy nghìn mét.
“Lục hoàng tử phải nhanh chóng tìm ra thuốc giải, chuyện giải độc lão đạo giúp không nổi rồi.” Vĩnh Ngạn nói rồi thở dài.
“Đa tạ đạo trưởng.”
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp.” Vĩnh Ngạn đạo trưởng cúi chào. Ông liếc mắt nhìn Minh Thù, rất có thành ý:
“Thế tử phi, ngày khác sẽ đến thăm.”
Ông có rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Minh Thù không có phản ứng gì, chuyên tâm ăn đồ ăn vặt của mình.
Vĩnh Ngạn đạo trưởng: “...”
Vĩnh Ngạn đạo trưởng cáo từ Lục hoàng tử.
“Lục hoàng tử, người thực sự không mua bản đồ kho báu sao?”
Lục hoàng tử suýt chút nữa bị Minh Thù hù cho hết hồn.
Đột nhiên đứng sau hắn làm gì vậy!
Cân bằng lại cảm xúc, Lục hoàng tử từ chối: “Không mua.”
Nàng vẫn không quên chuyện này!
“Người hãy xem đi, nói không chừng xem xong sẽ muốn mua thì sao?” Minh Thù lấy từ trong tay áo ra một tấm bản đồ kho báu, trực tiếp ném cho hắn.
Lục hoàng tử: “...”
Hôm nay hắn không mua, nàng vẫn chưa chịu thôi đúng không?
Lục hoàng tử vốn muốn mở ra xem nàng vẽ thứ quỷ quái gì, cuối cùng mở ra xem liền bị cứng đờ.
Hắn có một bản đồ da dê, bản đồ này mặc dù là phiên bản thu nhỏ nhưng rõ ràng có thể ghép lại cùng với bản đồ kia của hắn.
Vân Hỷ các tuy có không ít thông tin liên quan đến lĩnh vực này, nhưng bản đồ trong tay hắn chỉ có một tấm.
“Cô từ đâu tới?” Một lát sau Lục hoàng tử mới hỏi.
“Từ đâu tới cũng không cần người quan tâm, người có mua không?” Minh Thù cười híp mắt hỏi.
“Bao nhiêu tiền?” Lục hoàng tử dừng lại một chút:
“Cô đã bán cho bao nhiêu người rồi?”
“Không mắc đâu.” Minh Thù vừa ăn vừa nói:
“Còn chuyện đã bán cho bao nhiêu người thì không liên quan đến Lục hoàng tử! Đừng bảo ta bán đứt, ta không bán! Ta có nguyên tắc.”
Lục hoàng tử: “...”
“Chúng ta có thể trao đổi...”
“Không đàm phán.” Minh Thù cầm lấy đồ đạc ném trực tiếp từ cửa sổ ra ngoài.
“Trực tiếp gửi đồ đến phủ.”
-
Ngày hôm sau Lục hoàng tử đã biết vì sao Minh Thù bắt hắn mua cho bằng được.
Nàng tự đi quảng cáo.
Người mua từ đầu chỉ vì thấy bản đồ thú vị.
Nhưng những người có bản đồ kho báu, tâm lý cũng muốn đổi một bản, dù sao chỉ là chút đồ ăn vặt, cũng không đắt tiền.
Vì vậy tiếp theo trong giang hồ sẽ rất ầm ĩ.
Bản đồ trong tay nàng là bản thật.
Ít nhất cũng có thể ghép với những mảnh trong tay của bọn họ.
Ngoại trừ trường sinh bất lão ra, nghe đồn lúc đó vị hoàng đế kia còn chôn cất nhiều vàng bạc châu báu. Nếu có thể tìm được chỗ đó, nếu không trường sinh bất lão, cũng có thể giàu không ai bằng.
Cho nên bản đồ của Minh Thù bán rất chạy.
Đối với hành động này của Minh Thù, Cơ Tầm chỉ có ba chữ: Không ra gì.
Có người có thể chơi như vậy sao?
Có người có thể chơi như vậy sao?