“Lục hoàng tử!”
Minh Thù nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đi ngang qua trước mặt với ánh mắt nhìn thấy kẻ tiêu tiền như nước.
Công tử Giáp Ất Bính giật mình một phen.
Vừa rồi bọn họ mới tám chuyện về người đi khập khiễng này, sao bây giờ đã gặp rồi?
Lục hoàng tử vén tấm rèm lên liếc nhìn, ánh mắt nhìn vào đôi câu đối trên.
Sao viết lung tung vậy...
“Thế tử phi, có chuyện gì ư?”
“Nghe nói người muốn cưới nương tử à?”
Lục hoàng tử sinh lòng đề phòng: “Sao vậy, lại muốn ngăn cản ta ư?”
Minh Thù cười: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi một chút, nương tử tương lai của người biết nấu cơm không?”
Lục hoàng tử: “...” Sao hắn biết được vấn đề này.
Những thiên kim đại tiểu thư đó, có người nào biết nấu cơm?
Chuyện này cũng có liên quan gì đến hắn?
Đường đường thế tử phi tại xuất hiện ở đầu đường, Dật An Vương sao không quản lý vậy chứ!
“Không biết.”
Lục hoàng tử buông bức rèm xuống muốn đi, Minh Thù đạp một phát rồi nhảy thẳng lên, đi thẳng đến chiếc xe ngựa.
Thị vệ muốn ngăn lại nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng không chặn lại, cho Minh Thù đứng ở bên cạnh xe ngựa.
Nàng vén rèm lên, cười đến mức rạng rỡ: “Lục hoàng tử, mua bản đồ kho báu không?”
Lục hoàng tử cảm giác như mình gặp phải ảo giác: “Cô nói gì?”
“Ta nói, có mua bản đồ kho báu không?” Minh Thù lặp lại thêm một lần nữa:
“Lục hoàng tử, đầu óc người khỏe rồi nhưng thính lực lại xảy ra vấn đề à?”
Lục hoàng tử: “...” Giết chết nàng ta, hãy để cho bổn hoàng tử giết chết nàng!
“Cái gì mà bản đồ kho báu?” Lục hoàng tử hỏi:
“Cô tự vẽ ra à?”
“Cái gì mà tự ta vẽ ra, ta làm gì có khả năng đó, còn không bằng đi ăn đồ ăn vặt.” Trẫm có vẻ rảnh lắm sao?
“Ta tìm người vẽ đó.”
“...”
Tạm biệt.
Lục hoàng tử kéo rèm lại: “Đi.”
“Lục hoàng tử đừng đi, bản đồ kho báu đó, người thực sự không mua sao?” Minh Thù theo sau xe ngựa:
“Rẻ lắm...”
“Soạt!”
Lưỡi dao sắc bén cắt không khí, mấy mũi tên từ chỗ cao phóng tới, bắn vào con ngựa trước mặt. Con ngựa khiếp sợ, “hí” một tiếng sau đó đứng lại tại chỗ.
Mấy bóng người từ trong đám đông nhô lên, lấy vũ khí ra, xông về hướng xe ngựa của Lục hoàng tử.
Tiếng la hét chói tai của đám người vang lên.
“...” Minh Thù xoay người chạy.
Lục hoàng tử vén rèm xe lên, nhìn thấy Minh Thù chạy đầu tiên.
Nàng chạy cực nhanh, chớp mắt đã chạy về tới sạp hàng, thất kinh hồn vía một phen.
Khóe miệng Lục hoàng tử nhếch lên, đương nhiên hắn không có thời gian để tính toán với loại người thấy chết không cứu đồng đội như Minh Thù.
Đao của đám thích khách ở ngay trước mặt, cắt đứt tấm màn che trước mặt hắn.
Xe ngựa cũng phân tán sau đó một giây, hắn từ trong xe lăn xuống.
Thị vệ đỡ lấy hắn, đưa hắn lên ổn định trên xe lăn, một bên chống lại thích khách, một bên lui về phía sau.
Thích khách không hề ít, hơn nữa còn có người ẩn núp ở trong đám người tùy thời điểm mà hành động.
“Cẩn thận…”
Tiếng thét chói tai xuyên qua âm thanh hỗn loạn, nó vang rõ ràng bên tai Lục hoàng tử.
Hắn quay đầu trong chớp mắt, một luồng ánh sáng lạnh hiện lên từ trong đáy mắt hắn.
Lưỡi dao sắc bén của thích khách gần hơn.
“Vù!”
Lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể.
Máu tươi nhỏ xuống.
Lục hoàng tử cảm giác được sự ấm áp trên mu bàn tay, nhỏ xuống theo từng khe hở.
Người đỡ kiếm cho hắn là một cô nương xa lạ.
Hắn có chút kinh ngạc, dường như không hiểu rõ tại sao lại có người đỡ kiếm cho mình.
Mà lúc này, trong đám người, Tống Vân Kiều bị Minh Thù lôi đi.
Sự giãy giụa của Tống Vân Kiều chậm lại, nàng ta nhìn Lục hoàng tử ôm một người khác, nổi giận đùng đùng sai người giết thích khách.
Kế hoạch của nàng là bản thân đi ra ngoài thay Lục hoàng tử chặn đao, như vậy Lục hoàng tử nhất định sẽ tiếp nhận nàng thêm lần nữa.
Nhưng...
Nhưng nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ngăn cản nàng.
Một lúc lâu, Tống Vân Kiều quay đầu, hai mắt đỏ bừng trừng Minh Thù: “Tần Vu!”
“Vâng, ở đây.” Minh Thù mỉm cười.
Tống Vân Kiều một hồi không lên tiếng, cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như muốn giết người vậy. Minh Thù nhất định đã chết rất nhiều lần.
Đáng tiếc giá trị thù hận cũng không đầy.
Nếu không thì đánh thêm một trận?
Tống Vân Kiều lại phản ứng trước, nhấc chân đạp về phía Minh Thù, cũng lấy chủy thủ ra đâm về hướng Minh Thù.
Minh Thù tay cầm Tống Vân Kiều lỏng một chút, Tống Vân Kiều uốn người bỏ chạy.
Minh Thù thấy bàn tay trống không.
Không phải...
Tại sao chạy rồi?
Thân là khí phách của nữ chính giả đâu?
Cho dù là nữ chính giả thì cũng là nữ chính mà!
Tống Vân Kiều chạy rất nhanh, ở giữa còn có thích khách lui tới, Minh Thù không đuổi theo kịp nàng.
Minh Thù nhìn người than thở… thật là đói.
Ăn một chút gì đã.
Minh Thù lấy bánh bao ra, thích khách đã nằm một chỗ.
Một đại phu đang cầm máu cho cô nương trong tay Lục hoàng tử, sắc mặt ảm đạm của Lục hoàng tử nhìn chằm chằm vào đại phu.
Một lát sau, đại phu run cầm cập nói: “Lục hoàng tử... độc trong người... của cô nương này... ta chưa từng gặp qua.”
“Hồi phủ.”
“Lục hoàng tử, vị cô nương này chảy máu không ngừng, không thể di chuyển dằn xóc trong thời gian dài.” Đại phu lại nói:
“Phía trước có y quán, Lục hoàng tử nên đưa sang bên đó trước.”
Người trong y quán bị một đám người hùng hổ dọa sợ đến nỗi không nói nên lời.
Đại phu của cũng bị gọi đến xem, kết quả đều giống nhau, chưa từng thấy qua độc này, hơn nữa không thể cầm máu được.
Xe đẩy của Lục hoàng tử vừa chuyển động, đang muốn phát hỏa, thoáng nhìn thấy Minh Thù không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, cắn bánh bao nhìn người trên giường rất chăm chú.
“Sao cô lại ở chỗ này?”
Minh Thù chớp mắt, một nụ cười vô tội: “Vì sao ta không thể ở chỗ này chứ?”
Lục hoàng tử trừng thị vệ bên cạnh, các ngươi cao lớn như thế mà không biết ngăn cản lại sao?
Thị vệ dường như đọc hiểu được suy nghĩ của chủ mình, nội tâm phức tạp. Trước đây bọn họ có ngăn cản nhưng chẳng phải vị này cũng đã xông vào trong phủ rồi ư?
“Tống Vân Kiều vô cùng tàn độc với bản thân mình.” Minh Thù nói thầm một tiếng.
“Cô nói gì?” Lục hoàng tử nhìn chằm chằm vào Minh Thù.
Minh Thù đứng có hơi mệt, đi tìm một chỗ nào để ngồi xuống: “Tống Vân Kiều đại khái nghĩ đến chuyện một mỹ nhân cứu anh hùng, bị ta cản lại, mạng của người thật tốt.”
Câu cuối cùng đó là một câu cảm thán.
Sự đối xử của nam chính.
Trẫm… ngay cả ăn một cái bánh bao cũng phải tự mình đi mua.
Trong nhà còn có một tên thần kinh đang chờ trẫm đấy.
Nghĩ lại mà não lòng.
Lục hoàng tử nghe ra ý trong lời của Minh Thù, nhưng hắn coi như lạnh lùng: “Cô có chứng cứ sao?”
“Chứng cứ? Ta cần chứng cứ để làm gì?” Minh Thù giả vờ kinh ngạc:
“Cũng không phải tới ám sát ta, ta cho người biết manh mối, người còn muốn ta tìm chứng cứ cho người ư, vậy ta đây có phải là giúp người tạo phản không, người nhường ngôi vị hoàng đế cho ta ngồi nhé?”
“Thế tử phi!” Thị vệ la thất thanh một tiếng.
Những lời này có thể nói lung tung sao?
Tuy nàng hay nói lung tung trong phủ, nhưng trong phủ đều là người của mình.
“Khẩn trương cái gì, ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, còn không đáng yêu bằng bánh bao của ta.”
Thị vệ: “...”
Lục hoàng tử: “...”
Lục hoàng tử nhìn chằm chằm Minh Thù một hồi, sai bảo thị vệ: “Đi tìm Tống Vân Kiều.”
“...” Điện hạ vẫn tin ư? Nhỡ như là thế tử phi nói lung tung thì sao? Thoáng nhìn thấy bộ mặt trầm ngâm của Lục hoàng tử, thị vệ chắp tay bảo:
“... Vâng.”
Thị vệ rời khỏi chưa bao lâu thì ngự y đã được gọi đến.
Y thuật của ngự y khác xa so với người thường, nhưng ngự y xem qua cũng chỉ lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không có cách nào cả.
“Đồ vô dụng.”
Ngự y có chút tức giận nhưng xét về thân phận hoàng tử của Lục hoàng tử, ngự y chỉ có thể nén giận trở về, nhưng người cũng đã đi rồi:
“Lục hoàng tử hãy mời một vị cao nhân khác.”
Thị vệ muốn nổi nóng, lại bị Lục hoàng tử ngăn cản lại: “Vĩnh Ngạn đạo trưởng vẫn còn ở trong kinh thành ư?”
“Vâng.”
“Đi mời.”