“Ta không có nhiều tiền như vậy.”
Tuyết cô nương: “…”
Cô không có tiền mà vẫn chí khí hùng hồn như vậy!
Ai cho cô mặt mũi vậy!
Được rồi, bây giờ nàng ta đang bị người ta khống chế, nàng không có tiền vẫn có thể chí khí hùng hồn.
Không biết Minh Thù lôi đâu ra một cái túi nhét vào tay Tuyết cô nương: “Này, chỉ có thế này thôi.”
Đồ vào tay Tuyết cô nương, nặng trình trịch, nàng ta mở ra liếc nhìn, có vàng, cũng có ngân phiếu, còn có một ít đồ trang sức.
“Khách quan, có thể thả ta ra trước không?” Tuyết cô nương thương lượng với Minh Thù.
“Cô cầm tiền của ta chạy mất thì sao? Ta nghèo lắm.” Minh Thù không nhúc nhích.
“…”
Tuyết cô nương suy nghĩ một chút, đưa tấm bản đồ kia cho Minh Thù: “Tấm bản đồ kho báu này tổng cộng có mười hai phần, đây chỉ là một trong số đó, cô lấy được thực ra cũng không có ích gì.”
“Vô ích mà cô còn bán năm vạn!” Gian thương.
“… Sắp ngã xuống đấy!” Tuyết cô nương bắt lấy cánh cây bên cạnh.
Minh Thù lôi nàng ta trở lại.
Tuyết cô nương vỗ ngực: “Bán năm vạn tất nhiên có giá trị của năm vạn, cô có biết bản đồ kho báu này là gì không?”
Minh Thù nắm lấy bản đồ: “Bản đồ kho báu có thể có gì, không phải là bảo bối sao?”
Tuyết cô nương trợn mắt: “Cô từng nghe trước đây rất lâu, có câu chuyện một vị hoàng đế tìm thuốc trường sinh chưa?”
“Trường sinh?” Lại là kịch bản cổ lỗ sĩ này. Một lát sau Minh Thù cười xùy một tiếng:
“Trường sinh có gì hay.”
“Cô không muốn trường sinh sao? Sinh lão bệnh tử trên thế giới này quá đau khổ. Có thể trường sinh bất tử, ai mà không muốn?”
“Tốt như vậy, sao Vân Hỷ các các cô không tự mình đi tìm?” Minh Thù nheo mắt.
“Vân Hỷ các là làm ăn.” Tuyết cô nương chỉ nói một câu như vậy.
“Có thể thả ta ra trước không?”
Minh Thù hơi mỏi tay, thả cành cây xuống.
Tuyết cô nương thấy cành cây rơi xuống đất, khóe miệng giật một cái. Ngay cả bay nàng ta cũng không biết, sao vừa rồi cứ có cảm giác cành cây kia có thể lấy mạng nàng vậy?
“Tương truyền rằng lúc đó vị hoàng đế kia đã tìm được phương pháp trường sinh, việc lạ đã xảy ra từ khi hoàng đế tìm được phương pháp trường sinh. Hoàng đế nhìn qua thì càng ngày tuổi càng trẻ, nhưng chuyện kỳ lạ xảy ra càng ngày càng nhiều. Hoàng đế hay gặp ác mộng, thỉnh thoảng còn hét lớn.”
“Hoàng đế sợ, ông ta dừng lại phương pháp này, cho người chôn phương pháp trường sinh. Nhưng hoàng đế lại có chút không cam lòng nên ông ta cho người chế tạo ra bản đồ.”
“Hoàng đế sợ người khác biết chuyện này, cũng muốn trường sinh, bèn chia bản đồ thành mười hai phần, do nhiều người khác nhau bảo quản.”
Tuyết cô nương hất cằm về phía bản đồ trong tay Minh Thù: “Đây chính là một phần trong số đó, truyền thuyết này vẫn tồn tại, trong lịch sử có không ít đế vương muốn tìm, đáng tiếc chưa ai thành công.”
Mười hai phần… Trẫm phải tìm đến khi nào chứ?
Hơn nữa có truyền thuyết truyền lại cũng chưa chắc là đúng.
Nhiệm vụ ẩn không phải là không có kịch bản sao?
Đợi đã…
Hài Hòa Hiệu cũng không nói nàng đi tìm kho báu! Nhiệm vụ của nàng là kéo giá trị thù hận…
Minh Thù nhìn bản đồ kho báu trong tay nàng, đột nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn.
Tuyết cô nương: “…” Cười gian trá như vậy để làm gì?
…
Tống Vân Kiều bị trói tới là để chữa bệnh cho người ta.
Kẻ cho người trói nàng ta là thái tử điện hạ của nước láng giềng, nước Tề, cũng là nam phụ.
Hệ thống sủng phi của Tống Vân Kiều không chỉ có điểm hảo cảm của nam chính, nam phụ cũng được nên lần trước Tống Vân Kiều đã cứu vị thái tử điện hạ này.
Nàng ta nào biết khám bệnh, thuốc của nàng ta đều là đổi từ hệ thống, hiệu quả rất tốt.
Cho nên lần này, vào lúc bản thân vị thái tử điện hạ này bị trọng thương sắp chết, những thuộc hạ của hắn liền nghĩ đến vị thần y Tống Vân Kiều này.
Không phải đã trói người tới đây rồi sao.
Tống Vân Kiều may mắn mình vẫn còn chút điểm tích lũy, có thể đổi thuốc. Nàng ta trộn thuốc vào canh, để thái tử điện hạ uống hết.
Chỉ qua một ngày, thái tử điện hạ thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Tuyết cô nương đã rời đi từ lâu.
Minh Thù một mình canh giữ ngoài sân, có điều cũng không canh chừng cả ngày, nàng còn về thành đi mua đồ ăn vặt.
Thuận tiện ghé thăm Cơ Tầm, nàng vừa đi khỏi, Cơ Tầm liền làm ầm ĩ cả vương phủ, gà chó không yên. Minh Thù dẫn theo hắn thì lại ngại phiền phức, đành lừa hắn.
Ngay từ đầu Cơ Tầm đã làm ầm ĩ vô cùng, Minh Thù uy hiếp mấy lần, hắn mới yên tĩnh lại, ôm một xấp giấy Tuyên Thành tức giận nhốt mình trong thư phòng.
Minh Thù thực sự có chút không hiểu Cơ Tầm là ngốc thật hay giả ngốc…
Minh Thù đi ra khỏi vương phủ, chuẩn bị ra ngoài thành tìm phiếu đổi đồ ăn vặt.
Chưa đi được xa, đã thấy Lục hoàng tử được người đẩy ra khỏi phủ Lục hoàng tử, đoàn người vội vã.
“Lục hoàng tử.” Minh Thù vẫy tay với hắn.
Lục hoàng tử lạnh lùng nhìn lại.
Khi ở bên ngoài Lục hoàng tử thu khí thế lại, ngoài trừ có chút thờ ơ, khí thế như một người thường.
Vẻ mặt Minh Thù chứa ý cười: “Tìm nương tử của người sao?”
“Thế tử phi biết hoàng tử phi ở đâu sao?” Thị vệ bên cạnh Lục hoàng tử hỏi thay hắn.
“Biết chứ.” Minh Thù cong mày nói:
“Lục hoàng tử muốn biết không? Ta có thể dẫn người đi bắt gian.”
…
Trên xe ngựa.
Lục hoàng tử ngồi phía sau, Minh Thù ngồi bên trái, gác chéo chân ăn mứt quả, còn rung chân, nào có chút gì là dáng vẻ của khuê tú.
“Thế tử phi thay đổi quá nhiều so với trước kia.”
“Lục hoàng tử gặp ta mấy lần?” Minh Thù liếc nhìn Lục hoàng tử.
“Một lần.”
“Sao Lục hoàng tử biết được ta thay đổi quá nhiều so với trước? Người thầm thương ta?”
“…”
Minh Thù dựa vào thành xe, cười như không cười nhìn hắn: “Một người như thế nào, cũng không phải dựa vào bề ngoài là có thể thấy rõ. Ví như Lục hoàng tử, không phải cả ngày đều giả người què, người này…”
Minh Thù nhìn vào kiếm để ngang trước mặt, khóe miệng cong lên: “Lục hoàng tử, người giết ta thì sẽ hối hận đấy.”
Cũng không biết những lời này có ma lực, hay Lục hoàng tử muốn biết rõ lai lịch của nàng nên không hề trực tiếp ra tay.
“Rốt cuộc cô là ai?” Sao nàng lại biết thân thể mình không vấn đề gì.
“Thế tử phi của Dật An Vương phủ.”
Lục hoàng tử không nói gì.
Bầu không khí trong xe ngựa căng thẳng.
Minh Thù lại hồn nhiên không cảm thấy gì, từ từ ăn viên mứt quả cuối cùng.
Nàng đột nhiên cúi người, mũi kiếm đúng lúc để trước ngực nàng, nàng chậm rãi cười: “Lục hoàng tử, tạo phản không?”
Khí thế bá đạo quanh người Lục hoàng tử trút xuống, người bên ngoài xe ngựa dường như đều cảm nhận được.
“Hung dữ như vậy để làm gì?” Minh Thù sợ sệt ngồi lui lại dựa ra sau, ngón tay để lên mũi kiếm, gạt qua bên cạnh:
“Ta giúp người đăng cơ, có điều kiện.”
Đối phương tùy tiện quá mức, Lục hoàng tử căng thẳng như vậy, ngược lại rơi vào thế hạ phong.
Hắn chau mày, thu kiếm lại.
“Thế tử phi biết mình đang nói gì không?”
“Ừ, dùng từ “tạo phản” này có chút không thỏa đáng lắm.” Minh Thù phản bác:
“Nên là kế thừa hoàng vị.”
“…”
Lục hoàng tử đánh giá cẩn thận Minh Thù một hồi, Tần Vu trong ấn tượng rất mờ nhạt nhưng hắn cảm giác người kia không phải như vậy.
“Thế tử phi, cô cảm thấy mình có tư cách gì nói điều kiện với ta?”
“Dựa vào vẻ đẹp và tài năng của ta!”
“…”
Lục hoàng tử yên lặng một lúc: “Điều kiện của cô là gì?”
“Rất đơn giản, ly hôn Tống Vân Kiều.” Minh Thù nói.
Lục hoàng tử nheo mắt: “Không phải cô bảo ta ly hôn nàng ta, sau khi đăng cơ lấy cô làm vợ chứ?”
Minh Thù sâu xa nhìn sang.
Lục hoàng tử cảm thấy mình phân tích không tệ, một nữ nhân bảo hắn ly hôn hoàng tử phi của hắn, chẳng lẽ không phải là muốn gả cho mình sao?
Nhưng ánh mắt đó của nàng là gì?